Gần hơn một chút

Chương 9
 
Nhìn thấy tin nhắn này của Phó Vân Hành, đuôi lông mày của Bác Mộ Trì khẽ nhướng lên.
 
Cô bắt chước dáng vẻ lạnh lùng của anh, trả lời anh bằng một dấu chấm hỏi.
 
Cách màn hình, nhìn chung Phó Vân Hành có thể cảm giác được cảm xúc lúc này của cô.
 
Có lẽ có một chút khó hiểu, lại có một chút kiêu ngạo của đại tiểu thư, cần anh cho cô một bậc thang thì cô mới đồng ý đi xuống, hoặc là cần anh chủ động vươn tay mời cô.
 
Còn cô thì sẽ dựa vào thành ý của anh để cân nhắc xem nên đồng ý hay từ chối.
 
Cũng không biết nghĩ đến cái gì, anh khẽ cong môi.
 
Phó Vân Hành: “Không tiện sao?”
 
Bác Mộ Trì thoáng khựng lại: “Không phải anh nói là không cần hay sao?”
 
Phó Vân Hành: “Anh không nói là không cần em giúp đỡ, trước khi ra nước ngoài ba mẹ anh đã mua câu đối rồi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh giải thích ngắn gọn.
 
Bác Mộ Trì: “Ồ.”
 
Sau khi nhìn chằm chằm giao diện nhắn tin của hai người một lúc lâu, cô có hơi không hiểu cách thức hoạt động của mạch não của Phó Vân Hành cho lắm, nhưng vẫn trả lời anh một câu rất ba phải: “Để xem lúc anh về thì em rảnh hay là Trì Ứng rảnh đã.”
 
Phó Vân Hành: “Được.”
 
Thật ra Phó Vân Hành không có ý gì khác, anh cũng không cảm thấy mình nhờ Bác Mộ Trì cùng dán câu đối với nhau có gì không ổn.
 
Trước kia khi ăn Tết, bọn họ đều sẽ giúp nhau dán câu đối.
 
Còn nữa, anh hiểu Bác Mộ Trì. Cô đã trưởng thành, nhưng tính cách vẫn giống như lúc còn nhỏ. Nếu ai đó từ chối cô quá nhiều lần, thì cô có thể lặng lẽ ghi thù người đó.
 
Phó Vân Hành cũng không lo cô ghi thù mình, chỉ không muốn làm cô buồn bực theo bản năng.
 
.
 
6 giờ tối.
 
Gia đình Bác Mộ Trì chuẩn bị ăn cơm đoàn viên.
 
Gia đình cô có ít họ hàng, ông nội bà nội đều ở nước ngoài, hiếm khi về nước, cô nhỏ thường tới nhà chồng ăn cơm vào ngày Tết nên cũng sẽ không tới đây.
 
Ông ngoại bà ngoại đã qua đời lúc bà Trì học Đại học, nghe nói lúc ấy những họ hàng khác từng bắt nạt bà Trì, sau đó cũng không còn qua lại nữa. Cũng bởi vậy, bữa cơm đoàn viên của gia đình họ luôn ít người.
 
Nhưng trước kia khi gia đình mẹ nuôi của cô ăn Tết trong nước, bọn họ sẽ cùng ăn cơm trưa hoặc cơm tối với gia đình cô.
 
Lần đầu tiên sau ngần ấy năm, Bác Mộ Trì cảm thấy năm mới cũng không có gì thú vị.
 
“Tết nhất mà con than thở gì thế?” Trì Lục vào phòng bếp giúp đỡ Bác Duyên, đến khi ra ngoài, bà ấy nghe thấy cô thở dài một tiếng.
 
Bác Mộ Trì nâng tay ôm lấy cánh tay bà ấy: “Mẹ ơi.”
 
Trì Lục nhìn vẻ mặt tủi thân của cô, tỏ ra bất ngờ: “Sao vậy?”
 
Bà ấy xoa xoa đầu Bác Mộ Trì: “Đói hả?”
 
