Bạch Mai Trúc trằn trọc trở mình, mắt từ từ mở, đầu tiên là nhìn thấy trần nhà bóng loáng, đưa mắt nhìn xung quanh, Bạch Mai Trúc nhận ra, vội vã ngồi dậy “anh ta cho mình ngủ trên giường?” nhìn vào trong lớp chăn, không có một mảnh vải che thân, nhưng trên người lại toả ra một mùi hương rất thơm.
Chính gã đã tắm rửa cho cô sau trận hoan ái nồng nhiệt.
Cô quấn chăn thật chặt, chạy nhanh về phía cửa, bên dưới bỗng truyền lên cơn đau không thể tả, Bạch Mai Trúc ngồi bệt xuống sàn, đập cửa.
Gã đang ngồi tại phòng khách, ung dung thưởng trà cùng tờ báo trên tay, tai gã nghe rõ mồn một, gã im lặng để cô phải lên tiếng gọi gã.
“Cao Trí Đức, Cao Trí Đức” Bạch Mai Trúc vì tay đã sưng đỏ, miễn cưỡng gọi tên gã.
Cánh cửa mở ra, ánh mắt sợ sệt thường ngày của cô không còn nữa thay vào đó là khó chịu, Bạch Mai Trúc bám vào tường cố gắng đứng dậy, không đoái hoài đến gã, kéo theo chăn ra ngoài, thế nhưng đột nhiên chăn tuột khỏi người một cách mất kiểm soát, nhìn ra mới biết chân gã đã giẫm lên.
Toàn bộ sắc xuân của cô một lần nữa hiện rõ trước mắt gã.
Bạch Mai Trúc kéo chăn che người nhưng bàn chân cố chấp của gã không buông “khi chỉ có hai người, không nhất thiết phải mặc quần áo đâu” gã biến thái đến mức này rồi ư? Cao Trí Đức bước lại gần cô, đưa tay vuốt ve từ bên má cô xuống bả vai, xuống thêm một chút nữa, đùa nghịch núm hoa, có ý định hôn cô nhưng mất mặt thay lại bị cô từ chối.
Cao Trí Đức bị cô đẩy ra, Bạch Mai Trúc cả người trống không chạy đi tìm quần áo.
Nhưng khổ nỗi bộ đồ của cô đã bị gã xé rách hoàn toàn, từ khi cô rơi vào tay gã thì cô chỉ có một bộ đồ duy nhất mà thôi.
Bạch Mai Trúc nhìn về phía phòng gã khó xử.
Cốc...cốc...cốc
Tiếng cạch cửa vang lên, sâu trong đáy mắt Cao Trí Đức bấy giờ chỉ toàn hìn bóng của cô “cô muốn tiếp tục à?” gã vòng tay qua eo cô, kéo cô sát vào người, Bạch Mai Trúc cảm nhận được, bên dưới, cậu nhỏ của gã đang chạm vào.
Cô chống cự đẩy gã ra, mỗi lần gã ôm cô cứ như muốn cô tắc thở ngay tức khắc vậy.
“Có thể...cho tôi, mượn một bộ đồ không?” cô rụt rè hỏi gã.
“...” gã chưa kịp trả lời cô, bên ngoài đã nghe tiếng còi xe inh ỏi, gã để cô lại, đi ra kiểm tra.
Gã thấy một người phụ nữ trung niên, từ đầu đến chân đều là đồ hiệu đắt tiền, bà, Trịnh Thuý Mỹ, mẹ của gã đang bước vào.
“Nhìn thấy ta, con không vui ư?”
Tiếng bà lớn đến nỗi, Bạch Mai Trúc trên phòng có thể nghe rất rõ, cả khuôn mặt trắng bệch, tỏ sự sợ hãi tột cùng.
“Con sao có thể không vui!”
“Con từ bao giờ lại chú tâm đến hoa thế?” bà Trịnh từ từ gỡ kính, mắt đưa ra bên ngoài, sâu xa nhìn những bông hoa nở.
“Chúng rất đẹp, nếu tàn nhẫn ngó lơ chẳng phải là rất tội nghiệp hay sao?”
Trịnh Thuý Mỹ bà còn không hiểu rõ gã? trong nhà này chắc chắn còn một người khác, không phải Tần Yến Trinh vì ả sẽ chẳng bao giờ đụng tay vào những việc này, bà chỉ mong người bà đang nghĩ đến sẽ không xuất hiện ở đây.
Bà khoanh tay, mặt sắc lẹm, đang tiến về phía phòng gã, Cao Trí Đức theo sau bà, gã không cản vì gã không biết trước đây đã xảy ra chuyện gì.
Bà Trịnh bất ngờ khi nhìn quanh phòng gã không có ai, bà còn cẩn thận kiểm tra cả nhà vệ sinh nhưng thực sự khiến bà thất vọng rồi.
“Mẹ đang muốn tìm cái gì thế?”
“Chỉ là có chút nghi ngờ khi hoa nở đẹp đến vậy”
Nghe thấy tiếng cửa đóng, Bạch Mai Trúc trong góc tối mới dám thở mạnh.May thay, cô mong có thể chạy khỏi đây, cô không muốn chạm mặt bà một lần nào nữa, bà ta có thể sẽ giết chết cô ngay tại đây.
“Cô được phép yêu Trí Đức, cho đến khi thanh mai trúc mã của nó quay về”
“Nếu trái lời tôi, cô biết hậu quả sẽ như thế nào đúng chứ?”
Cô vẫn nhớ như in những lời nói của bà, nhớ như in, chất giọng, ánh mắt của bà, đáng sợ và quyền lực chẳng kém gã là bao.
Cô không muốn gặp rắc rối nên nghe theo lời bà, cô chia tay gã trước ngày người đó trở về.
“Chúng ta dừng lại tại đây được rồi!” gã nhìn thấy cô ôm hôn người khác, cô đến nói với gã lời chia tay, cô nắm chặt tay người con trai ấy, gã đau lòng đến tột cùng.
“Con vẫn còn nhớ cô ta à?”
“Không nhớ nhưng cũng không phải là đã quên”
Bạch Mai Trúc chân bắt đầu tê cứng vì ngồi quá lâu, hai đầu gối co lên vì lạnh.
Ánh sáng rọi vào từ bên ngoài khi khe hở đang dần lớn, cô nhìn lên thấy gã, hẳn là bà đã rời khỏi nên gã mới quay lại tìm cô.
“Đúng là rất biết chỗ trốn” Cao Trí Đức mở tủ đồ, thấy cô co ro ngồi trong góc tủ.
Bạch Mai Trúc nhìn gã chằm chằm, không trả lời.
“Tôi, cho phép cô mặc đồ của tôi rồi?” gã đưa mặt sát gần cô, tay đưa lên bắt đầu vuốt từ trên cổ họng cô xuống..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...