Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

Tiếu Dĩnh có chút bất ngờ, bởi lẽ họ đã lâu rồi không
hôn nhau. Một tháng ? Hay là hai tháng? Hay là lâu hơn thế nữa, vốn dĩ tưởng
rằng giữa hai người sớm đã không còn hứng thú gì với nhau nữa, thế nhưng lúc
này mới phát hiện hóa ra cảm giác này vẫn còn rất quen thuộc.

Cô bất giác nới rộng khớp hàm, quấn vào lưỡi của anh,
mùi rượu mát lạnh cùng với hơi thở của Diệp Hạo Ninh hòa quyện vào nhau, có
chút cay cay, lại nghẹt thở. Theo tiềm thức cô nhíu mày, muốn trốn tránh liền
bị anh vặn chặt sau gáy, không thể nào cử động được.

Người này đã trở nên thô bạo thế này từ lúc nào vậy!
Cô mơ màng nghĩ, đầu óc cô càng lúc càng nặng trịch, có lẽ vì thiếu oxy hoặc do
mùi cồn phảng phất của rượu mà ra. Cuối cùng, gạt bỏ những dòng suy nghĩ, trọng
lực toàn thân dường như ngã về phía thành bếp bằng đá cẩm thạch và cánh tay
anh, đá cẩm thạch cứng như vậy, làm đau cô, cô cũng bất chấp, chỉ sợ mất sức
đứng không vững thôi.

Mãi đến khi Diệp Hạo Ninh chịu dừng lại, cô vẫn cứ như
còn đang ở trên mây, chỉ nghe tiếng anh nói bên tai:” Về nhà với anh”!

Cô vẫn đang thở hổn hển, có phần hơi sửng sốt, dường
như không kịp phản ứng lại.Thế nhưng, biểu cảm này của cô lại làm Diệp Hạo Ninh
một lần nữa tức điên lên,dù biết rõ rằng lúc này tâm trí của cô chưa kịp hoàn
hồn nhưng ánh mắt của anh vẫn cứ lạnh lùng,khóe môi nhìn như đang cười, giọng
điệu hoàn toàn nhẹ nhàng và chậm rãi: “Em không phải đã quên là mình còn có nhà
chứ?”

Cũng không đợi cô trả lời, liền buông tay quay người
bước đi nhanh, bỏ mặc cô mất trọng tâm nghiêng ngả về phía sau. Cuối cùng, tấm
ván cửa đánh cái rầm sau lưng, rung đến mức căn phòng trống không dường như vẫn
còn tiếng vọng lại.

Thân thể Tiếu Dĩnh cũng rung chuyển theo, sau đó quát
ầm lên: “ Đồ thần kinh!”. Sau đó cô đứng thẳng người mở vòi nước, thấm nước
lạnh lau đôi môi, như thể để nguôi nguôi cơn giận.


Thật ra Diệp Hạo Ninh chỉ là đi xuống lầu, nhất thời
chưa rời khỏi đó, anh vẫn ngồi trong xe hút điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn lên vẫn
thấy ánh sáng vọng ra từ khe cửa sổ.

Thì ra đó không phải là ảo giác, thì ra có một người
như thế thật, có thể khiến Tiếu Dĩnh khi gặp mặt giọng điệu đã trở nên mất tự
nhiên, cuối cùng thì vội vã bỏ chạy, cơ hồ là vội vã chạy trốn. Hệt như đứa trẻ
khi bị đánh bại, rõ ràng là đã thua rồi, nhưng vẫn không chịu là mình thua, vẫn
cố tỏ ra bộ mặt và dáng vẻ có bỏ chạy cũng phải ưỡn ngực ngẩng cao đầu.

Kỳ thật cô chỉ là một đứa trẻ, tính tình cố chấp lại cứng đầu, trước đây có lần
vô tình xảy ra tranh chấp, cái điệu bộ ngoan cố ấy vẫn thường khiến anh phải
phì cười.

Thế nhưng giờ đây, Diệp Hạo Ninh cười không nổi, chỉ
đột nhiên cảm thấy phiền muộn, đưa tay lên kéo chiếc cà vạt xám bạc xuống. Giơ
lên trước mặt nhìn, sắc mặt anh trầm xuống, mím chặt môi rồi tiện tay ném nó
xuống băng ghế sau. Sau đó, dụi tắt nửa điếu thuốc đang hút dở, ngang nhiên bỏ
đi.

Tiếu Dĩnh mấy ngày liên tiếp đều nghỉ ngơi không tốt,
tối nào cũng nằm mơ, nội dung rối tinh rối mù. Lúc thì mơ thấy chính mình chạy
như điên trong thế giới mông lung, trước mặt lúc nào cũng có một cái bóng,
không gần cũng không xa. Người đó chưa bao giờ quay đầu lại, nhưng cô thì lại
rất rõ ràng—-rõ ràng chỉ là trong cơn mơ, nhưng trong lòng biết rõ anh ta là
ai. Nhưng lại có lúc mơ thấy một gương mặt tuấn tú khác, lần này thì rõ ràng
mười mươi, ngay đến nụ cười đọng lại nơi cuối mắt của người ấy cũng hiện rõ
ngay trước mặt, gần đến mức đưa tay ra là có thể chạm đến.

Thế nhưng cô lại cảm thấy xa lạ, vẫn là nghĩ không ra
tên, cố tình không muốn nghĩ đến, cứ thế mơ hồ để sang một bên mà trong giấc
mộng cứ nhớ lại mãi , thế nên mỗi lần choàng tỉnh rồi lại thức suốt đêm, bởi
vậy mà càng thêm mỏi mệt.

Cuối cùng, vẫn là Hứa Nhất Tâm phân tích và rút ra kết

luận, cô nàng nói: “ Cậu quen Diệp Hạo Ninh được nửa năm thì cưới luôn, sau đó
chỉ sống với nhau được không đến hai năm, trong đó mất hết một nửa thời gian là
chiến tranh lạnh, đương nhiên không thân thiết bằng Trần Diệu rồi. Cũng còn
chưa tính, 20năm tình cảm nhá, cứ cho là hóa thành tro bụi thì cũng đều nhận
ra.”

Tiếu Dĩnh thật sự muốn phản bác, nhưng bọn họ là vợ
chồng cơ mà, không phải sao? Cho dù có hồ đồ đến mức nào, thì cũng không thể
nhiều lần không nhớ nổi tên của Diệp Hạo Ninh. Trạng thái này, tuy chỉ là cảnh
trong mơ, nhưng vẫn cảm thấy có cảm giác tội lỗi.

Hứa Nhất Tâm lại nói: “ Nếu không thì là chính cậu
không yêu chồng mình, nên trong tiềm thức đã gạt anh ấy ra bên ngoài ký ức.
Không phải là tớ nói cậu, Tiếu Dĩnh à, điều kiện cuộc sống cậu bây giờ, nếu đổi
lại là người khác biết tìm ở đâu ra? Họ Diệp đó có gì không tốt hả? Vừa đẹp
trai, vừa có tiền, vóc dáng cũng bảnh. Trước đây đối xử với cậu cũng không tệ.
Nhà cửa, xe cộ tất tần tật đều mua cho câu, nhẫn cưới kim cương của cậu còn to
hơn hai chiếc nhẫn của tớ cộng lại….”

“ Thôi được rồi.” Tiếu Dĩnh thật sự nhịn không được
cắt ngang lời cô nàng, mỉm cười nói: “ Nói tới nói lui, tớ chỉ nghe mỗi một
chữ, tiền. Như vậy mà gọi là tốt ư?Cậu hình như còn hiểu anh ta hơn tớ nữa”.

“ Cậu cũng hiểu Trần Diệu đấy thôi! Kết quả thì sao
hả? Kẻ đó chả phải nói đi là đi đó sao, vẫy vẫy tay không mang theo một áng mây
màu.”

Tiếu Dĩnh không khỏi sửng sốt, rồi đột nhiên trầm
ngâm, hơi hơi hạ mắt xuống, bỏ đi lật tờ báo trên giường.

Hứa Nhất Tâm lúc này mới ý thức được mình nhất thời
nói nhanh quá, dừng lại, rồi hạ thấp ngữ khí: “ Cho nên tớ mới nói, người trong
cuộc không tỏ, người ngoài cuộc mới rõ. Có lúc vẫn là người ngoài cuộc chúng ta

nhìn rõ nhất, biết ai mới là tốt. Theo tớ thấy, Diệp Hạo Ninh quả thật là
tuyệt, từ trước đến nay giao thiệp bên ngoài cũng chỉ dẫn cậu đi cùng”

Cô nàng nói chuyện nhưng vẫn không bỏ dở việc lên
mạng, thao tác rê chuột rất trơn tru, thông thuộc đường đi nước bước tìm những
tin tức xì căng đan làng giải trí. Đột nhiên ánh mắt cô dừng lại, nhìn vào màn
hình.

Hai giây sau, lại quay đầu lại, chỉ thấy Tiếu Dĩnh vẫn
ngồi xếp bằng trên giường, vẫn là bộ dạng lão tăng ngồi thiền ấy.

Cô nàng chán nản, đột nhiên giận dữ nói:” Coi như nãy
giờ tớ chưa nói gì!”

Điều này quả thật có chút khác thường, bởi lẽ Hứa Nhất
Tâm lúc bình thường mà đã hứng lên, không nói trên hai tiếng thì tuyệt đối
không nghỉ, bây giờ ngữ khí lại mau chóng thay đổi, khiến Tiếu Dĩnh bất giác
ngẩng đầu lên:” Hả?”

Ánh mắt dõi theo liền nhìn thấy bóng hình quen thuộc
trên màn hình vi tính.

Do phản quang, nên nhìn không rõ, nhưng cô chỉ liếc
nhìn cũng đã nhận ra, huống hồ lúc này, đầu óc cô tđang ỉnh táo cho nên không
đến nỗi quên mất tên của người đó.

Cô ngớ người ra, nheo mắt cười: “ Vạch áo cho người
xem lưng ư?” Ồ, tấm hình chụp Diệp Hạo Ninh trông thật đẹp trai, tay cầm ly
rượu đứng trước ống kính cười cười nói nói, vẻ mặt anh tú hơn người. Còn gây ấn
tượng với khán giả nữa là một mỹ nữ đẹp tuyệt trần diện bộ sườn xám cách điệu
bên cạnh anh, nụ cười dịu dàng nghiêm trang. Nếu như thay thế bằng bức ảnh đen
trắng, hoàn toàn có thể sánh với mỹ nữ quý tộc Thượng Hải trước đây.

Hứa Nhất Tâm bĩu môi nói: “ Được dịp góp vui ư? Thật
ra trong lòng có chút hoài nghi, bởi vì hai người tring ảnh cử chỉ dường như
rất ăn ý.

Cô nàng tiện tay click vào dấu chéo đỏ ,đóng website
lại, còn Tiếu Dĩnh thì đi chân trần xuống giường, đuổi cô nàng ra khỏi chỗ
ngồi, nói:” Để tớ chơi game cái nào!”


Mở trò game QQ, Tiếu Dĩnh nghĩ thầm, cảm giác tội lỗi
cái thá gì chứ! Coi người ta bộ mặt rạng rỡ đắc ý, doanh nhân thành công đã kết
hôn, sánh vai cùng mỹ nữ rêu rao khắp nơi thế kia thì bị người ta quên tên
trong giấc mơ cũng đáng đời lắm! ( Há há, oan anh quá chị ơi >_

Kết quả là đêm hôm đó, quả nhiên cô không nằm mơ thấy
anh nữa, cả bóng dáng Trần Diệu cũng không còn xuất hiện nữa. Đó quả là một
việc tốt, nhưng cứ đến phút cuối cùng, cô lại gọi tên Diệp Hạo Ninh rồi bừng
tỉnh lại , bốn phía tối thui, rõ ràng là căn phòng không lớn, lúc này lại phảng
phất tiếng vọng lại.

Tiếu Dĩnh cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, một thân một
mình nằm trên giường, tim vẫn đang đập rất mãnh liệt, hoàn toàn không dám nhớ
lại cơn ác mộng lúc nãy. Thật ra nội dung giấc mơ khi tỉnh lại đã cảm thấy rất
mơ hồ rồi, chỉ nhớ rõ cái cảm giác kinh dị, dường như một mình cô bị bỏ rơi
trong bóng tối sâu thăm thẳm, cố gắng tìm một điểm tựa, một sự cứu trợ. Thế
nhưng trong cơn mơ chẳng có lấy nửa bóng người xuất hiện. Sau khi kiếm tìm khắp
nơi không được,cô lại nghĩ đến con người buổi sáng đã bị cô hận đến nghiến
răng. ( chị ơi về ở với anh đi, gặp ác mộng khắc có điểm tựa liền XD)

Đến khi trời sáng, cô ũ rũ suy sụp nói với Hứa Nhất
Tâm: “ Sau này tất cả tin tức liên quan đến con người ấy, tớ cũng không muốn
biết đâu!”

Chứ còn gì nữa? Thật đúng là gặp phải ma rồi. Rõ ràng
là 1 tháng trước vẫn yên yên lành lành, cuộc sống yên bình trôi chảy hàng đêm
ngủ ngon, nhưng kể từ sau khi con người đó đột ngột xuất hiện, cô dường như
không có ngày nào là yên ổn, ác mộng vây quanh, mỏi mệt không dứt.

Thế nên, thừa dịp cuối tuần, cô thật sự cần phải thư
giãn, vậy mà có người vẫn không chịu buông tha cô. Lúc nhận cuộc điện thoại của
Trần Diệu, Tiếu Dĩnh đang chăm sóc da mặt với đồng nghiệp ở thẩm mỹ viện, khí
điều hòa trong phòng mát rười rượi, cô đắp mền bắt đầu tán chuyện trên trời
dưới đất, chẳng mấy chốc mà cảm thấy buồn ngủ.

Điện
thoại bất chợt rung lên, cô suýt giật nảy mình, sờ soạng lần tìm, áp điện thoại
vào tai, trả lời mơ hồ: “Xin chào, ai ở đầu dây vậy?” Vẫn là khẩu khí thường
ngày đi làm, không sao sửa được. Đầu dây bên kia im lặng một lát, rồi nói:” Xin
chào, anh là Trần Diệu!” Khẩu khí cũng lịch sự khách khí


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận