Mồ hôi nhễ nhại chẳng mấy chốc lại xuất hiện khi gã không biết đã đẩy vào cô trong bao nhiêu tư thế khác nhau.
Bạch Mai Trúc mắt lim dim, tay nắm chặt ga giường, chân đã không còn sức để bám víu khi ngồi trong lòng gã, tưởng chừng sẽ ngã nhưng may thay thời khắc ngả người gã đã vòng tay qua đỡ.
“Đức....dừng lại thôi!”
Cao Trí Đức cũng đã thấm mệt sau trận ân ái từ khi trời sáng đến chiều tà.
Gã hít thở khi bên dưới gã đã dứt động, tựa cằm lên vai đối phương, gã đè lên người cô mà nằm xuống, cả hai cùng đi vào giấc ngủ.
Kim đồng hồ vẫn cứ chạy, xe bên ngoài tấp nập đi lại, gió cũng đã bắt đầu thổi mạnh hơn, phía xa ngọn núi cũng đã bị che mất tầm nhìn.
Bạch Mai Trúc lờ mờ mở mắt, vỗ vào lưng gã đánh thức “Trí Đức, dậy, dậy đi!” cảm nhận được động tĩnh người bên trên, có ý định muốn ngồi lên ấy nhưng cô không ngờ Cao Trí Đức gã....!muốn tiếp tục hoạt động.
“ưm....aa...Đứ....c...ư...dừ...n...g”
Thấy gã không nghe lời, Bạch Mai Trúc cắn vào vai gã “mau rút ra...”
“Tiếng đã lớn lại rồi, không phải cần thêm chút năng lượng bổ sung hay sao?” gã nhếch môi, Bạch Mai Trúc cảm thấy điều này từ gã rất quyến rũ, không cưỡng lại được như gã trước cơ thể cô, ôm cổ gã, nhấc đầu lên, hôn một cái, tiếng vang khắp phòng.
Chương48.Bao Giờ Chúng Ta Kết Hôn?
“Tiếng đã lớn lại rồi, không phải cần thêm chút năng lượng bổ sung hay sao?” gã nhếch môi, Bạch Mai Trúc cảm thấy điều này từ gã rất quyến rũ, không cưỡng lại được như gã trước cơ thể cô, ôm cổ gã, nhấc đầu lên, hôn một cái, tiếng vang khắp phòng.
“Được rồi, dậy thôi, dù sao hôm nay tôi cũng muốn đưa em đến một nơi”
Sau khi sửa soạn thật xinh đẹp, ngồi ngay ngắn trong xe, Bạch Mai Trúc cố gắng hỏi gã nhưng đều nhận lại câu trả lời ngoài lề thậm chí là phải tiếp đón sự im lặng từ gã.
Buồn chán nhìn ra ngoài cửa sổ, khi đến nơi thay vì háo hức cô lại cảm thấy có chút rợn người.
Trước mắt, sau lưng đều là một màu đen sâu thẳm, Bạch Mai Trúc sợ hãi lại gần mà túm lấy tay áo gã “anh đưa em đến đây...!làm....!gì...!chứ? Chúng ta...quay trở về...” Cao Trí Đức vỗ vai an ủi cô, đặt hai tay lên vai cô, xoay người mà hướng cho cô tiến bước.
Bạch Mai Trúc chậm rãi đi theo hướng gã điều khiển, cô cảm nhận được bên dưới chân là lớp cỏ và phía trước vẫn không thể nhìn ra.
Cao Trí Đức dừng lại, chân cô cũng dừng, gã buông tay ở người cô, bên tai nghe tiếng bước chân gã đang dần xa, khua tay xung quanh, Bạch Mai Trúc cả người run lên “Trí Đức, anh đâu rồi, Trí Đức” không nghe lời được câu trả lời, cứ ngỡ bị gã vứt bỏ ở đây, Bạch Mai Trúc bắt đầu rơi nước mắt.
Khi giọt nước mắt đầu tiên chạm xuống mũi chân thì trong mắt cô đã thu vào những ánh sáng từ các bóng đèn nhỏ xung quanh, không nhìn thấy gã nhưng không giấu được sự tò mò mà gạt nước mắt.
Tay lướt qua từng bức ảnh được treo, là những hình ảnh của cô và gã, có cả những hình ảnh của riêng cô mà cô thậm chí chưa từng biết đến.
Là gã chụp chộm cô hay sao đây.
Bên dưới thảm cỏ còn dải đầy cánh hoa hồng, phía khoảng vài bước chân cô, có một bó hoa rất lớn, khi lại gần, liền giật mình mà ôm ngực hoảng hốt, Cao Trí Đức đột nhiên xuất hiện bên trong.
Bó hoa lớn ngả ra, cứ như lễ đường cưới mà chào đón cô, Cao Trí Đức khoác trên người bộ vest lịch lãm, dảo bước đến gần, hai tay giấu sau lưng lộ ra một hộp nhẫn đính cườm lấp lánh, quỳ xuống trước mặt cô “Trúc, lấy anh nhé!”
Bạch Mai Trúc càng khóc lớn hơn, khóc vì hạnh phúc, cuối cùng người trong tim cũng đã trọn vẹn về bên cạnh.
Gật đầu không ngừng như sợ rằng gã không nhìn thấy sẽ rút lại lời nói.
Pháo hoa bắt đầu rơi khi chiếc nhẫn kia đã nằm ngọn trong ngón tay cô, cả hai đang tận hưởng hạnh phúc ôm lấy nhau..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...