Gần hơn một chút

Ba người hàn huyên vài câu, Bác Mộ Trì hỏi khi nào thì họ trở về.
 
Quý Thanh Ảnh sững lại, nhìn Phó Vân Hành: "Để Vân Bảo nói cho con."
 
Bác Mộ Trì "À" một tiếng, nhìn Phó Vân Hành.
 
Phó Vân Hành che miệng ho, thấp giọng nói: "Một tiếng sau nhà anh ra sân bay."
 
Từ Bắc Thành tới đây, bởi vì vấn đề thời gian, bọn họ không thể mua được vé bay thẳng, Phó Vân Hành và Quý Thanh Ảnh quá cảnh từ một nơi khác đến, tốn mười mấy tiếng đồng hồ.
 
Trở về vẫn như vậy.
 
Phó Vân Hành chỉ có bốn mươi mấy tiếng đồng hồ nghỉ ngơi. Cho nên lát nữa anh cần phải đến sân bay rồi bay về nước.
 
Bác Mộ Trì ngây ngẩn, hơi bất ngờ, nhưng cũng không ngạc nhiên đến thế.
 
Cô mím môi, thấy anh lộ vẻ mỏi mệt, nhỏ giọng hỏi: "Đói không?"
 
Phó Vân Hành: "Muốn ăn món gì?"
 
Bác Mộ Trì nhìn quanh một chút, chỉ một quán nói: "Mẹ nuôi, đồ ăn của quán kia cũng được, mẹ có muốn mua gì ăn không?"
 
Quý Thanh Ảnh: "Được thôi."
 
Ba người vào tiệm, tìm một chỗ trong góc và ngồi xuống.
 
Quý Thanh Ảnh để hai người xếp hàng mua, bản thân bà ấy không đứng lên làm bóng đèn.
 
Lượng người trong tiệm bây giờ khá nhiều, Bác Mộ Trì và Phó Vân Hành sánh vai xếp hàng.
 
Im lặng một lúc, cô liếc mắt nhìn người bên cạnh, "Mệt không?"
 
"Không mệt." Phó Vân Hành hiểu ý trong lời nói của cô, giọng ấm áp nói: "Đến xem em thi đấu sao lại mệt được."
 
Bác Mộ Trì mím môi, "Anh không mệt, em mệt thay anh."
 
Lần này cô cũng không ngại ngùng gì, thẳng thừng ôm eo anh, vùi đầu vào lòng anh, "Có phải hạ cánh rồi phải về bệnh viện làm việc đúng không?"
 
Phó Vân Hành tính toán một chút, "Nếu như không bị trễ, có lẽ còn có thể về nhà tắm rửa."
 
"..."
 
Bác Mộ Trì nghẹn lời, đánh tay anh một cái, "Anh cố ý đúng không?"
 
"Ừm?" Phó Vân Hành không hiểu lời này của cô có ý gì.
 
Bác Mộ Trì nheo mắt nhìn anh, nhấn mạnh từng câu từng chữ, "Cố ý khiến em đau lòng."
 
Phó Vân Hành bật cười, nói đùa: "Ừ."
 
Anh cúi đầu hôn trán cô một cái.

 
Bác Mộ Trì cảm nhận được nguồn nhiệt phút chốc truyền đến trên trán, cảm xúc phức tạp nhìn anh.
 
"Không muốn anh trở về?" Anh cố ý trêu cô.
 
Bác Mộ Trì: "Không muốn."
 
Lúc nói chuyện, bàn tay đang ôm anh của cô nắm chặt, như thể không để Phó Vân Hành hít thở bình thường.
 
Phó Vân Hành bật cười, "Vậy anh từ chức nha."
 
"Gì cơ?" Bác Mộ Trì ngơ ngác.
 
Phó Vân Hành: "Nếu bạn gái đã luyến tiếc anh như vậy, vậy anh không đi làm nữa, sau này mỗi ngày đều ở bên cạnh bạn gái được không?"
 
"..."
 
Bác Mộ Trì mãi không nói gì, nhìn anh rồi hỏi: "Anh muốn làm tiểu bạch kiểm [1] sao?" 
 
[1] Ý chỉ những chàng trai trắng trẻo, xinh đẹp. Sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm.
 
"...Tiểu bạch kiểm của em hả?" - Phó Vân Hành nói.
 
Bác Mộ Trì gật đầu.
 
"Có thể." Phó Vân Hành nói.
 
Nếu là tiểu bạch kiểm của Bác Mộ Trì, vậy Phó Vân Hành sẽ không hề từ chối.
 
Bác Mộ Trì nghẹn lời chốc lát, "Vậy anh muốn ăn cơm mềm?”
 
"Quả thật là anh không thích cứng." Phó Vân Hành nói như thế.
 
Nghe vậy, Bác Mộ Trì bật cười, đánh tay anh một cái, "Nghiêm túc đi."
 
Phó Vân Hành cười theo, hít sâu nói: "Anh cũng nghiêm túc mà."
 
Nói đến đây, Bác Mộ Trì đột nhiên nhớ đến lúc còn nhỏ, vì để làm cô vui, anh nói muốn ở rể nhà bọn họ.
 
"Anh còn nhớ có lần hai đứa mình cãi nhau hay không..." Cô nhìn Phó Vân Hành, "Là chuyện mà Trì Ứng nói lần trước."
 
Anh mân mê bàn tay cô, "Lúc đấy em cho anh vào cửa nhà em chưa?"
 
Bác Mộ Trì nghiêng đầu nghĩ ngợi, "Chưa?"
 
Khi ấy lúc Phó Vân Hành nói anh đến ở rể, Bác Mộ Trì thực sự bị anh chọc đỏ mặt. Không phải tức giận mà là e thẹn.
 
Phó Vân Hành: "Ừ."
 
Anh nói: "Lần sau nhớ cho anh vào."

 
"..."
 
Bác Mộ Trì ngẩn người, trong đầu xoay chuyển cực nhanh, không chút suy nghĩ hỏi: "Ý của anh là anh còn muốn chọc tức em?"
 
Phó Vân Hành nghẹn lời.
 
Tư duy lô-gic của bạn gái anh, sao có thể khiến người ta không đỡ nổi như thế.
 
Hai người nói chuyện trong chốc lát, cuối cùng cũng đến lượt bọn họ.
 
Ở thời điểm mấu chốt như này Bác Mộ Trì sẽ không ăn bất cứ đồ bên ngoài nào, cho nên chỉ mua cho Quý Thanh Ảnh và Phó Vân Hành. Cô không tranh trả tiền với Phó Vân Hành, cũng không cần thiết phải như vậy. Nếu bạn có đọc bản dịch này ở nơi khác xong cũng nhớ qua trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ view cho team mình nha. Xin cảm ơn.
 
Ba người ngồi chung, cô ngửi mùi thơm phát ra từ đồ ăn trước mặt bọn họ, lặng lẽ uống nước nóng.
 
Ăn đồ ăn xong, thời gian đã không còn sớm nữa.
 
Bác Mộ Trì vốn định nói cô sẽ tiễn bọn họ ra sân bay, nhưng chưa kịp nói ra đã bị Phó Vân Hành cắt ngang.
 
Anh đưa cô về chỗ ở trước, dặn dò cô, "Ở một mình đừng chạy lung tung ra bên ngoài, bên này nhiệt độ thấp, ra cửa nhớ mặc dày chút."
 
Bác Mộ Trì: "Em vẫn không muốn trở về."
 
Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú quen thuộc này của Phó Vân Hành, vẻ mặt ấp úng: "Em xin chị Thanh nghỉ ba tiếng rồi."
 
Phó Vân Hành biết cô muốn nói gì, anh đưa tay búng trán của cô, "Nghe lời."
 
Bác Mộ Trì hậm hực "Ò" một tiếng: "Vậy em trở về nha?"
 
"Ừm." - Phó Vân Hành dừng một chút, thừa dịp Quý Thanh Ảnh không chú ý, khom lưng nói bên tai cô: "Chờ em trở về, anh đến sân bay đón em."
 
Ánh mắt Bác Mộ Trì sáng rực, nghĩ đến thời gian về nước, ánh sáng trong mắt lại đột nhiên lụi dần.
 
Cô than thở: "Còn có một tháng hơn nữa."
 
Dự là cuối tháng chín bọn họ mới quay về.
 
Phó Vân Hành: "Rất nhanh."
 
Anh nói: "Anh đếm ngược giúp em."
 
Bác Mộ Trì ngơ ngẩn, "Mỗi ngày đều đếm ngược cho em sao?"
 
Phó Vân Hành gật đầu, hứa hẹn nói: "Mỗi ngày."
 
Thời gian không kịp rồi, hai người không trì hoãn nữa.
 
Nhìn Bác Mộ Trì đi vào xong, Phó Vân Hành và Quý Thanh Ảnh mới trở về quầy lễ tân của khách sạn lấy đồ đạc, rời đi đến sân bay.

 
-
 
Sau khi lên xe, Phó Vân Hành nhận được tin nhắn Bác Mộ Trì gửi đến.
 
Bác Mộ Trì: [ Mấy giờ sáng hai người đến vậy? ]
 
Cô vừa nhớ bản thân quên hỏi chuyện này.
 
Phó Vân Hành: [ Hơn sáu giờ. ]
 
Bác Mộ Trì: [ Hai người có ngủ một chút ở khách sạn không? ]
 
Phó Vân Hành: [ Có, yên tâm đi. ]
 
Thật ra lí do anh đặt khách sạn, là bởi vì để Quý Thanh Ảnh có thể nghỉ ngơi một lát.
 
Bác Mộ Trì: [ Anh cũng ngủ sao? ]
 
Phó Vân Hành: [ Ngủ rồi, yên tâm đi.]
 
Thật ra Bác Mộ Trì không yên tâm được, nếu cô yên tâm cô đã không hỏi những chuyện này.
 
Cô đoán chừng Phó Vân Hành không hề ngủ.
 
Ngây người nhìn điện thoại một lúc, Bác Mộ Trì cụp mắt tiếp tục nói chuyện với anh: [ Tụi mình nói chuyện đến khi tới sân bay nha, hay bây giờ anh muốn ngủ một chút? ]
 
Phó Vân Hành: [ Không ngủ, nói chuyện với em. ]
 
Bác Mộ Trì: [ Vâng. ]
 
Bác Mộ Trì: [ Em muốn về nhà rồi, muốn ăn kẹo tuyết táo gai anh làm, còn muốn ăn canh gà dì Dương hầm cho em nữa. ]
 
Phó Vân Hành: [ Chờ em về rồi nấu cho em. ]
 
Bác Mộ Trì: [ Anh nói như vậy, em càng muốn trở về hơn. ]
 
Phó Vân Hành nhướn mày, tiết chế nụ cười trên khóe môi: [ Không nhận ra sao? ]
 
Bác Mộ Trì: [ Hả? ]
 
Phó Vân Hành: [ Anh cũng muốn em trở về sớm chút. ]
 
-
 
Hai người nói chuyện hồi lâu, đến khi Phó Vân Hành tới sân bay, Bác Mộ Trì mới lưu luyến không rời mà buông điện thoại.
 
Ăn cơm tối xong, Sầm Thanh Quân tìm cô để mở cuộc họp, bàn bạc kế hoạch huấn luyện sắp tới.
 
Hơn một tháng sau đó, Bác Mộ Trì còn chăm luyện tập hơn khi trước, mỗi ngày chuyên tâm trên sân huấn luyện.
 
Nhưng tình hình thời tiết bên New Zealand, thật ra không tốt như trong dự đoán. Có lúc gió tuyết quá lớn, họ không có cách nào huấn luyện như thường lệ, mỗi khi đến thời điểm này, Bác Mộ Trì chỉ có thể nói chuyện với Đàm Thư. Nếu bạn có đọc bản dịch này ở nơi khác xong cũng nhớ qua trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ view cho team mình nha. Xin cảm ơn.
 
Tại sao không tìm Phó Vân Hành.
 
Tất nhiên là vì Phó Vân Hành quá bận.
 
Mấy lúc này, Đàm Thư có cảm giác như bản thân là một cái lốp dự phòng.

 
Nghe cô ấy phàn nàn như vậy, Bác Mộ Trì nheo mắt nhìn cô ấy, hùng hồn hỏi vặn lại: "Làm lốp dự phòng của tớ không tốt sao? Không đáng vui vẻ sao?"
 
"..."
 
Đàm Thư cạn lời, "Cậu nói chuyện như mấy đứa xấu xa vậy."
 
Bác Mộ Trì cười hihi, "Đứa xấu xa này chỉ nói như thế với cậu thôi."
 
Phần lớn thời gian Đàm Thư lười tranh cãi với cô.
 
Bởi vì cô ấy cảm thấy có những lời Bác Mộ Trì nói cũng khá đúng, cô ấy thật sự... cảm thấy trở thành lốp dự phòng của cô cũng được. Bác Mộ Trì không ở trong nước, cô ấy buồn chán muốn chết.
 
Nghe vậy, Bác Mộ Trì liếc xéo cô ấy một cái, "Cậu chán chường chỗ nào?"
 
Đàm Thư: "Chỗ nào cũng chán hết."
 
"Ò." Bác Mộ Trì im lặng hai giây, gật đầu nói: "Tạ Hồi không ở trong nước?"
 
Đàm Thư khựng lại, tức giận lườm cô, "Nói gì vậy chứ."
 
"Nói thật đi." Bác Mộ Trì chống cằm nhìn cô ấy, "Cậu đừng tưởng là tớ không biết, cậu đã ngầm tư thông với Tạ Hồi rồi đúng không?"
 
Đàm Thư: "...Không có."
 
Bác Mộ Trì còn muốn tra hỏi, điện thoại đã nhận được tin nhắn Phó Vân Hành gửi đến, cô không chút nghĩ ngợi, lập tức bỏ rơi Đàm Thư: "Vân Bảo tìm tớ, cậu đi tìm Tạ Hồi đi, bái bai."
 
Đàm Thư: "..."
 
Tắt video call, Bác Mộ Trì lập tức gửi một biểu tượng cảm xúc đến Phó Vân Hành.
 
Bác Mộ Trì: [ Bác sĩ Tiểu Phó xong việc rồi? Có rảnh sủng hạnh bạn gái không? ]
 
Phó Vân Hành: [ Sủng hạnh? ]
 
Đâu Đâu thu hồi một tin nhắn.
 
Bác Mộ Trì: [ Ý em là cuối cùng anh cũng nhớ tới bạn gái của anh rồi. ]
 
Phó Vân Hành vẫn đang ở bệnh viện, anh nhịn cười trả lời cô: [ Vẫn luôn nhớ tới mà. ]
 
Bác Mộ Trì: [ Vậy sao em không biết. ]
 
Phó Vân Hành: [ Em trở về rồi anh cho em biết. ]
 
Bác Mộ Trì: [ Còn phải huấn luyện. ]
 
Phó Vân Hành: [ Ừ, còn mười hai ngày. ]
 
Còn mười hai ngày, Bác Mộ Trì sẽ về nước.
 
Bác Mộ Trì ngạc nhiên, cười gửi voice cho anh:    [ Vân Bảo, anh nhớ quá rõ ràng luôn. ]
 
Phó Vân Hành nghe giọng cô phấn khích, cười đáp lời: [ Ừm. ]
 
Bởi vì anh thật sự nhớ cô rồi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui