Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

Nếu mà không biết Diệp Hạo Ninh từ trước đến nay chưa
bao giờ vào bếp thì Tiểu Dĩnh cũng chẳng nửa đêm còn vo gạo nhóm lửa, bận đến
nỗi như một phụ nữ gia đình thật sự.

Thực chất bây giờ việc cô muốn làm là tiếp tục đắp mặt
nạ lên mặt, việc mà cô chưa kịp làm lúc nãy, sau đó ngâm mình nửa tiếng trong
bồn tắm, cuối cũng ngủ một giấc ngon lành.

Nhưng chẳng mấy khi Diệp Hạo Ninh lại ngoan ngoãn như
vậy. Hai tay buông thõng đứng bên cạnh, nhìn cô tỉ mỉ vo gạo rồi cho vào nồi áp
suất. Cô thật sự rất cảm động, bởi vì một người rất quán triệt lời dạy của
người xưa đó là quân tử không vào bếp. Trước đây ở thành phố C, dường như chỉ
nói đến ăn cơm chứ chưa bao giờ cầm một cái nồi cái bát, hay cái thìa bao giờ .

Mặc dù bây giờ anh không giúp gì, nhưng dù gì anh cũng
đã chịu đứng nư thế này, cô đã rất hài lòng rồi. Thế mà ma xui quỷ khiến thế
nào mà lại cam tâm tình nguyện bận bịu thế này nấu đồ ăn đêm cho anh

Đặt cái nồi lên bếp lửa, Tiểu Dĩnh lau sạch tay, quay
đầu lại nói :"Nấu cái này, anh nhất định phải ăn hết cho em"

Diệp Hạo Ninh không trả lời, dường như tim đạp hơi
nhanh và loạn nhịp, đôi mắt sâu thẳm và yên tĩnh nhìn vào cô, dần dần rời đi.

Tiểu Dĩnh không thèm để ý đến anh, quay người đi vào
trong.

Ai biết được anh đột nhiên kéo cô lại, ngón tay vẫn
hơi lạnh, còn cô vừa nấu ăn nên hơi nóng, nhiệt độ như vậy lại rất thoải mái.

Cô không rút tay lại, chỉ hỏi :"Làm gì vây?"

Diệp Hạo Ninh lại không nói gì, vẫn nhìn cô chăm chú,
cho đến khi nhìn thấy da cô hơi tê lại, mới đột nhiên hỏi:" Tâm trạng em
hôm nay rất tốt sao?"

Những cô hoàn toàn không hiểu là ý gì.

Kết quả anh lại cười, đưa tay nhẹ nhàng véo khuôn mặt
nghi hoặc của cô :"Nếu mà ngày nào cũng thế này thì càng tốt". Giọng
điệu hơi than vãn, chóc lát đã biến mất, sau đó liền kéo cô vào trong bếp.

Tiểu Dĩnh hơi buồn bực, tự nhiên lại nghĩ đến quan hệ
của cô và đứa cháu ngoại Đông Đông, cũng rất thích véo má của cô, cảm giác sờ
vào đôi má phúng phính thật thích, không có việc gì làm liền không kìm được đưa
tay hung ác ra véo.

Đương nhiên bây giờ Diệp Hạo Ninh cũng đem cô ra làm
đồ chơi để giải sầu

Cô không có thói quen ăn đêm, sợ béo, mặc dù cân nặng
của cô rất bình thường, nhưng phụ nữ thông thường đều hy vọng mình gầy thêm một
chút, cho nên nghiêm ngặt chấp hành các ý kiến trên những trang web thời trang,
buổi tối tuyệt đối không ăn.

Cháo đã nấu xong, Tiểu Dĩnh chỉ múc một bát, tiện tay
để lên bàn, sau đó ngắn gọn từ trên xuống :"Ăn đi"

Diệp Hạo Ninh chậm chạp ngước mặt lên nhìn cô
:"Hành động và giọng điệu của em như đang cho thú cưng ăn vậy"


Cô nhếch nhếch khóe miệng nói :"Thú cưng cao cấp
như anh em không nuôi nổi". Nói xong vênh váo tự đắc quay người đi vào
buồng tắm.

Diệp Hạo Ninh chỉ cười cầm đũa lên cũng không tranh cãi
với cô.

Thực ra anh càng thích cô như thế này hơn, thỉnh
thoảng đấu khẩu, sự kiêu ngạo cũng bắt đầu trở nên hung hăng hơn, có khi còn
không coi anh ra gì, nhưng anh lại thích. Bởi vì tràn đầy sức sống, dường như
cả cơ thể trên xuống dưới có một sức sống sục sôi, như ngọn lửa đang đốt cháy
mục tiêu sáng rực, đến cả ánh mắt cũng trở nên lấp lánh và linh động đến lạ
thường.

Khi đó, tất cả những cái đó xuất hiện trong trạng thái
quan hệ của 2 người đang hòa hợp và tốt đẹp

Anh phát hiện cô rất dễ bị ảnh hưởng của môi trường
xung quanh, cảm xúc lên xuống không ổn định, giống như một đứa trẻ chưa trưởng
thành. Giả dụ 2 người cãi nhau hoặc đều không vui, cô liền không thèm nói câu
nào, dường như tinh thần mệt mỏi, sắc mặt cũng ảm đạm theo, cứ trầm tĩnh như
thế

Dường như có thể khiến người khác quên đi sự tồn tại
của cô.

Nhưng anh lại không thể nào không chú ý đến cô được.

Nhớ có một lần, anh về nhà rất muộn, thực ra uống hơi
nhiều rượu, đầu cũng hơi choáng váng, nhưng đi vào nhà liền nhìn thất cô ngồi
trên chiếc giường nhỏ mềm mại.

Ánh đèn sáng rực, tấm nhung tơ màu đỏ hồng làm cánh
tay lộ ra ngoài của cô trắng nõn nà, quả thật giống như là viên ngọc thượng
hạng tinh tế mượt mà, dưới ánh đèn dường như có cảm giác trong suốt. Anh cảm
thấy mình say thật rồi, cho nên lần đầu tiên thấy sắc đẹp tầm thường trên cơ
thể cô thực ra không hề xấu.

Anh đi lại đó, bước chân hơi lảo đảo, đến hơi thở cũng
không ổn định :"Sao vẫn chưa ngủ?"

Cô quay đầu lại nhìn anh không nói

Lúc này anh mới lờ mờ nhớ lại, buổi sáng lúc ra ngoài
hình như cũng không nói gì. Thời gian gần đây luôn không yên bình cũng không
biết do ai bắt đầu nữa, lại do ai mà chiến tranh tăng thêm một cấp, tóm lại
cuối cùng cũng làm loạn lên rồi kết thúc không vui vẻ gì

Anh uống quá nhiều, thái dương đau nhức, cũng không
phân biệt được ai đúng ai sai, chỉ là cúi đầu nhìn thấy khuôn mặt ỉu xìu ấy,
trong chốc lát mềm lòng, cho nên liền nói :"Ngủ sớm đi"

Cô vẫn không thèm để ý đến anh

Cửa sổ đóng chặt, bên ngoài những con côn trùng nhỏ
đang nhìn vào ánh sáng trong phòng, thiêu thân lao đầu về phái trước, đập vào
cửa kính, phát ra những tiếng động nhỏ.

Còn cô vẫn cứ nhìn thất thần, khuôn mặt nghiêng dưới
ánh đèn ngưng tụ tạo nên một đường nét dịu dàng, ngay cả ánh sáng ở đáy mắt

cũng ngưng đọng, sâu thẳm âm u.

Trong khoảng khắc đó anh thật sự muốn biết cô đang
nghĩ gì, lại có thể chuyên tâm như vậy, dường như chìm đắm trong thế giới riêng
của mình mà bỏ lại anh ở bên ngoài.

Anh lại gọi cô một tiếng, cô dường như vẫn không nghe

Ánh đèn sáng trưng, sự yên lặng bao trùm căn phòng,
trong chốc lát anh chỉ cảm thấy chán nản chưa từng có, trong lòng anh dường như
cũng trở nên mệt mỏi, chỉ vì cô gái này lúc nào cũng như trẻ con, buồn vui đau
khổ chỉ cần nhìn ánh mắt là đoán ra được, nhưng có lúc anh lại cảm thấy mình
như chưa bao giờ quen biết cô.

Lúc đó thứ duy nhất có thể khẳng định, trong lòng cô
có một người, mà người đó chắc chắn không phải anh.

Tiểu Dĩnh ngâm mình trong bồn tắm đến mức da nhăn đi
mới chịu đứng dậy, sau đó phát hiện bàn ăn đã được dọn sạch, bát đũa cũng đã
rửa sạch và cất vào đúng chỗ.

Diệp Hạo Ninh nằm trên giường đọc tạp chí, cô định
khen anh vào câu nhưng lại không nói ra được, chỉ hỏi :"Sao một người con
trai cùng một người con gái lại dễ dàng phát triển nên quan hệ tình nhân
nhỉ?"

Diệp Hạo Ninh nghi ngờ nhìn cô :"Anh nhìn rất
giống như chuyên gia tình cảm sao?". Câu hỏi nhàm chán và vô vị như thế,
anh chưa bao giờ suy nghĩ qua.

"Anh dùng góc độ và lập trường của đàn ông phân
tích một chút xem nào". Tiểu Dĩnh dùng cả chân lẫn tay trèo lên giường, vì
đầu đang ướt nên không dám nằm xuống, liền ngồi cạnh anh, khuôn mặt nghiêm túc
:"Liệu có loại con trai nào nói một đằng nghĩ một nẻo không ? Rõ ràng
trong lòng thích một người con gái nhưng lại giả vờ như không quan tâm, thậm
chí cố ý tỏ ra ghét người con gái đó. Hoặc là cố ý trêu đùa, hoặc là gây tranh
cãi để được chú ý?"

Cô nói về Hà Minh Lượng, ai biết được rằng đôi môi
Diệp Hạo Ninh nhẹ nhàng chau lại, ánh mắt như đang suy nghĩ gì, thần sắc lại
hơi bất thường.

"Nét mặt anh kiểu gì vây?" cô hỏi, rồi nói
tiếp :" chẳng lẽ anh nghĩ những hành động như thế rất ấu trĩ sao? Thực ra
em cũng nghĩ thế, giống như học sinh trung học mười mấy tuổi vậy, lấy việc đùa
nghịch người con gái mình thích làm niềm vui, như là sợ đối phương biết được
tâm tư không thể cho ai biết của mình vậy......."

Người bên cạnh cuối cùng cũng không thể chịu được cắt
ngang lời cô :"Tiểu Dĩnh, rốt cục em muốn nói gì?"

"À, là chuyện Hứa Nhất Tâm và Hà Minh Lượng mà.
Hôm nay anh không có ở đó, em luôn cảm thấy giữa họ có sự mập mờ. Vốn dĩ lúc
còn đi học, rõ ràng là tỏ ra bộ dạng có anh thì không có tôi, quả thật coi đối
phương như kẻ thù, bây giờ nghĩ lại thấy thật buồn cười"

" Ồ" Diệp Hạo Ninh im lặng một lúc, sắc mặt

dần trở lại bình thường, dường như chẳng có hứng thú gì. Chỉ dướn dướn mày nói
:"Có một câu nói là: Không phải oan gia không chạm mặt"

Tiểu Dĩnh thấy quen quen, nghĩ một lúc mới nhớ ra
trước đây Trần Diệu cũng từng nói câu như vậy, cô nhún nhún vai nói :"Có
lẽ thế, dù gì hôm nào gặp mắt cũng phải làm cho Hứa Nhất Tâm phải thành thật
nhận tội"

Diệp Hạo Ninh nhìn cô khinh thường :"Tào
lao"

"Đó gọi là quan tâm đến bạn bè!" cô không
phúc lườm anh một cái, không kìm được chất vẫn :"Vừa ăn no xong đã nằm
xuống không sợ đầy bụng sao?"

Anh lười nhác hỏi vặn lại :"Nếu không thì phải
làm sao hả?"

"Thì vận động"

"Thế à". Có người lập tức đặt quyển tạp chí
xuống, mắt sáng quắc lên, trong lúc cô không kịp phản ứng gì, một bóng người đã
bao phủ lên cô

"Anh làm gì............?" cô đề phòng lùi về
phía sau một chút

Anh nói đầy lý lẽ :"Nghe lời em, vận động
chút"

"Nhưng em nói đâu phải .........."

"Anh không cần biết"

Áo ngủ trên vai bị kéo tụt xuống "....... Diệp
Hạo Ninh anh là đồ lưu manh!"

"Quá khen"

"Anh........"

"............." Âm thanh lên án cuối cùng đã
bị chôn vùi trong đôi môi quyện vào nhau....

Ngày thứ 2 Tiểu Dĩnh bắt đầu bãi công

Một người nào đó quen dậy trễ, còn cô ngủ dậy muộn hơn
nữa, cho đến khi nghe tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, cô vẫn lười nhác ở
trên giường không chịu dậy, cố tình tiếp tục giả vờ ngủ.

Diệp Hạo Ninh đi lại trong phòng 2 vòng một cách vô
vị, phát hiện không có việc gì làm, cuối cùng không còn cách nào khác đành gọi
cô dậy :"Mau dậy làm bữa sáng đi, anh đói rồi"

"Hazz"...Tiểu Dĩnh rên rỉ vùi mặt vào chăn,
không chịu được nói một tiếng lạnh nhạt "Anh là heo sao?". Trong lòng
cảm thấy hơi đắc ý, cuối cùng cũng có điểm mà cô có thể quản chế anh. Thật là
tốt! như kỹ năng nấu cơm bình thường, trong lúc này lại trở thành công cụ giúp
cô chiếm ưu thế.

Không dậy, nhất định không dậy, anh đòi chết cũng mặc
kệ! Thật là đáng đời cho anh biết sau này tiết kiệm chút sức lực. Nhưng không
đắc ý được bao lâu, liền nghe thấy một tiếng "tạch", háo ra là điều
hào đã bị tắt.

Mặc dù đã đầu tháng 9 rồi nhưng con hổ mùa thu vẫn rất
lợi hại, Tiểu Dĩnh vỗn rất sợ nóng, lúc này không khỏi sững sờ, chưa kịp thò
đầu ra khỏi chăn, chiếc chăn mỏng đắp trên người đã bị ai đó lật lên

Diệp Hạo Ninh nhìn cô từ trên cao xuống, tay vẫn cầm

cái điều khiển điều hòa, hơi nhướn mày nói :"Không nóng sao?"

Anh nói ngắn gọn, trợn mắt nhìn anh 2 giây, lật mạnh
người quay lưng về phía anh :"Rất mát"

Kết quả mấy giây sau, Diệp Hạo Ninh đứng trong căn
phòng khách thoải mái nói :"Vậy bây giờ thì sao?"

Làm sao mà ngủ được nữa?

".......... Diệp Hạo Ninh anh vô vị quá đấy"
Tiểu Dĩnh đành ngồi dậy đầu tóc bù xù, khuôn mặt tức giận, tiện tay vứt luôn
cái gối của anh đi, nhưng chỉ dành trợn mắt nhìn không khí lạnh tàn nhẫn lưu
chuyển trong phòng khách.

Cô nhảy xuống giường, ngay dép trong nhà cũng không
thèm đi, tức giận bước qua chiếc gối rơi giữa đường, đi thẳng đến trước mặt anh
cướp cái điều khiển

Diệp Hạo Ninh giơ tay lên cao, vừa tránh nanh vuốt của
cô, vừa như chán ghét nói :"Trước khi nói chuyện thì nên đi đánh
răng"

Cô sững sờ một lúc, bất giác ngậm chặt miệng lùi về
phía sau, ai mà biết được khi ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy đôi mắt sâu
thẳm, ở chỗ sâu nhất của con người ẩn dấu một nụ cười.

Bây giờ cô mới biết mình bị trêu, cô lại trợn mắt lên
nhìn anh, nhướn mày lạnh nhạt :"Em không đánh răng, sau này anh đừng động
vào em nữa"

Anh cũng nhướn mày lên :"Điều đó không phải chỉ
mình em nói là được". Chưa kịp nói dứt câu, người đã bước lên phía trước,
nhìn thấy khuôn mặt đang cúi xuống, Tiểu Dĩnh không nói lời nào nữa lập tức
quay đầu đi vào nhà tắm.

Đóng cửa lại dường như vẫn còn nghe thấy tiếng cười ở
bên ngoài, cô nhìn vào gương nghiến răng mắng vài câu, mới bắt đầu chậm chạp
bóp kem đánh răng ra.

Cuối cùng cũng không hề tình nguyện đi làm bữa sáng,
bởi vì sau khi xúc miệng xong Tiểu Dĩnh cũng thấy đói rồi, đành chạy vào bếp vo
gạo nấu cháo, lại nhìn vào cái tủ lạnh chẳng có đồ ăn gì bực mình, nghĩ xem nên
dùng đồ ăn gì để ăn với cháo thì tốt.

Kết quả là cô bận tâm đến nỗi như một người giúp việc
thực sự, còn Diệp Hạo Ninh lại tiếp tục làm thiếu gia, nhàn rỗi ngồi trên sofa
đọc báo, chỉ thỉnh thoảng mới liếc vào bếp, như khảo sát tiến độ đến đâu rồi

Khi Tiểu Dĩnh lấy 2 quả trứng muối cuối cùng trong tủ
lạnh ra, trong lòng nghĩ, để xem lát nữa anh có ăn nổi không

Ai biết được vừa đặt thức ăn lên bàn, Diệp Hạo Ninh
không nói nửa câu cầm đũa lên ăn, dáng vẻ rất hứng khởi.

Cô quan sát anh một lúc, bắt đầu cảm thấy buồn chán
hỏi :"Ngon không?"

"Cũng được"

Như vậy cô càng không hiểu nổi, điều này không phù hợp
với tính cách hay bắt bẻ thức ăn của anh, do đó lại nói :"Tối hôm qua ăn
cũng là cháo trứng muối, chỉ cách đây có 8 tiếng rưỡi, ăn hai bữa liên tục như
thế, anh không cảm thấy ngán à?". Cô nghĩ rằng anh rất không vừa ý mới
đúng chứ

Cuối cùng Diệp Hạo Ninh cũng ngừng đũa, quay đầu nhìn
cô, cười nhẹ nói :"Dường như hôm nào anh cũng nhìn thấy em mà có thấy ngán
đâu"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận