Chương 13
Rõ ràng chỉ là một lời động viên rất bình thường, bạn bè lẫn đồng đội bên cạnh Bác Mộ Trì và thậm chí cả huấn luyện viên cũng sẽ thường nói vậy với cô.
Nhưng lời nói phát ra từ trong miệng Phó Vân Hành, cô lại có cảm giác không nói thành lời.
Cái cảm giác này thật sự rất kỳ diệu.
Khiến cô không tự chủ được mà say mê ở trong đó, có cảm giác hưng phấn kỳ lạ.
Cô phỏng đoán, có thể là bởi vì hàng ngày Phó Vân Hành quá lạnh lùng, khiến cô sinh ra thành kiến đối với anh, vô tri vô giác ngầm cho rằng anh không giống người sẽ nói ra mấy lời động viên ủng hộ hay gì đó tương tự.
Suy nghĩ cẩn thận về việc này, trái tim đang treo lên lại được thả xuống mà chính Bác Mộ Trì cũng không nhận ra.
“Em cũng cảm thấy em có thể.” Cô nói có hơi tự luyến.
Phó Vân Hành mỉm cười, nhìn khuôn mặt tràn đầy sự tự tin của cô, hầu kết di chuyển lên xuống.
Hai người chậm rì rì trở về nhà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc đến cửa biệt thự, Bác Mộ Trì nhìn người bên cạnh bước vào trong còn nhanh hơn cả mình, dừng một chút rồi nói: “Anh có vội tới bệnh viện không? Có muốn sang nhà em ăn bữa sáng không?”
Ngoài trừ ngày mồng một Phó Vân Hành đến nhà bọn họ ăn bữa sáng, thời gian còn lại sau khi hai người tập thể dục xong, Bác Mộ Trì sẽ không nhìn thấy bóng dáng của anh nữa.
Phó Vân Hành rũ mắt nhìn cô, “Anh đi về tắm rửa trước đã.”
Nghe vậy, Bác Mộ Trì có hơi ngạc nhiên, “Vâng.”
Cô chỉ chỉ về một hướng khác, “Hẳn là dì Dương đã qua đây rồi, em nói một tiếng với dì ấy, anh có muốn ăn gì đặc biệt không?”
Dì Dương là người địa phương, nghỉ đông đến ngày mồng ba là thôi. Hôm nay sẽ đến nhà dọn dẹp cho nhà cô, tiện thể nấu cơm luôn.
“Gì cũng được.” Phó Vân Hành cũng không kén ăn.
Bác Mộ Trì mơ mơ hồ hồ “ồ” một tiếng, nở một nụ cười rạng rỡ với anh: “Vậy lát nữa gặp lại.”
Nhìn bóng dáng của cô đi về phía trước, Phó Vân Hành hơi khựng lại, sau khi cô đẩy cổng bước vào trong nhà, anh mới thu hồi ánh mắt.
-
“Chị.”
Ăn xong bữa sáng, Trì Ứng và Bác Mộ Trì ngồi trên sô pha.
Bác Mộ Trì tặng cho cậu một ánh mắt, “Làm sao?”
“…” Chắc là Trì Ứng bị bắt dậy ăn bữa sáng, lúc này còn đang ngáp ngủ, “Sao hôm nay Vân Bảo lại đồng ý qua đây ăn sáng vậy ạ?”
Hình như Bác Mộ Trì bị cậu lây bệnh, cũng ngáp một cái, “Không biết.”
Giọng nói của cô chậm chạp, cảm giác rất buồn ngủ, “Có thể là hôm nay thể dục xong khá sớm, cũng có thể là ăn sáng ở căn tin bệnh viện khá phiền?”
“Phải không?” Trì Ứng lầm bầm lầu bầu nói thầm, “Sao em lại cảm thấy có vẻ không giống như thế.”
Bác Mộ Trì liếc mắt nhìn cậu một cái, “Vậy chắc là đang thèm tay nghề của dì Dương.”
Cô không nghĩ về những khía cạnh sâu hơn, lười biếng dựa vào trên sô pha, “Em đừng làm phiền chị, chị muốn ngủ tiếp.”
“…”
Trì Ứng cạn lời nhìn cô, một tay kéo người dậy, “Về phòng đi ngủ đi, phòng khách ồn ào.”
Trì Lục ăn sáng xong thì ra ngoài đi dạo, vừa trở về nghe được lời này, nghe vậy cũng đồng ý, “Đi ngủ thêm đi, sau đó mẹ và ba của con sẽ đưa con về khu trượt tuyết để huấn luyện.”
Bác Mộ Trì cười, biết vì sao Trì Lục lại nói như vậy. Ngày mai cô sẽ quay về Sùng Lễ, khoảng thời gian tiếp theo, dù cho bọn họ có thời gian để ở cùng cô cũng không thể ở cùng được.
Lần nào cũng như vậy, vài hôm trước khi cô phải rời khỏi nhà, Trì Lục cùng Bác Duyên đều sẽ cố gắng dành nhiều thời gian nhất ở cùng cô, để cô cảm nhận được tình cảm gia đình, cảm nhận tình yêu của họ.
Bác Mộ Trì không từ chối, ôm cánh tay Trì Lục rồi làm nũng, “Vậy con cảm ơn ba mẹ trước.”
Trì Lục gãi cằm cô như đang vuốt mèo, “Khách sáo rồi.”
Bác Mộ Trì thấy thủ pháp quen thuộc của bà, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Trước kia nhà bọn họ nuôi một chú mèo Ragdoll rất đẹp, đặt tên là Trì Tiểu Trì.
Bác Mộ Trì rất thích chú mèo kia, đáng tiếc là năm khi cô mười tuổi, bởi vì trạng thái cơ thể của Trì Tiểu Trì, nó đã rời bỏ bọn họ.
Từ sau đó, mỗi lần Bác Mộ Trì nhìn thấy mèo nhỏ đều rất thèm, cũng sẽ cực kỳ nhớ “Trì Tiểu Trì”.
Nhưng cô lại chưa từng nhắc tới chuyện muốn nuôi một con mèo khác, bởi vì cô biết, bà Trì còn khó chịu hơn cả cô. Trong khoảng thời gian ngắn, cô hoàn toàn không có cách nào chấp nhận được việc trong nhà có thêm một chú mèo mới.
Cô là người hoài niệm tình cảm cũ.
Thế nhưng vào giờ phút này, Bác Mộ Trì cảm nhận được bầu không khí không tính là yên tĩnh trong phòng khách, ngước mắt nhìn về phía bà Trì, “Mẹ.”
“Hửm?” Trì Lục gãi cằm cô rồi lại xoa đầu cô, “Làm sao vậy?”
Bác Mộ Trì chớp mắt, cọ vào lòng bàn tay của bà ấy, “Chúng ta có nên nuôi một con mèo không?”
“…”
Trì Lục ngẩn ra, khép lông mi nhìn cô, “Con muốn nuôi?”
“Có một chút.” Bác Mộ Trì trả lời đúng sự thật.
Cô thích mèo nhỏ.
Tất nhiên càng quan trọng hơn là Bác Mộ Trì nhớ tới lúc nhà nuôi mèo, sau khi cô quay về đội huấn luyện, Trì Ứng tới trường học, Trì Lục và Bác Duyên ở nhà cũng sẽ không quá mức cô đơn.
Hơn nữa bởi vì công việc của Bác Duyên, một tuần ít nhất ông ở công ty năm ngày.
Lúc trẻ Trì Lục là người mẫu, mấy năm nay đã không còn đi các buổi trình diễn thời trang nữa. Bà ấy rất hưởng thụ cuộc sống “về hưu” này, mỗi ngày đều tìm chị em chơi mạt chược, đi dạo phố, đi chăm sóc da, bay vòng quanh thế giới du lịch, rất nhẹ nhàng tự tại.
Bác Mộ Trì cũng rất rõ ràng điểm này, nhưng tự nhiên cô lại cảm thấy trong nhà có thêm một con mèo, thỉnh thoảng Trì Lục ở nhà nghỉ ngơi cũng sẽ không có vẻ quá cô đơn.
Bọn họ không có thể ở bên cạnh làm bạn với bà ấy từng giây từng phút, ít ra còn có mèo con.
Nói vậy thì không có trách nhiệm lắm, mèo con cũng không có cách nào thay thế được sự tồn tại của con người, nhưng đối với Trì Lục mà nói, mèo con có năng lực chữa lành.
Thật ra Trì Lục cũng không ngờ Bác Mộ Trì sẽ nói tới điều này, sau khi trầm ngâm một lúc lâu, bà ấy nói: “Con để mẹ suy nghĩ đã.”
Bác Mộ Trì gật đầu, nhìn về phía Bác Duyên, “Ba cảm thấy như thế nào?”
Bác Duyên bị vợ quản chặt, không thèm nghĩ nhiều mà nói: “Nghe theo mẹ con.”
Bác Mộ Trì: “…”
Trì Ứng nghẹn lời, yên lặng nuốt mấy lời giơ hai tay ủng hộ việc nuôi mèo vào trong lòng.
Cậu có bỏ phiếu hay không, cũng chẳng có mấy tác dụng với ba người đó. Ở trong cái nhà này, lá phiếu của cậu hoàn toàn không có tác dụng.
Nghĩ đến điểm này, Trì Ứng không khỏi sinh ra hoài nghi về bản thân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến cậu không có cảm giác tồn tại trong cái nhà này đến vậy.
Nghĩ nghĩ, Trì Ứng kéo Bác Mộ Trì nói thầm: “Chị, em có một vấn đề muốn hỏi chị.”
“Em nói đi.” Bác Mộ Trì thấy Trì Lục đi vào phòng bếp rót nước, quay đầu lại nhìn cậu.
Trì Ứng vuốt cằm, nhìn về phía hai vợ chồng đang ở trong phòng, nghi ngờ nói: “Em thật sự là con ruột của ba mẹ sao?”
“…” Bác Mộ Trì ngây người, nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới.
Cảm nhận được ánh mắt đánh giá của cô, Trì Ứng có dự cảm không tốt lắm, “Không lẽ là thật….”
“Đúng là không giống lắm.” Bác Mộ Trì nói: “Em lớn lên không đẹp trai như ba, ngũ quan không xinh đẹp như mẹ, nhưng chị vẫn phải nói với em, ngày em sinh ra chị cũng ở bệnh viện, tận mắt nhìn thấy chị y tá ôm em ra ngoài, mẹ nằm ở trên giường rất nhiều ngày.”
Trì Ứng: “Ồ.”
Bác Mộ Trì nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cậu, không nhịn được giơ tay lên đánh đầu cậu, “Mỗi ngày em đều suy nghĩ cái gì vậy?”
Trì Ứng không dám hé răng.
Bác Mộ Trì liếc mắt nhìn cậu, “Đi thôi, đi ngủ nướng, đợi lát nữa ra sân trượt tuyết.”
Trì Ứng “Vâng” một tiếng, đứng dậy: “Đi.”
Cậu thật sự vẫn còn đang buồn ngủ.
-
Hiếm khi một nhà bốn người cùng nhau đi sân trượt tuyết.
Bởi vì Bác Mộ Trì thích trượt tuyết, kỹ thuật trượt tuyết của đoàn Trì Lục cũng không kém.
Sau khi thay đồ trượt tuyết rồi ra ngoài, trong tay Trì Lục cầm camera: “Đi thôi.”
Bà ấy cười khanh khách nhìn Bác Mộ Trì, “Mẹ chụp ảnh cho con.”
Bác Mộ Trì cong môi cười, “Con đây cũng muốn chụp cho mẹ.”
“Con chụp cho mọi người.” Trì Ứng ở bên cạnh nhảy ra, “Đưa cho con đi.”
Để so sánh mà nói, kỹ thuật trượt tuyết của Trì Ứng còn tốt hơn Trì Lục và Bác Duyên một chút. Lúc cậu còn rất nhỏ, thật ra trong đầu cũng nảy ra suy nghĩ tập trung trượt tuyết, nhưng sau này vẫn từ bỏ. Nếu bạn có đọc bản dịch này ở nơi khác xong cũng nhớ qua trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ view cho team mình nha. Xin cảm ơn.
Bác Mộ Trì thích đi khu cao cấp, tất nhiên một nhà cũng đi về phía khu cao cấp.
Lúc cô trượt tuyết, ánh mắt của mọi người đều sẽ tập trung trên người cô theo bản năng. Bác Mộ Trì nói với Trì Lục một tiếng, kéo kính chắn tuyết xuống, ai mà chẳng thích những động tác ngầu lòi, khiến Trì Lục cũng nhịn không được huýt sáo với cô.
“Không hổ là con gái của mẹ, quá ngầu.”
Bác Duyên ở bên cạnh nghe được, dở khóc dở cười xoa xoa mặt mày.
Cũng may ông ấy đã quen với việc vợ nhà mình và con gái thường làm mấy việc kinh người, thấy nhiều nên không trách.
“Muốn trượt một lúc không?” Bác Duyên hỏi bà ấy, “Anh chụp ảnh cho em.”
“Giờ chưa chụp.” Trì Lục cười nhìn ông ấy, “Chúng ta cùng trượt một lúc?”
Bác Duyên không từ chối.
“Nhìn thấy cô gái đó không?” Nhìn Bác Mộ Trì cùng Trì Ứng đến khu trượt băng tốc độ, trượt xuống như bay, giống như chú ngựa hoang sau khi thoát cương rong ruổi trên tuyết trắng, những du khách khác kinh ngạc hô lên, “Ngầu quá đi.”
Bọn họ đứng nhìn từ phía xa xa, Bác Mộ Trì tăng tốc, lướt tuyết, xoay tròn rồi nhảy lên.
Động tác liên tiếp mượt mà cũng rất xinh đẹp, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
-
Khoảng thời gian trước Triệu Hàng cùng các đồng nghiệp khác lên kế hoạch tới sân trượt tuyết chơi team building, phần lớn do người này không có thời gian và cũng bận rộn này nọ, cuối cùng không thể tổ chức team building được.
Nghĩ đến việc ngày mai phải về bệnh viện đi làm, Triệu Hàng muốn trượt tuyết, đã tới bên này từ sáng sớm.
Hiện giờ kỹ thuật trượt tuyết của Triệu Hàng cũng không tệ lắm, có thể dễ dàng lấy được chứng chỉ trượt tuyết trung cấp, bởi vậy ánh mắt tia tới khu trượt cao cấp.
Thế nhưng anh ấy cũng không ngờ, anh ấy vừa cùng bạn xuống khỏi cáp treo thì lại có thể nhìn thấy một cảnh tượng ngầu như vậy.
Nghe được bình luận của người khác, Triệu Hàng im lặng tán thành.
“Người vừa mới trượt tuyết là con gái sao?” Anh ấy hỏi.
“Đúng vậy.” Người bạn nói: “Cậu không nhìn ra sao?”
Triệu Hàng: “Không chú ý.”
Anh ấy nghĩ đến thần tượng của mình, nhìn bóng dáng đen trắng kia dần dần đi xa, biến mất khỏi tầm mắt của anh ấy, cảm thán: “Quả nhiên, phụ nữ mà ngầu thì cũng không tới lượt đàn ông.”
“…”
Sau đó người bạn im lặng một lúc lâu, liếc mắt nhìn anh ấy rồi nói: “Có phải cậu quên mất giới tính của mình không?”
Triệu Hàng cười thoải mái, “Không phải tớ chỉ nói bừa bừa thôi sao.”
Tuy r anh ấy là đàn ông, nhưng anh ấy cũng phải thừa nhận lời nói vừa nãy của mình chính là sự thật. Phụ nữ không hề thua kém đàn ông, cho dù là ở phương diện vận động hay là mặt khác, chỉ cần các cô ấy muốn, các cô ấy sẽ có thể làm được rất tốt.
Những chuyện liên quan đến giới tính, Triệu Hàng không có thành kiến.
Nghe vậy, người bạn liếc anh, “Trước đây cậu cũng đâu phải như vậy, sao bây giờ lại có ý thức mãnh liệt như vậy hả?”
“Cậu còn nhớ rõ Phó Vân Hành không?” Triệu Hàng gác ván trượt sang bên cạnh nói chuyện phiếm cùng người bạn.
“Nhớ rõ.” Bạn của Triệu Hàng không học ngành y, anh ấy học ngành quản lý, nhưng cũng nghe qua đại danh Phó Vân Hành, còn bởi vì có quan hệ với Triệu Hàng, cũng từng ăn cơm với anh vài lần.
Triệu Hàng gật đầu, “Cậu ấy thường hay nói mấy lời này.”
“Cậu ấy sẽ nói những lời như vậy sao?” Người bạn kinh ngạc.
Triệu Hàng nhớ lại rồi nói, “Cũng gần giống vậy, tớ chịu sự ảnh hưởng từ cậu ấy.”
Trước đây Triệu Hàng có chút chủ nghĩa đàn ông, trong tiềm thức vốn cảm thấy phụ nữ cũng không giỏi nhiều việc như vậy, cứ lấy khối khoa học tự nhiên ở trường cấp ba làm ví dụ, rất nhiều người đều cảm thấy con gái khoa học tự nhiên không giỏi như con trai, não trái của con trai phát triển hơn, cho nên khoa học tự nhiên mạnh hơn là điều hiển nhiên, mà não phải của con gái lại phát triển hơn một tí, cho nên giỏi khoa học xã hội hơn.
Trước đây Triệu Hàng cũng từng nghĩ như vậy.
Vào kì thi lần ấy, trong viện có một nữ sinh, thành tích chỉ kém hơn người xếp thứ nhất là Phó Vân Hành vài điểm, xếp hạng thứ hai ở trong viện.
Lúc Triệu Hàng biết được còn thảo luận với một người bạn khác cùng phòng ký túc xá, nói rằng không ngờ một nữ sinh lại có thể thi tốt như thế, năm nhất của họ vừa có rất nhiều kiến thức tối nghĩa lại vừa khó hiểu, lại còn có đủ các loại thực nghiệm, yêu cầu vận dụng không ít kiến thức trong phương diện hóa học.
Một người bạn khác không chút do dự phụ họa, nói nữ sinh đó cũng phát huy vượt mức người thường trong kỳ thi đại học, thi được bao nhiêu điểm của khối khoa học tự nhiên.
Thật ra hai người cũng chỉ tùy tiện nói chuyện vài câu, không có ý kỳ thị.
Thế nhưng lúc đang nói chuyện hăng say, bình thường Phó Vân Hành chả mấy khi nói chuyện lại nói với hai người.
Anh nói, nữ sinh kia thi được điểm cao cũng không phải là cái gì bất ngờ, không phải nói con trai trời sinh đã giỏi khoa học tự nhiên hơn con gái sao, cũng không nói rằng con trai luôn giỏi hơn con gái. Mỗi người thích nỗ lực ở mỗi phương hướng khác nhau. Nếu bạn có đọc bản dịch này ở nơi khác xong cũng nhớ qua trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ view cho team mình nha. Xin cảm ơn.
Thành tích thi cử của nữ sinh kia tốt, không phải vượt xa khả năng phát huy của người thường, là bản thân cô ấy đã có năng lực đó.
Nam sinh thi kém, cũng không phải vì phát huy thất thường, mà là năng lực cá nhân có vấn đề.
Không thể nói trời sinh con gái đã kém hơn con trai ở khối khoa học tự nhiên, càng không thể có quan niệm con trai thì sẽ chắc chắn giỏi hơn con gái.
……
Ở chỗ Triệu Hàng, Phó Vân Hành chính là một người như vậy.
Ít nói, lạnh lùng, nhìn như sẽ không bao giờ để ý tới người khác giới, nhưng trong xương cốt của anh lại tôn trọng phái nữ nhất. Chính xác mà nói, anh tôn trọng mọi người.
Nghe Triệu Hàng nói xong, người bạn cười nói: “Quả nhiên Phó Vân Hành được nhiều người thích như vậy cũng là có lý.”
“Đó là đương nhiên.” Hiện tại Triệu Hàng cũng xem như là một nửa fan của Phó Vân Hành, vừa sùng bái lại vừa bội phục anh.
Nghĩ vậy, anh ấy lấy di động ra khỏi túi, “Đợi lát nữa tớ phải gửi cho Phó Vân Hành cái video này.”
“Gửi cái gì?”
“Cô gái lúc nãy.” Triệu Hàng cười nói: “Phó Vân Hành cũng giỏi trượt tuyết, tớ cho cậu ấy biết có người còn giỏi hơn.”
“…”
Lúc nhận được video của Triệu Hàng, Phó Vân Hành đang xem một ca bệnh.
Mới chỉ mồng bốn, hầu hết địa phương vẫn chưa chính thức đi làm, bệnh viện cũng quạnh quẽ. Trực ban tra phòng xong, chỉ cần không gặp phải tình huống đột ngột nào, anh cũng sẽ không bận rộn như ngày thường, có thể có thời gian xem bệnh nhiều hơn.
Di động liên tục rung lên nhiều lần.
Phó Vân Hành xem xong một phần ca bệnh, viết xong báo cáo, thần sắc thản nhiên cầm di động mở ra xem.
Mở đoạn trò chuyện của Triệu Hàng ra, nhìn thấy anh ấy gửi tới vài tin nhắn.
Triệu Hàng: “Anh Hành, cậu nhìn xem cô gái ngầu bá cháy này đi! Cô ấy trượt tuyết giỏi quá đi.”
Triệu Hàng: “Có cảm giác như đó là thần tượng của tôi ấy.”
Thần tượng của anh ấy là Bác Mộ Trì.
Phó Vân Hành còn chưa click mở video, đã chú ý tới người đang mặc đồ trượt tuyết ở trong video.
Ngón tay anh khựng lại, bờ mi khép lại click mở video, không ngoài ý muốn nhìn thấy hai người quen trong video.
Phó Vân Hành biết Bác Mộ Trì trượt tuyết rất giỏi, trước kia hai người còn thường xuyên trượt tuyết cùng nhau.
Trước đó không lâu, anh cũng thấy được hình ảnh người khác chụp được lúc cô đang trượt tuyết ở trên mạng.
Nhưng lập tức vào giờ khắc này, tư duy của anh không chịu không chế, xem hết cả ba video Triệu Hàng chụp được gửi cho anh.
Có thể là bởi vì rảnh quá, thậm chí sau khi xem xong anh lại kéo thanh tiến độ của video về chỗ bắt đầu một lần nữa, xem lại thêm lần thứ hai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...