Gần Gũi Quá Mức


Tôi muốn nói tiếng cảm ơn với Hồ Hiểu Vũ, nhưng cô ấy đã chạy mất rồi.

Tôi bước vào lớp trong trạng thái mơ màng, lấy sách giáo khoa ra chuẩn bị đọc, nhưng tôi buồn ngủ quá, đọc chưa được bao nhiêu trang thì đã lăn ra bàn ngủ gật rồi.

Lúc sắp chìm vào mộng đẹp thì điện thoại trong túi quần lại rung lên, quấy rầy giấc ngủ của tôi.

Tôi có chút nôn nóng mà lấy điện thoại ra, muốn tắt nguồn, nhưng vừa mở khóa màn hình thì lại thấy tin nhắn mà Văn Sở Dự gửi tới.

Tôi nhấn vào xem, thấy cậu ấy gửi ảnh gif có hình ảnh một chú mèo con đang ôm mặt lăn lộn.

Tôi nhấn nút yêu thích xong, mở hộp soạn thảo ra, gõ "Tớ thích cậu", nhưng rồi lại xóa đi, đổi thành "Chào buổi sáng" rồi gửi.

Rất nhanh sau đó, Văn Sở Dự cũng trả lời tôi bằng một câu chào buổi sáng khác kèm theo một chuỗi dấu chấm than, xem xong, tôi tắt máy, nhét điện thoại vào hộc bàn.

Nhưng không được bao lâu, tôi đã nhịn không được mà lấy điện thoại ra, bỏ ra mười tệ để mua lưu lượng, gửi một tin nhắn cho cậu ấy —— Văn ca, tớ thích cậu.
Tôi bắt đầu thấy hối hận khi đã đến trường giờ tôi chỉ có một mong muốn duy nhất, đó là nhìn thấy Văn Sở Dự, hôn cậu ấy, chạm vào cậu ấy, làm tình cùng cậu ấy, khiến cho gương mặt xinh đẹp kia phải dính toàn là tinh dịch của tôi.

Nói cách khác, tôi chỉ muốn ở bên cạnh người kia, một tấc cũng không rời, làm một con ký sinh trùng cư ngụ trong trái tim của cậu ấy mà thôi.
Tôi ngây ngẩn học hết hai tiết ở trường rồi giả bệnh để đi tìm giáo viên chủ nhiệm xin nghỉ, nhờ cái cổ vẫn đang quấn băng vải kia mà cô giáo đã cho tôi về rất nhanh.

Tôi vừa ra khỏi cổng trường đã chạy tót đến nhà Văn Sở Dự, ngay khi người kia vừa mở cửa ra, tôi đã nhào tới, quăng cặp sách đi rồi hôn cậu ấy.
Văn Sở Dự cũng hôn tôi, chúng tôi vừa hôn vừa đi đến bên cạnh giường, tôi bắt đầu cởi quần áo của cậu ấy ra, nhưng người kia lại ngăn tôi lại.

Cậu ấy tỏ vẻ kinh ngạc: "Cục cưng, cậu nhiệt tình quá vậy?"
"Tớ nhiệt tình bộ cậu không thích sao? Cởi quần áo ra nhanh đi, hôm nay tớ muốn chịch cậu tới khóc."
"......!Chờ một chút đi."
Mấy lời như thế mà cậu ấy cũng nỡ nói ra sao? Chờ một chút? Dù tôi có thể chờ, thì thằng em đã cứng đến phát đau của tôi cũng không chờ nổi.

"Nhưng tớ muốn làm tình với cậu."
Tôi quỳ gối bên cạnh cậu ấy rồi thở hổn hển, túm lấy tay người kia ấn lên túp lều ngay đũng quần mình.

"Không được sao? Văn ca.

Cậu đành lòng nhìn tớ khó chịu như vậy sao?"
"......"
"Văn ca, sao cậu không cởi đồ ra cho tớ xem chứ, có phải cậu chê tớ ghê tởm, sợ ánh mắt của tớ sẽ khiến thân thể cậu bị ô uế hay không.....! Ưm...."
Cậu ấy đưa tay bịt kín miệng tôi lại, nói bằng giọng điệu có chút u ám: "Không phải thế, tớ không cho phép cậu nói về bản thân như vậy."
Tôi vùng vẫy một hồi rồi lại không dám động đậy nữa, vì tôi thấy mặt Văn Sở Dự giờ đã đỏ bừng, hai mắt cũng phủ một tầng hơi nước mỏng, vẻ mặt cũng không được tự nhiên lắm.

Tôi chỉ còn dám thở nhẹ.

Sau một lúc lâu, cậu ấy buông tay ra, nhắm mắt lại, trông có vẻ rất khổ sở: "Không đẹp đâu, cậu....!đừng ghét bỏ nhé."
Tôi lắc đầu, nói tớ sẽ không thế đâu.

Cuối cùng thì Văn Sở Dự cũng cởi bỏ chiếc áo ngắn tay ra ngay trước mặt tôi, cuối cùng thì tôi cũng nhìn được thấy cơ thể của cậu ấy.
Dáng người cậu ấy rất đẹp, nửa người trên không khác như những gì mà tôi đã từng tưởng tượng, thon gầy nhưng lại săn chắc, tôi cảm thấy rất đẹp.

Nhưng điều làm Văn Sở Dự tự ti không phải là dáng người, mà là hàng chục vết sẹo đầy dữ tợn nơi bụng dưới của cậu ấy —— có cái đã lành, có cái đã đóng vảy, nhưng cũng có rất nhiều cái vẫn còn đang rướm máu.

Lồng ngực tôi như nghẹn lại, tôi khẽ vuốt ve những dấu vết kia bằng đôi bàn tay run rẩy, hỏi cậu ấy những thứ này là từ đâu mà ra.

"Tự rạch, dùng dao lam, hoặc là dao phẫu thuật......!cũng có khi là tự lấy tàn thuốc đâm vào."
"Đau không." Tôi cảm thấy mình không thở nổi nữa, giọng điệu cũng đã có chút run run.

Văn Sở Dự lắc đầu nói không đau, quen cả rồi.

Nhưng cậu ấy lại nghĩ thêm một lúc rồi bổ sung rằng thật ra thì cậu ấy rất hưởng thụ loại đau đớn như thế.
Tôi không nói gì, cậu ấy chỉ mỉm cười với tôi, nụ cười đó vẫn đẹp như lúc nào.

"Cục cưng, cậu sợ sao, còn muốn làm tình với tớ sao?"
"......"

"Không muốn nói thì thôi vậy, quên đi, không sao cả."
Vừa nói, cậu ấy vừa nhặt quần áo bị vứt sang một bên lên, chuẩn bị mặc vào.
Tôi cảm thấy có lẽ cậu ấy đã hiểu lầm gì đó rồi, tôi có thể hứng lên với cậu ấy đơn giản là vì người này là Văn Sở Dự, chỉ cần biết đó là cậu ấy thì ham muốn trong tôi sẽ bắt đầu trỗi dậy.

Nếu nói khó nghe một chút thì dù ngày mai cậu ấy có biến thành cái cột điện, hay biến thành con cá, chỉ cần biết đó là Văn Sở Dự, tôi vẫn sẽ cương.
Tôi bước tới, giật mớ quần áo trên tay Văn Sở Dự đi, tháo băng vải trên cổ mình xuống rồi dùng nó trói hai tay của người kia lại.
"Văn Sở Dự, con mẹ nó, phóng hỏa xong rồi bỏ chạy à.

Tớ cứng muốn chết rồi mà cậu còn muốn đi?"
"Cục cưng, đừng nóng giận, nói cho tớ biết, vết bầm trên cổ kia là sao vậy, ai ăn hiếp cậu sao?"
"Câm mồm!" Tôi rống lên.
Cậu ấy im bặt ngay lập tức.

Tôi cúi xuống, hôn mổ lên những vết thương trên bụng của cậu ấy, mãi cho đến khi nơi đó dính toàn là nước bọt sáng loáng.
Tôi móc thằng em đang cứng ngắc ra, nhìn chằm chằm vào những vết sẹo trên người cậu ấy, bắt đầu tự an ủi.

"Tớ còn không cần nhìn mặt cậu, mà chỉ cần nhìn những vết thương này cũng có thể thấy n*ng rồi."
"Tớ không cảm thấy nó xấu, chỉ cảm thấy, con mẹ nó, đúng là quá gợi cảm, quá xinh đẹp."
Tôi thở hổn hển, tiếng nước lép nhép khi thủ dâm quanh quẩn bên tai mỗi người.

Văn Sở Dự không nói lời nào, nhưng thứ giữa hai chân của cậu ấy lại càng lúc càng trở nên thô to.

"Văn Sở Dự, cậu biết gì không, cậu là đồ dâm đãng."
Tôi kéo quần cậu ấy xuống, dương v*t đã lâu không được an ủi của người kia bật nảy ra ngoài, tôi dùng bàn tay vẫn còn rảnh rỗi của mình thủ dâm giúp cho Văn Sở Dự.

Vừa vuốt ve thứ kia, suy nghĩ của tôi cũng không tự chủ được mà nhớ lại về những lần làm tình trước đây của cả hai.

Lần nào tôi cũng sẽ bị người này đè ở trên giường rồi chịch, mà đỉnh đầu của thứ này cũng sẽ cọ vào tuyến tiền liệt của tôi, khiến tôi phải co rúm lại, có khi còn bị chịch đến mức bắn ra.


Cực khoái do tuyến tiền liệt đem lại không giống như cực khoái lúc bắn tinh.

Cực khoái ở tuyến tiền liệt vừa kéo dài lại vừa khiến người ta phải mê muội, mà đó là loại cao trào khiến tôi như hỏng mất, nhưng cũng là thứ khiến tôi phải nghiện.

Chỉ cần nghĩ tới nhiêu đó thôi mà mông tôi đã bắt đầu cảm thấy trống rỗng, có một câu nói là thực tủy biết vị, chính là dùng để miêu tả hoàn cảnh ngay lúc này của tôi, ai đã bị chịch một lần thì sẽ luôn muốn bị chịch thêm nhiều lần nữa, câu này chính là dành cho tôi.

Thật ra tôi cũng đâu thua kém mặt nào, kích cỡ của thằng em tôi cũng tám lạng nửa cân so với thằng em của Văn Sở Dự.

Cậu ấy có thể chịch tôi tới mức bắn ra thì tôi cũng có thể chịch người kia tới khi cậu ấy òa khóc.

Nếu lần đầu cả hai lên giường mà tôi được nằm trên thì giờ người phải nhớ nhung cảm giác khi được lấp đầy sẽ chính là Văn Sở Dự.
Động tác trên tay tôi vẫn luôn không dừng lại, trong cơn mơ hồ, hai viên tinh hoàn của tôi co rút, sau một tiếng rên rỉ, chất lỏng trắng đục của tôi phun lên bụng Văn Sở Dự, dây lên những vết thương trên người cậu ấy.

Tinh dịch màu trắng sữa cùng vết thương màu đỏ sẫm, trông dâm không chịu nổi, nhưng trong mắt của tôi, đó là một tác phẩm nghệ thuật, khiến tôi chỉ muốn đặt một bông hồng xuống ngay bên cạnh để tôn vinh nó.

Tôi tháo dây trói cho Văn Sở Dự, lấy một tuýp gel bôi trơn mà chúng tôi vẫn chưa dùng hết ra, ném vào người cậu ấy.

Tôi nói, Văn ca, tới lượt cậu.
Văn Sở Dự cũng không vội mở nắp chai gel bôi trơn kia ra mà chỉ nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt vừa điên cuồng lại vừa nóng cháy kia bỗng khiến tôi như nghẹt thở.

Tôi không muốn đối diện với ánh mắt đó, đành phải nhắm mặt lại rồi cúi người cắn lên môi Văn Sở Dự, nhưng còn chưa dùng đầu lưỡi cạy răng của cậu ấy ra thì người kia đã đẩy tôi xuống rồi nằm đè lên người tôi, hôn tôi đắm đuối.

Nụ hôn mãnh liệt tới mức tôi gần như không thở nổi.

Cũng may là tôi vẫn còn chút tỉnh táo, thế là làm liều đưa tay xuống bóp mông cậu ấy.

Lúc còn zin, tôi mới là đứa muốn đi chịch người này, trong suốt một năm vừa qua, mỗi lúc tự an ủi, tôi đều tưởng tượng đến cảnh mình chơi Văn Sở Dự đến khóc mới có thể bắn ra được, thậm chí tôi đã từng nghĩ đến chuyện mình sẽ dùng 7749 cách để chịch cho tới khi cậu ấy bắn nước tiểu mới thôi.

Tôi biết chơi, thậm chí còn chơi rất giỏi, nhưng Văn Sở Dự lại chưa từng để tôi được chạm vào cái lỗ này, đó là một tổn thất lớn của cậu ấy.
Tôi còn chưa kịp làm gì thì người kia đã bắt lấy bàn tay hư hỏng cua tôi.

Hay tay tôi bị kéo lên trên đỉnh đầu, cổ cũng bị bóp.

Tôi yếu hơn cậu ấy nhiều, giãy giụa cũng chỉ tốn công thêm mà thôi, giờ thì hai chân tôi cũng bị cậu ấy đè xuống, tôi không phản kháng nổi.


Tôi chính là con cá nằm trên thớt.

Nhưng tôi vẫn không bỏ cuộc mà xin xỏ người kia, Văn ca, ca ca, chồng ơi, tớ muốn chịch cậu, cậu để tớ nằm trên đi.

Văn Sở Dự chỉ cười, vừa hôn vừa nói, cục cưng, không được.

Tôi còn chưa kịp so đo với người này thì cậu ấy đã bóp một nửa tuýp gel bôi trơn vào mông tôi rồi, hai ngón tay kia cũng vội vàng vói vào trong, còn vô cùng xấu xa mà trêu chọc tuyến tiền liệt khiến tôi phải co rúm, tiếng rên rỉ bật thốt ra khỏi miệng, dương v*t cũng dần ngẩng đầu.

"Cục cưng, cậu rất thích bị chơi lỗ sau đó, cậu biết không?"
"Ư ưm......!Cút đi......!A!"
Ngón tay của cậu ấy đột nhiên dùng sức, đè xuống phần thịt gồ lên bên trong mông tôi, biết bao nhiêu liêm sỉ còn sót lại đều bị cơn sóng tình dục cuốn bay.

Tiếng rên rỉ của tôi cũng dần biến chất, cơ thể vặn vẹo muốn xin cậu ấy tha cho mình.

Đúng là cậu ấy tha cho tôi thật, nhưng lại thay ngón tay bằng dương v*t đã lâu ngày không được ra trận của mình, thứ đó giờ đang kề ngay lỗ nhỏ của tôi.

Tôi mở to mắt đầy kinh hãi, đẩy ngực Văn Sở Dự rồi nói vẫn chưa được đâu, phải mở rộng thêm mới đi vào được.
Nhưng Văn Sở Dự chỉ khẽ vuốt ve mặt tôi, làm ngơ hết thảy những gì tôi nói rồi đi vào nguyên cây.

"Đau, Văn ca, đau.

Sẽ nứt mất......"
"Cục cưng, yên tâm, tớ sẽ có chừng mực....."
Cậu ấy bắt đầu thọc vào rút ra, thứ thô to kia bắt đầu va chạm bên trong thân thể tôi.

Cái lỗ của tôi căn bản là vẫn chưa hoàn toàn được nới lỏng, thứ kia cọ sát ở bên trong không khác gì một cây cưa sắt, tôi chỉ thấy đau mà thôi.

Nước mắt tôi bắt đầu ứa ra, nửa người dưới của tôi như tê liệt, hai chân cũng run rẩy, mông cũng vì không được khuếch trương kĩ càng mà bắt đầu co rút.

Văn Sử Dự tát vào mông tôi, mắng tôi là đồ dâm đãng, tôi lắc đầu nguầy nguậy nói rằng tớ không có, nhưng như thế chỉ tổ khiến cậu ấy chơi tôi mạnh hơn mà thôi.

Vừa đưa đẩy, Văn Sở Dự vừa nói thích tôi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui