Chương 24. Ai đứng về phía tôi
Lại sang một ngày mới, trời còn chưa sáng. Ninh Giác Thần từ từ tỉnh lại phát hiện mình đứng ở cửa sổ sát đất trước mặt, trong tay kẹp điếu thuốc, dưới chân đầy tàn thuốc lá. Cậu sợ Hứa Duệ biết bí mật, tuần này đã rời khỏi nhà của Hứa Duệ, mấy ngày nay đều ở nhà trọ.
Quá trình tranh quyền làm chủ thân thể này giống như mộ trận kéo co không hồi kết, sức lực ngang nhau kết quả là lưỡng bại câu thương, ai cũng không muốn phí thời gian của mình vào chuyện ngủ.
Ninh Giác Thần không biết thân thể này đã mấy ngày không nghỉ ngơi, giờ phút này chỉ cảm thấy kiệt sức, tinh thần mệt mỏi, cả người mỗi tấc đều phát đau.
Ngoài cửa sổ là bóng đen nặng nề với mấy cái bóng đèn đường. Cậu dựa vào mặt kính lạnh như băng ngồi trên mặt đất, rút tay chống đỡ trán nhắn tin cho Cừu Huy. Cậu vốn không muốn làm phiền Cừu Huy, nhưng bây giờ áp lực càng ngày càng lớn và càng khó giải quyết hơn, cậu thật sự muốn nói. Cũng là gần đây mỗi lần thanh tỉnh cậu đều đơn giản nói chút tình huống cho Cừu Huy, có thể coi là một loại tạm ghi chép.
[Vừa mới tỉnh, buổi tối chắc hắn không đi ra ngoài, hút rất nhiều thuốc, bao thuốc lá trống rỗng.]
[Em cảm thấy hình như hắn đang chuẩn bị chuyện gì đó nhưng em không đoán được.]
[Anh nói lúc em đang ở thân thể này thì hắn ở đâu? Như bây giờ, hoặc là nói lúc hắn ở đây thì em ở đâu vậy?]
[Chắc là linh hồn đổi chỗ đi.]
[Trước hắn bị giữ trong thân thể em.]
[Lúc em không ở đây, giống như là đang ngủ say, chắc là trở về thân thể mình.]
[Ở trong thân thể người thực vật.]
[Thì ra người thực vật là cảm giác này...Cũng không khác chết.]
[Em có chút sợ.]
[Thật ra thì em đang nghĩ, lúc hắn ở trong thân thể em, như bây giờ, nếu như thân thể em chết thì thế nào, liệu linh hồn hắn có chết theo không? Chính là, biến mất?]
[Biết sao?]
[Vậy hẳn là hắn sẽ vĩnh viễn không trở lại vĩnh viễn không về được?]
Cậu mệt mỏi mắt cũng không mở ra được, dựa vào khung cửa sổ một lúc liền ngủ, tay nắm điện thoại cũng không buông xuống.
Cậu bị điện thoại đánh thức, là Cừu Huy gọi. Ninh Giác Thần dãn người cứng ngắn, ấn nút tiếp nghe: "Alo, bây giờ là em." Cừu Huy nói chuyện rất gấp, thậm chí mang điểm chất vấn: "Cậu ở chỗ nào?" Ninh Giác thần hàm hồ trả lời: "Ở nhà, sao thế?"
Cừu Huy vẫn rất nghiêm túc: "Cậu không nghiêm túc chứ?" Ninh Giác Thần không phản ứng kịp: "Cái gì?" Giọng Cừu Huy hoàn toàn không bình tĩnh: "Cậu gửi cho anh những cái kia, không phải nghiêm túc chứ? Là giỡn phải không?" Ninh Giác Thần không nói lời nào, Cừu Huy thở dài: "Tiểu Thần, không cho phép có loại suy nghĩ này, đây là...Giết người, cậu có nghĩ tới không."
Buổi sáng anh nhận được những tin nhắn này lập tức bị dọa sợ tỉnh dậy, cầm lấy điện thoại tay còn chảy đầy mồ hôi. Ánh mắt Ninh Giác Thần mông lung: "...Nhưng mà, đó là em." Cừu Huy vừa tức vừa gấp: "Nhưng bây giờ là anh cậu! Cậu nghĩ gì vậy?!"
Ninh Giác Thần trầm mặc không lên tiếng, Cừu Huy hốt hoảng nói tiếp: "Cậu có nghĩ tới khả năng khác hay không, vạn nhất lúc thân thể đó chết anh cậu lại trở về thân thể chính thì làm sao? Cậu phải làm thế nào? Cậu sẽ thế nào?" Ninh Giác Thần nhàn nhạt đáp: "Em sẽ chết."
Cừu Huy nghe cậu bình tĩnh nói ra ba chữ sợ hết hồn hết vía: "Dù sao chuyện này cũng không được! Cậu đừng hòng mơ tưởng!" Ninh Giác Thần đột nhiên kích động: "Nhưng tiếp tục nhiều lần như vậy em cũng sẽ chết, càng ngày em càng không kiểm soát được anh hiểu không? Đây vốn cũng không phải là thân thể em! Em sắp bị hắn đẩy ra ngoài!"
Cừu Huy vội vàng hạ giọng trấn an cậu: "Tiểu Thần, anh biết anh biết, cậu đừng vội! Anh đến tìm cậu được không? Anh ở với cậu, cậu đừng sợ." Ninh Giác Thần thẫn thờ phun ra hai chữ: "Không cần." Nói xong cũng cúp điện thoại.
Cậu ném điện thoại ra, mệt mỏi nhắm mắt lại, - anh không biết.
Ninh Giác Thần lần này tự giận ngủ thật lâu, lúc ngủ có tỉnh dậy một lần, hình như Lục Giác Lam muốn đi ra ngoài, lúc tỉnh cậu đang đứng trước gương thay quần áo. Ninh Giác Thần không có sức ngăn cản hắn cũng không ngăn cản được hắn, nửa giờ sau không chịu nổi rất nhanh ý thức liền mất đi.
Lần thứ hai tỉnh lại là ở một quán ăn xa lạ, cậu ngẩng đầu lên thấy phía đối diện là...Từ Đình Nhã, trong lòng Ninh Giác Thần bộp một cái. Từ Đình Nhã ân cần hỏi cậu: "Không thoải mái sao?" Sắc mặt Ninh Giác Thần trắng bệch như giấy, cậu không biết vừa rồi Lục Giác Lam và Từ Đình Nhã đã nói gì, không có nói đến chuyện tráo đổi linh hồn: "Anh.. không có chuyện gì."
Từ Đình Nhã nhíu mày một cía: "Anh vừa rồi muốn nói cái gì? Tai nạn xe cộ sau này thế nào?" Cả người Ninh Giác Thần rét một cái, quả nhiên bọn họ đang nói cái này! Cậu gắt gao siết chặt nắm tay, móng tay từng cái đâm vào lòng bàn tay cậu, phản ứng đầu tiên chính là phủ nhận: "Anh không nói cái gì.. Không có gì phải nói!"
Sắc mặt Từ Đình Nhã thay đổi: "Lục Giác Lam anh có ý gì? Anh hẹn gặp em, hẹn ở quán cơm lần đầu tiên chúng ta ăn, em còn tưởng rằng...Rốt cuộc anh muốn làm gì? Cảm thấy đùa bỡn em rất vui đúng không?" Ninh Giác Thần tâm loạn như ma, mơ hồ cảm nhận được trong cơ thể đang có một sức mạnh tỉnh lại, cậu vội vàng đá văng ghế ra: "Tiểu Nhã, anh còn có chút chuyện..."
Từ Đình Nhã cầm cốc đứng lên, dừng một chút vẫn không cam lòng hất lên mặt cậu: "Lục Giác Lam, lần này anh thật quá đáng!" Ninh Giác Thần dùng hết toàn lực di chuyển cơ thể, mỗi một bước vô cùng khó khăn: "Thật xin lỗi." Cậu cố gắng duy trì trạng thái bình thường trước mặt Từ Đình Nhã, vừa đi ra khỏi cửa tiệm liền không kiên trì nổi.
Ninh Giác Thần chạy vào trong hẻm, dựa vào tường chật vật không chịu nổi uể oải trên mặt đất. Ý muốn gặp Từ Đình Nhã của Lục Giác Lam quá mạnh mẽ, một phen đấu tranh vừa rồi kéo đến cơ hồ cả người cũng bị xé nát.
Ninh Giác Thần thật vất vả mới áp chế được Lục Giác Lam xuống, trước mắt chỉ thấy đầu váng mắt hoa, ngay cả hô hấp cũng khó khăn. Cậu cảm thấy trên mặt thật nóng, giơ tay lên lau một chút mới phát hiện mình chảy máu mũi, không ngừng lại được, một lúc sau tí tách chảy đầy một tay.
Nhìn thấy máu giật mình, - lần đầu tiên cậu cảm thấy mình cách cái chết gần như vậy, so với lúc tai nạn còn gần hơn, cứ như tử thần nửa bước cũng không rời cậu bước từng bước sau lưng, thời gian vừa đến thì ngay lập tức vung lưỡi hái ra.
Mọi ý chí kiên cường chống đỡ từ trước tới lúc này hoàn toàn tan vỡ, cậu hoảng hoảng hốt hốt nghĩ: Từ Đình Nhã sẽ biết, sau đó Trần Ngọc Hồng và Lục Thành Hùng sẽ biết, Hứa Duệ cũng biết. Bọn họ phát hiện cậu là hàng giả, cậu là giả, bọn họ sẽ cùng nhau nghĩ biện pháp đuổi cậu đi tìm Lục Giác Lam về.
Tất cả mọi người đều đứng về phía Lục Giác Lam, không ai cần cậu, không có ai. Trong nhất thời chỉ cảm thấy tim như bị đao cắt, mất hết đi niềm tin.
Ninh Giác Thần run run ngón tay bấm số điện thoại của Hứa Duệ. Ngày hôm đó say rượu tỉnh lại Hứa Duệ phát hiện mình cùng Lục Giác Lam nằm trên một cái giường, trong lòng hổ thẹn mà tự trừng phạt mình, bây giờ trên cổ tay kia hình con bướm đã hoàn chỉnh. Hắn hết sức cố gắng tránh tiếp xúc với Lục Giác Lam, lúc thấy điện thoại gọi tới do dự một chút mới nhận: "A lô?"
Ninh Giác Thần cố gắng để giọng mình nghe thật bình thường: "Cái đó, bây giờ cậu trở lại một chút được không? Chủ nhà đến tìm cậu." Hứa Duệ sửng sốt: "Chủ nhà? Tiền thuê nhà không phải đã trả từ đầu năm hay sao?" Tim Ninh Giác Thần đập nhanh: "Người ta nói tìm cậu có việc." Hứa Duệ ngập ngừng: "Tại sao người ta không gọi cho tôi...Cậu đưa điện thoại cho bà ấy, nói trong điện thoại đi."
Ninh Giác Thần mặt đỏ tới mang tai nói dối: "Bà ấy muốn nói trực tiếp, không nói qua điện thoại được." Hứa Duệ thở dài: "Được rồi, vậy tôi lập tức tới, cậu để bà ấy chờ tôi một chút." Sau khi cúp máy Ninh Giác Thần bắt một chiếc xe taxi: "Tài xế, đến bệnh viện trung ương."
Hứa Duệ trở về nhà phát hiện nhà không có người, gọi điện thoại cho chủ nhà, chủ nhà nói không tìm hắn, hắn không biết Lục Giác Lam đang làm cái gì. Nếu đã trở lại liền giặt quần áo rồi đi, vừa ra khỏi thang máy lại đụng phải Cừu Huy đang vội vàng chạy đến, hai người đối mặt nhau ngẩn ra, rất nhanh nhận ra đối phương.
Cừu Huy vừa xuống máy bay đã lập tức đón xe tới, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Tiểu Thần đâu?" Hứa Duệ cảnh giác nheo mắt lại, Cừu Huy hít sâu một hơi: "Không phải, tôi nói là Lục..." Anh không nhớ tên y, Hứa Duệ giúp anh nói tiếp; "Lục Giác Lam?" Cừu Huy gật đầu một cái: "Người đâu?"
Hứa Duệ khó hiểu có chút bực mình: "Tôi cũng ở đây tìm hắn, hắn gọi tôi tới đây bản thân lại không thấy đâu, còn không nghe điện thoại." Cừu Huy giật giật mình, giọng nói cũng thay đổi: "Đến bệnh viện! Hắn ở bệnh viện!"
Lúc Hứa Duệ vọt vào phòng bệnh, Ninh Giác Thần đang đứng bên giường bệnh cúi người, một cái tay đang để trên cổ người nằm trên giường. Cậu đã rất lâu, rất lâu không tới đây, người trên giường sắc mặt tái nhợt yếu ớt, căn bản không giống như đang sống, ngược lại giống như một cỗ thi thể hoàn hảo.
Bây giờ bàn tay cậu siết lấy tính mạng này, chỉ cần dùng một chút lực là rất nhanh cắt đứt hô hấp. Ninh Giác Thần nghĩ quá mức nhập thần ngay cả Hứa Duệ tiến vào cũng không phát hiện. Hứa Duệ không kiểm soát được mình, giơ tay lên cho một đấm: "Lục Giác Lam, cậu đang làm cái gì?"
Ninh Giác Thần bị hắn đấm một cú hất ra, gáy đập vào cạnh tủ, trong đầu ong một tiếng, đau đến buồn nôn, thiếu chút nữa phun ra. Hứa Duệ điên cuồng lòng nóng lửa đốt kiểm tra, trong mắt sắp chảy ra máu.
Ninh Giác Thần ngã trên đất chưa tỉnh lại, trước mắt từng trận biến thành màu đen, cơ hồ không nhìn thấy gì, cậu vô ý thức nhỏ giọng gọi: "Duệ ca, duệ ca." Hứa Duệ nhíu mi quay lại, nhìn hắn, cả người cứng lại: "Cậu gọi tôi là gì?"
Ninh Giác Thần dựa vào tủ co lại thành một đoàn, ánh mắt ngây ngốc, mông lung nhìn vào hư không. Cậu giật giật đôi môi không còn huyết sắc, từng chữ từng câu nhẹ nhàng như thở: "Duệ ca, cứu tôi..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...