“Thưa Cao Thiếu, là do cô ấy tự dẫn thân đến”
Lão đối diện gã hai chân vắt chéo trên bàn, phía giường Bạch Mai Trúc đang nằm đó.
Khung cảnh sương mù được tạo ra bởi khói thuốc che khuất đi sắc mặt hung dữ của gã.
Cái phẩy tay mờ mờ xuất hiện, lão đóng cửa, lui ra.
Tàn thuốc đã chất đống dưới sàn, tiếng ho của Bạch Mai Trúc vang lên, cả người mệt nhừ, đầu rất đau, mắt cũng không thể mở hết cứ như vừa trải qua việc gì đó rất tàn khốc.
Bạch Mai Trúc dùng hai tay để ngồi dậy, dựa lưng vào thành giường, mắt nhắm mắt mở, trong ánh nhìn thu vào một hình bóng sau lớp khói trắng đang tan dần: “là ai vậy? cho tôi một chút nước được không?”
Cao Trí Đức buông chân, nhấc lên một ly nước dâng đến tận miệng cô, Bạch Mai Trúc sau khi tiếp nước vào người nhận được một chút tỉnh táo, định mở lời cảm ơn thì hình bóng gã hiện ra rõ ràng.
Cả người gã phả ra ám khí rất nặng.
“Trí Đức” Bạch Mai Trúc định ôm gã thì tay gã đã nhanh hơn bóp lấy cổ cô.
“Do tôi cho cô không đủ nên cô mới tìm đến đây đúng không? Hay là nằm dưới thân tôi không kiếm ra tiền”
“Kh...kự....buông”
“Nếu cô thích tiền đến vậy thì tôi sẽ không khiến cô thất vọng đâu, sau đêm nay, tiền đắp toàn thân cô không sót một chỗ”
Nghịch cảnh tàn bạo bị phá nát, một cô gái khác bước vào bên cạnh gã nũng nịu: “Cao thiếu, thì ra anh ở đây làm em đợi anh mãi” nhờ người này mà cô mới thoát khỏi bàn tay gã, Bạch Mai Trúc cố hết sức xích người đi.
“Cút ra ngoài” gã đẩy người kia ra, quỳ lên giường giữ cô lại.
Tiếng đóng cửa rất mạnh vì bấy nhiêu sự tức giận của người kia đều dồn lên nó.
Gã nói không muốn ai nhìn thấy cơ thể của cô nhưng gã lại đưa cơ thể của mình đi khắp nơi, chơi đùa với những người khác.
Gã nghĩ chỉ có mình gã có tính chiếm hữu á, Bạch Mai Trúc này cũng không kém gã là bao đâu, nhưng cũng như gã khi nhớ lại cái hôn nồng nhiệt của cô và Tịnh Ân thì cô cũng nhớ rõ những cảnh tình tứ của ả và gã.
Bởi thế mà từ ấy Bạch Mai Trúc ghê người mỗi khi gã chạm vào.
“Cao Trí Đức, tôi càng ngày càng ghê tởm con người anh”
“Cô biết cô đang ở đâu mà đúng không, ở đây cơ thể cô không đáng một xu, cô biết ai nên ghê tởm ai rồi chứ?”
*chát
Bạt tai hằn một bên má gã, Cao Trí Đức trực tiếp kéo quần cô xuống, gã không hôn, không dạo đầu, đâm thẳng vào trong cô.
“Cao Trí Đức, mau rút thứ dơ bẩn đó của anh ra khỏi người tôi” cô càng chửi càng làm gã tức hơn, Bạch Mai Trúc dẫu biết nhưng vẫn cố chấp mắng gã.
“Cao Trí Đức, cút ra cho tôi” cô liên tục đấm vào ngực gã, thậm chí là những ngón tay đã chi chít hằn trên mặt gã.
Đã nói cô càng chống cự thì gã sẽ càng mạnh bạo hơn, Cao Trí Đức tăng tốc, bên dưới Bạch Mai Trúc đau đến nỗi muốn ú ớ cũng không ra tiếng.
Gã rút ra, lật người cô lại, tiếp tục đâm sâu hơn nữa.
Hai bên mông lần những dấu đỏ từ từng phát đánh của gã.
Bạch Mai Trúc sớm đã ngất đi, tất cả đều là do không có sức vì đã nhịn ăn suốt nhiều ngày qua.
Đến thức ăn đã được bầy biện đoàng hoàng rồi cũng không được ăn, rắc rối này chưa qua rắc rối khác tìm đến.
“Ư” gã rít lên một tiếng, ngã nghiêng người sang một bên, chưa vội rút ra, gã ôm cô nhưng tay lại đang đi vào bên trong lớp áo.
Gã làm sao có thể chịu được khi không chạm vào phần trên cơ thể của cô.
Hơi thở hổn hển của gã phả vào gáy cô.
Nó nóng bỏng như khi cơ thể dính vào nhau vậy.
Khung cảnh bên ngoài hôm nay tĩnh lặng không có gió, y hệt như khung cảnh bên trong phòng đây khi cả hai đã say giấc bên nhau.
Giông tố có xảy ra hay không phải đợi khi một trong hai thức dậy mới biết.
Khoảng trời về đêm, khi đồng hồ điểm đúng 00:00h, người trong vòng tay gã đã cựa quậy, Bạch Mai Trúc tiếp nhận cơn đau tìm đến ngay tức khắc, hai hàng nước mắt thi nhau chảy, đau càng đau, tủi càng tủi.
Tự hỏi tại sao những chuyện như thế này chỉ ập vào đầu mình.
Kiếp trước đã làm ra tội lớn gì? mà kiếp này lại trở thành con rối trong tay gã mặc cho gã điều khiển.
Bạch Mai Trúc nhấc lưng ra khỏi vòm ngực gã, nhưng thứ phía dưới kia dính chặt níu cô lại, một chân cô đang gác cao lên thắt lưg gã, Bạch Mai Trúc nhích người lên cao nhằm thoát khỏi nhưng vừa động đậy thì bị tay gã ngăn lại.
“Có sức lại rồi đúng chứ, thay vì ăn đồ ăn thì tôi sẽ cho cô ăn một món ăn rất ngon để no bụng” gã ám muội hôn lên cổ cô, dần lên má, tai, đỉnh đầu.
Bạch Mai Trúc nghe là liền biết thứ gã đang nói đến, cô đưa tay về phía sau lưng đẩy gã ra, dồn hết sức, dường như quên rằng tay gã đang trói chặt eo cô.
“CÔ KHÔNG THOÁT ĐƯỢC KHỎI TÔI ĐÂU, BÂY GIỜ HAY SAU NÀY ĐỀU KHÔNG THAY ĐỔI”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...