“…”
 
Bác Mộ Trì cạn lời: “Sao con lại đói nhanh như thế được.”
 
Trì Lục cười: “Vậy vì sao con lại không vui thế này?”

 
“Cũng không phải là không vui.” Bác Mộ Trì nói với bà ấy: “Chỉ là mẹ nuôi và Thư Bảo đều không ở trong nước nên con cảm thấy quạnh quẽ quá.”
 
Nghe vậy, Trì Lục hiểu ra.
 
Bà ấy “Ừ” một tiếng, an ủi cô: “Mấy ngày nữa là bọn họ về thôi.”
 
Bác Mộ Trì không lên tiếng.
 
Trì Lục vỗ vỗ đầu cô, nhìn ra ngoài cổng lớn: “Mặc dù vợ chồng mẹ nuôi của con đều không ở trong nước, nhưng Vân Bảo vẫn ở đây mà.” Bà ấy nhìn Bác Mộ Trì: “Con gọi điện cho Vân Bảo xem thằng bé đã tan làm chưa, mời nó tới nhà mình ăn cơm.”
 
“Con mời rồi.” Bác Mộ Trì ỉu xìu nói: “Anh ấy nói sẽ về bên ông nội Phó ăn cơm.”
 
Trì Lục sửng sốt: “Con hỏi khi nào?”
 
“Lúc dán câu đối buổi chiều ấy.” Bác Mộ Trì trả lời đúng sự thật.
 
Trì Lục hoài nghi nhìn cô chằm chằm.
 
Bác Mộ Trì xoay người lấy điều khiển định xem TV, vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với ánh mắt đánh giá của Trì Lục.
 
Cô khựng lại, không hiểu cho lắm: “Con lại đẹp hơn à mẹ?”
 
“…”
 
Trì Lục nghẹn lời, cũng không biết tật xấu ảo tưởng này của cô di truyền từ ai. Bà ấy nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn của cô, phối hợp khen cô: “Đúng vậy.”
 
Bác Mộ Trì cong môi, khen bà ấy: “Cảm ơn ba mẹ đã cho con gen tốt như vậy.”
 
Bị cô làm gián đoạn, Trì Lục cũng quên luôn mình định nói gì.
 
Bà ấy và Bác Mộ Trì lại nói chuyện tào lao vài câu, sau đó mới vào phòng bếp giúp đỡ tiếp.
 
Rất ít khi bọn họ để dì giúp việc giúp làm bữa cơm đoàn viên gia đình mà toàn tự ra tay.
 
Bác Mộ Trì và Trì Ứng giúp bưng thức ăn.
 
Sau khi bê toàn bộ đồ ăn lên bàn, Bác Mộ Trì hưng phấn lấy điện thoại ra chụp một vài tấm ảnh rồi gửi vào nhóm chat của đám bạn cùng lứa.
 
Trong nhóm chat đều là đám bạn cùng nhau lớn lên, ba mẹ của bọn họ là bạn bè của nhau, tất nhiên quan hệ giữa bọn họ cũng sẽ thân thiết hơn với những người bạn khác.
 
Sau khi Bác Mộ Trì gửi tin nhắn, cô lướt lên trên xem lịch sử trò chuyện, phát hiện mấy người Trần Tinh Lạc đã gửi ảnh trước, còn thảo luận xem năm nay tay nghề của các vị phụ huynh phát huy vượt trội hay là vẫn khó tả như bình thường.
 
Trong lúc lướt lên trên, cô còn nhìn thấy Trì Ứng tag Phó Vân Hành, hỏi anh đã tan làm hay chưa, có muốn đến nhà cô ăn cơm không.
 
Phó Vân Hành trả lời cậu rằng anh tới nhà ông bà nội ăn cơm, lát nữa sẽ về đây.
 
Bác Mộ Trì đưa mắt nhìn thời gian hai người nhắn tin với nhau, 6 giờ 10 phút.
 
Cũng chính là lúc cô đang chụp ảnh.
 
Bỗng nhiên Trần Tinh Lạc tag cô.
 
Bác Mộ Trì lướt xuống thì thấy cô ấy hỏi cô tối nay có muốn ra vùng ngoại thành không.
 
Ở nội thành không thể bắn pháo hoa, không thể đốt pháo trúc, chỉ ở vùng ngoại thành mới được cho phép. Trước đây, năm nào bọn họ cũng sẽ ra ngoại thành bắn pháo hoa vào ngày tất niên, vui chơi sôi nổi, sau đó về nhà đón giao thừa. Nếu bạn có đọc bản dịch này ở nơi khác xong cũng nhớ qua trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ view cho team mình nha. Xin cảm ơn.
 
Bác Mộ Trì còn chưa trả lời cô ấy thì Trì Ứng đã nhanh chóng đồng ý.
 
Trì Ứng: [ Đi chứ đi chứ! Năm nay ai lái xe thế ạ? @F Vân Hành, anh có đi không? Lâu lắm anh không tham gia hoạt động tập thể của bọn mình rồi đấy! ]
 
Năm ngoái vì bận rộn nên Phó Vân Hành không đi cùng bọn họ. Năm kia anh làm du học sinh trao đổi, không thể về nước ăn Tết.
 

Trần Tinh Lạc: [ Chị lái một chiếc, nếu Phó Vân Hành cũng đi thì bảo nó lái một chiếc. ]
 
Trì Ứng: [ Vậy thì bây giờ vấn đề nằm ở chỗ anh Vân Hành rồi! Anh Vân Hành sẽ không làm em thất vọng đâu đúng không, nếu anh không đi thì chị Tinh Tỉnh phải lái xe công ty đấy. ]
 
Trần Tinh Lạc: [ Chị lái xe công ty thì làm sao? ]
 
Trì Ứng: [ Nói thật, năm ngoái chị lái xe công ty, trái tim của chị gái em vẫn luôn chực chờ vọt ra khỏi lồng ngực đấy. ]
 
Bác Mộ Trì: [ ? ]
 
Cô không hiểu vì sao Trì Ứng lại kéo mình ra mà mắng.
 
Mặc dù năm ngoái cô cũng không yên tâm cho lắm khi ngồi xe Trần Tinh Lạc thật.
 
Trần Tinh Lạc: [ Có chuyện này sao? @D không phải năm ngoái em ngồi trên ghế phụ của chị à? ]
 
Trì Ứng: [ Vì ngồi trên ghế phụ nên mới càng lo lắng đấy chị, nguy hiểm lắm. ]
 
Bác Mộ Trì: [ Em không có nói như vậy! Toàn là Trì Ứng đoán mò thôi, @Tinh tối nay gặp nhau, chị cùng đánh nó với em đi. ]
 
Trần Tinh Lạc: [ Chị cũng định làm vậy đấy. ]
 

 
Mấy người bắt đầu đấu khẩu với nhau trong nhóm chat.
 
Bỗng nhiên, tin nhắn của Phó Vân Hành nhảy ra.
 
Anh trả lời một chữ “Ừ” vô cùng ngắn gọn.
 
Bác Mộ Trì: […..]
 
Trần Tinh Lạc:  […..]
 
Trì Ứng: [ Ừ tức là đi à anh @F ]
 
Phó Vân Hành: [ Ừ. ]
 
“Chị.” Nhìn tin nhắn trả lời của Phó Vân Hành trong nhóm chat, Trì Ứng cà khịa với Bác Mộ Trì: “Đúng là bây giờ Vân Bảo càng ngày càng lạnh lùng, còn không muốn nói nhiều với chúng ta.”
 
Bác Mộ Trì tỏ vẻ đồng tình.
 
“Đúng đấy.” Cô bỏ điện thoại xuống, bình luận: “Anh ấy là bản nâng cấp của chú Phó.”
 
“…”
 
.
 
Sau khi cả gia đình quây quần vui vẻ hòa thuận ăn bữa cơm đoàn viên, Bác Mộ Trì và Trì Ứng nhận được phong bao lì xì của quý bà Trì và sếp Bác, cũng tức là Bác Duyên.
 
Biết bọn họ định đi ra ngoài chơi, cũng biết Phó Vân Hành sẽ một mình về đây đón hai người, Trì Lục nhân tiện đưa lì xì của đám nhỏ cho Bác Mộ Trì: “Cho mấy đứa Vân Bảo, con đưa giùm mẹ.”
 
Bác Mộ Trì tiếp nhận trọng trách này.
 
Cô nhìn thời gian, hỏi Trì Lục: “Lái xe từ nhà của ông nội của Thư Bảo đến nhà mình mất bao lâu thế mẹ?”
 
Trì Lục nhìn về phía Bác Duyên, bà ấy không biết.
 
Bác Duyên: “Nếu không kẹt xe thì mất một tiếng đồng hồ.”
 

Bác Mộ Trì “Ồ” một tiếng, hỏi tiếp: “Vậy nếu bây giờ về đây bị kẹt xe thì sao ạ?”
 
“Không đâu.” Trì Ứng ồn ào: “Giờ này mọi người đều sẽ ở nhà ăn cơm, xe trên đường chắc là không nhiều lắm đâu.”
 
Bác Mộ Trì gật gật đầu, không hỏi nhiều nữa.
 
Không đến nửa tiếng sau, điện thoại của cô rung lên.
 
Bác Mộ Trì không chút để ý click mở, nhìn qua, cô đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi ra ngoài.
 
“Chị đi đâu đó?” Trì Ứng bám theo như cái đuôi.
 
Bác Mộ Trì: “Anh Vân Hành của em về rồi, nhờ chị tới dán câu đối với anh ấy.”
 
“Ồ.”
 
Trì Ứng đáp một tiếng, sau đó nhớ tới gì đó, hỏi cô: “Chắc nhà Vân Bảo không mua keo dán câu đối đâu nhỉ?”
 
Bước chân của Bác Mộ Trì khựng lại, cô quay đầu nhìn cậu: “Em đi lấy đi, chúng ta cùng qua đó.”
 
Trì Ứng: “…”
 
Nhìn chị em hai người lần lượt đi ra ngoài, Trì Lục quay đầu nhìn về phía Bác Duyên.
 
Làm vợ chồng nhiều năm như vậy, Bác Duyên chỉ cần nhìn thôi cũng biết Trì Lục đang nghĩ gì.
 
Sau khi im lặng một lúc lâu, Bác Duyên lên tiếng đầu tiên: “Dừng.”
 
Trì Lục không khỏi bật cười, dựa vào người ông ấy, nói: “Em sẽ tạm dừng vậy.”
 
“Ừm.” Bác Duyên nói: “Có lẽ chỉ là ảo giác của em.”
 
Trì Lục nhướng mày hừ nhẹ: “Khả năng này không lớn lắm đâu.”
 
Bà ấy còn hiểu Bác Mộ Trì hơn cả bản thân cô, rất rõ những thay đổi trong cảm xúc của cô.
 
“Từ nhỏ con bé đã thích Vân Bảo, nếu không phải sau khi con bé vào đội tuyển quốc gia, hai đứa ít liên lạc với nhau thì quan hệ của hai đứa chắc hẳn sẽ không khác khi còn nhỏ là bao.” Bác Duyên phân tích.
 
Khi mới mấy tuổi, Bác Mộ Trì vô cùng dính Phó Vân Hành.
 
Ngày nào cũng ăn vạ ở nhà họ Phó không chịu đi, đòi ngủ cùng với Phó Vân Hành, lúc ăn cơm cũng đòi Phó Vân Hành đút, làm bài tập cũng đòi Phó Vân Hành dạy kèm.
 
Sau khi em gái Quý Vân Thư của Phó Vân Hành ra đời, cô còn rầu rĩ không vui mấy ngày.
 
Bởi vì cô lo rằng sau khi Phó Vân Hành có em gái ruột sẽ không thích cô nữa, sẽ không chơi với cô nữa.
 
Bác Duyên nhớ rất rõ, có một lần Bác Mộ Trì tới tìm Phó Vân Hành chơi, kết quả là Phó Vân Hành vẫn luôn ở bên giường của Quý Vân Thư nhỏ nhắn chọc cô bé cười, còn khen Quý Vân Thư thật xinh đẹp, nói rằng em gái của anh là người xinh đẹp nhất thế giới.
 
Nghe vậy, Bác Mộ Trì lập tức hỏi anh, vậy em Đâu Đâu thì sao, em Đâu Đâu không xinh hay sao?
 
Phó Vân Hành suy nghĩ một lúc lâu mới trả lời cô, nói rằng bọn họ không xinh giống nhau.
 
Vì chuyện này, Bác Mộ Trì cảm thấy mình vô cùng tủi thân, lẩm bẩm nói không thích Phó Vân Hành, cô phải về nhà.
 
Để dỗ cô vui vẻ, Phó Vân Hành giấu bọn họ tặng cho Bác Mộ Trì một viên kẹo, sau đó mới dỗ được cô.
 

 
Thoát khỏi hồi ức, Bác Duyên vỗ vỗ tay Trì Lục trấn an: “Dù là lớn hay nhỏ, chuyện của con thì cứ để các con tự giải quyết.”
 
Trì Lục cũng nghĩ như vậy, bà ấy sẽ không nhúng tay vào chuyện gì cả.
 
“Em biết.”
 
Bác Duyên vẫn cười, hi vọng bà ấy không đặt tất cả lực chú ý lên người mấy đứa nhỏ Bác Mộ Trì: “Lên tầng không?”
 
Trì Lục liếc ông ấy: “Làm gì?”
 
“Xem quà.” Bác Duyên là một người rất quan trọng hình thức, dù là ngày lễ lớn hay nhỏ, ông ấy đều sẽ chuẩn bị quà cho Trì Lục.
 
Nghe vậy, Trì Lục cười thật tươi, lập tức đồng ý: “Đi chứ.”
 
.

 
Cùng lúc đó, Bác Mộ Trì và Trì Ứng vừa ra khỏi nhà đã nhìn thấy người vừa tiến vào sân.
 
Có lẽ vì lái xe nên Phó Vân Hành ăn mặc hơi mỏng manh, một chiếc quần jean tối màu phối với áo hoodie, tóc cắt ngắn hơn một chút, trông nhẹ nhàng khoan khoái như tân sinh viên. Nếu bạn có đọc bản dịch này ở nơi khác xong cũng nhớ qua trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ view cho team mình nha. Xin cảm ơn.
 
Nhưng anh có khí chất, ngoại hình đẹp trai hơn 99% sinh viên.
 
Bác Mộ Trì nhìn dáng vẻ lúc này của anh, đoán rằng khi anh vào Đại học chắc chắn rất được thầy yêu bạn quý.
 
Tỏa sáng tới mức những người xung quanh không thể bỏ qua.
 
“Anh không lạnh sao?” Bác Mộ Trì đi tới, hỏi anh.
 
Phó Vân Hành quay đầu nhìn cô, bỗng chốc ngẩn ra.
 
Chú ý tới ánh mắt của anh, Trì Ứng nhìn theo, thật lòng nói: “Anh Vân Hành, có phải chị của em hợp với màu đỏ lắm không?”
 
Hôm nay Bác Mộ Trì mặc một chiếc áo khoác màu đỏ do Trì Lục chọn cho cô, mang phong cách vừa Tây vừa vui mừng, rất phù hợp với ngày Tết. Kết hợp với chiếc áo này, hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa cao cao bằng một chiếc vòng nơ con bướm cùng màu.
 
Diện mạo của cô vốn thuộc loại rực rỡ chói mắt, tạo hình lúc này càng tôn lên da thịt trắng như sứ của cô, giống như nhìn thấy búp bê Tây Dương khi đi ngang qua tủ kính hồi còn nhỏ.
 
Nghe Trì Ứng nói vậy, Bác Mộ Trì nâng mắt nhìn về phía Phó Vân Hành.
 
Tầm mắt của hai người giao nhau trong không trung, sau khi nhận thấy anh đang nghiêm túc đánh giá bản thân, Bác Mộ Trì còn có hơi mất tự nhiên. Cô dời mắt, hắng hắng giọng, tức giận trừng mắt nhìn Trì Ứng, tự phụ nói: “Có màu gì mà chị không hợp hả?”
 
Trì Ứng: “…”
 
“Ừm.” Hiếm khi Phó Vân Hành phối hợp với cô, nhất trí đối “ngoại”: “Chị gái em nói đúng.”
 
“?”
 
Trì Ứng nghi ngờ nhìn về phía hai người, không hiểu vì sao mình lại biến thành người sai.
 
Cậu gãi gãi đầu, không thể hiểu nổi.
 
Cũng may hai người kia cũng không muốn để cậu hiểu rõ, nói sang chủ đề khác: “Anh đi lấy câu đối đi.”
 
Bác Mộ Trì nhìn Phó Vân Hành: “Bọn em mang keo tới rồi.”
 
Ba người dán câu đối lên hai bên cửa lớn trong sân nhà họ Phó trước, sau đó dán lên hai cánh cửa.
 
Bác Mộ Trì vốn định giúp đỡ, nhưng vì có Trì Ứng ở đây, cô chỉ cần đứng bên cạnh xem hai người bận trước bận sau như một người giám sát là được, nhãn nhã mà tự tại.
 
Dán câu đối xong, ba người chuẩn bị đi tới vùng ngoại thành.
 
Phó Vân Hành tới nhà họ Bác chào hỏi Bác Duyên và Trì Lục, sau đó chuẩn bị rời đi.
 
Bác Mộ Trì và Phó Vân Hành lên xe chờ Trì Ứng chuẩn bị ra ngoài thì lại buồn đi vệ sinh.
 
Cô nhìn người bên cạnh, bỗng nhiên nhớ tới nhiệm vụ Trì Lục giao cho mình. Cô lấy phong bao lì xì trong túi ra đưa cho Phó Vân Hành: “Mẹ em bảo em đưa cho anh.”
 
Phó Vân Hành rũ mắt, ánh mắt dừng trên người cô một chốc, sau đó rời xuống một chút, dừng trên bàn tay đang cầm phong bao lì xì của cô.
 
“Không cần sao?” Bác Mộ Trì thấy anh mãi mà không nhận lấy.
 
Phó Vân Hành lại còn cười, nâng tay nhận lấy: “Ngày mai anh lại qua chính thức chúc Tết hai vợ chồng dì Trì.”
 
Bác Mộ Trì gật gật đầu: “Đợi anh rảnh đã rồi nói sau.”
 
“…”
 
Trong xe bỗng chốc trở nên yên tĩnh, Bác Mộ Trì đang cúi đầu cầm điện thoại chuẩn bị gửi tin nhắn cho mấy người Trần Tinh Lạc, nói rằng bọn họ chuẩn bị xuất phát rồi.
 
Cô vừa đụng vào điện thoại, trước mắt xuất hiện một phong bao lì xì cùng màu nhưng khác họa tiết.
 
Bác Mộ Trì sửng sốt, khó hiểu nhìn về phía Phó Vân Hành: “Đây là?”
 
“Lì xì tuổi mới.” Phó Vân Hành thoải mái nhìn cô, giọng nói mát lạnh gọi cô: “Đâu Đâu.”
 
Khóe môi anh hiện nụ cười, ý cười dần dần phản chiếu trong đôi mắt sáng lấp lánh của cô: “Năm mới vui vẻ.”
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui