Gần Gũi Quá Mức


Edit: Bánh
Ôm một cái áo khoác đồng phục vào lòng, tôi vội vã trốn vào buồng thứ nhất trong nhà vệ sinh, ngồi trên bồn cầu, cởi quần ra, đặt tay lên thân dưới, bắt đầu sục thằng nhỏ của mình một cách thong thả.

Giờ đang là lúc vừa tan học, thi thoảng sẽ có người đến WC xả nước rửa tay, tiếng bước chân lúc xa lúc gần, kích thích đến nỗi trái tim tôi muốn nhảy dựng.

Không sao cả, không gây ra tiếng động lớn, sẽ không bị phát hiện.

Tôi vùi mặt vào trong cái áo khoác đồng phục kia, hít một hơi thật mạnh, mùi hương quyến rũ đó xộc vào trong khoang mũi của tôi, thế là thằng em của tôi lại càng bành trướng.

Tất nhiên là tôi không có đam mê tự luyến rồi, cái áo khoác mà tôi đang cầm không phải là đồ của tôi, mà là của cậu bạn đẹp trai ngồi cùng bàn.

Hôm nay tiết cuối là tiết thể dục, mấy đứa con trai sẽ hay tụ tập chơi bóng rổ, trời đang vào mùa nắng nóng, vận động không được bao lâu sẽ thấy nóng nực không chịu nổi, thế nên rất nhiều người sẽ cởi áo khoác đồng phục ra ném lung tung bên ngoài sân bóng.

Tôi không phải là một ngoại lệ, bạn cùng bàn của tôi cũng thế.

Vậy nên lúc gần tan học, tôi đã cố tình lấy áo khoác đồng phục của bạn cùng bàn đi —— lý do cũng rất đơn giản - số đo đều là 185 - nên tôi lấy nhầm.
Bạn ngồi của tôi tên là Văn Sở Dự, tôi và mọi người hay gọi cậu ấy là Văn ca.
"Văn ca." Tôi dùng khẩu hình miệng gọi lên hai từ đó, tự ảo tưởng rằng mình đang mơn trớn thân thể của cậu ấy.

Với một nụ hôn lưỡi ướt át, tôi sẽ chịch cậu ấy thật mãnh liệt.

Tôi sẽ nhét thằng em của mình vào cái lỗ phía sau người nọ, nghe người bình thường vẫn luôn chói sáng như ánh mặt trời thở dốc ngay bên tai tôi, nước mắt chảy dài mà xin tôi chịch cậu ấy chậm một chút.

Chỉ cần tưởng tượng đến bộ dáng dâm loàn đó của người kia, thằng em của tôi đã cứng như cái chày gỗ, run rẩy phun ra chút dịch tuyến tiền liệt, động tác trong tay tôi càng nhanh hơn, tiếng nước òm ọp òm ọp vang lên trong không gian nhỏ hẹp.

Văn Sở Dự có thích tôi không nhỉ? Nếu biết bạn cùng bàn của mình lại như kẻ biến thái mà cầm áo của cậu ấy tự an ủi, người kia sẽ có phản ứng gì đây?
Sẽ đỏ mặt nói rằng cậu ấy cũng thích tôi, sau đó cởi quần chổng mông lên muốn được tôi chịch, hay là sẽ rống lên đầy phẫn nộ, nói rằng tôi là kẻ ghê tởm nhỉ —— nếu là như vế sau, tôi sẽ lột sạch đồ của cậu ấy, đè cậu ấy lên chiếc bàn mà cậu ấy vẫn hay ngồi học, chịch đến khi người kia mất khống chế.

Mải chìm đắm trong mơ tưởng của bản thân, không biết cho tới lúc nào, dòng điện khiến con người ta mất khống chế vọt tới phần bụng dưới, đại não của tôi trống rỗng chỉ trong nháy mắt, lúc tôi hoàn hồn, trên tay đã là một mảng trắng đục.


Tôi dùng áo khoác đồng phục của người nọ lau sạch sẽ bàn tay dính đầy tinh dịch của mình, chiếc áo khoác vốn sạch trơn lập tức trở nên nhăn nhúm dơ bẩn không chịu nổi.

Tôi cầm cổ áo, giũ nó ra xem, ngắm nhìn tác phẩm nghệ thuật do chính tay tôi tạo nên.
Tinh dịch của tôi dính trên áo khoác đồng phục của cậu ấy, là do lúc chúng tôi làm tình với nhau, khi cả hai sắp lên đỉnh, cậu ấy ngẩng đầu vừa hôn tôi vừa cầu xin tôi đừng bắn vào trong, vì cậu ấy sợ mang thai.

Tưởng tượng như thế xong, tôi tròng cái áo khoác đồng phục đó vào người, đẩy cửa ra, đi đến bên cạnh bồn nước, chậm rãi rửa tay thật sạch.

Đã tan học được một lúc lâu, các bạn học đã về hết, hành lang trống trơn, chỉ còn lại một mình tôi.
Tôi lết cái thây hơi mệt mỏi sau cơn cao trào về lại lớp, vì cặp sách cùng bài tập của tôi ẫn còn ở trong đó, phải đi lấy.

Đẩy cửa ra, tôi liền sững sờ.

Văn Sở Dự đang đeo ba lô ngồi lướt điện thoại ngay chỗ ngồi, trên người là cái áo khoác đồng phục không biết là lấy của ai.

Bình thường cậu ấy mặc áo khoác đồng phục sẽ không bao giờ kéo khóa kéo, giờ lại kéo đến nút cao nhất, thậm chí còn đang hơi cúi đầu, vùi nửa khuôn mặt vào cổ áo.

Chân tôi như bị đóng đinh, không bước nổi, cơ mà tôi cũng không dám nước.

Tôi sợ mùi tinh dịch tanh nồng trên người mình sẽ bị cậu ấy ngửi thấy.

Văn Sở Dự ngẩng đầu lên nhìn tôi, tôi cũng nhìn cậu ấy.

Tôi thấy trái tim của mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.

Cậu ấy nói cậu ấy đã chờ tôi rất lâu.

Tôi chỉ đáp lại bằng một nụ cười xấu hổ.

"Chúng ta lấy lộn áo khoác của nhau rồi." Văn Sở Dự bỗng đứng lên đi về phía tôi, "Trong túi áo của cái này có tai nghe của cậu, tớ đã hỏi hết các bạn nam khác trong lớp rồi, bọn họ đều nói không thấy, thế nên tớ đoán là cậu cầm nhầm."
Văn Sở Dự bị cận nhẹ, giờ cậu ấy đang không đeo mắt kính, lại đứng cách xa tôi, không chỉ không phát hiện ra bất cứ thứ gì, mà còn nói chuyện một cách bình tĩnh.


Nhưng nếu cậu ấy cứ tiến tới như thế, sớm hay muộn gì cũng sẽ phát hiện điều không bình thường, dù gì thì tinh dịch mà tôi bôi lên vẫn chưa có khô.

Tôi vừa cầu nguyện cho cậu ấy dừng lại ở chỗ nào đó xa tôi một chút, vừa cố gắng giữ cho mình không xoay người bỏ chạy.

Khuôn mặt tôi đã nóng bừng, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh, nói: "Tớ còn mới đi tìm tai nghe đây, hóa ra là lấy nhầm áo khoác.

Thôi cứ để tớ đem về nhà giặt đã, ngày mai đưa lại cho cậu nhé?"
Cậu ấy vẫn cứ tiến từng bước về phía tôi, ánh mắt đó vẫn luôn dừng lại trên mặt, trên người tôi.

Văn Sở Dự dừng lại sát bên tôi.
Cậu ấy đã hoàn toàn có thể thấy rõ chiếc áo của mình giờ đã nhăn nhúm, dính đầy tinh dịch, thế mà tôi còn mặc nó vào người.

Tôi chột dạ đến mức chân như nhũn ra, có muốn chạy trốn cũng không nổi nữa.

Người kia hiểu rồi, khẽ cười một tiếng, nhét thứ kia vào trong túi quần tôi, nói bên tai tôi: "Trả tai nghe cho cậu này, đồng phục của cậu cho tớ, đồng phục của tớ cho cậu, cứ như vậy đi, mai gặp."
- -----------
Người mà tôi yêu thầm chính là bạn cùng bàn của tôi.

Cô Lý dùng giọng địa phương đặc sệt của người Đường Sơn mà truyền tải lại mọi tinh hoa của bộ môn tiếng Anh, các bạn trong lớp đã ngủ từ khi nào.

Từ đầu cho tới cuối lớp, ngủ ngả trái ngả phải.
Bạn ngồi cùng bàn của tôi không thích học tiếng Anh, cậu ấy cũng ngủ ngon không khác gì một con heo chết, có tạt tám nồi nước sôi cũng không tỉnh nổi.

Để ngủ cho sướng hơn, người kia còn gấp áo khoác đồng phục thành một cái gối đầu lót ở bên dưới —— là cái áo mà tôi đổi cho cậu ấy.

Tôi chống cằm nhìn dáng vẻ lúc ngủ say của người nọ, nhìn đôi môi đỏ hồng, lông mi cong dài, tóc mái hơi rối, nghĩ, Văn Sở Dự đẹp thật đấy.
Tôi có thể để lại dấu vết trên người cậu ấy không nhỉ.


Một con dấu hoặc là khắc một chữ nào đó, để người khác vừa nhìn vào là đã biết đây chính là người của tôi, còn tôi thì sẽ không bao giờ lo kẻ khác sẽ cướp cậu ấy ra khỏi tay tôi nữa.

Tay luôn là nhanh hơn não, tôi lấy cây bút đỏ ra khỏi hộp bút, chuẩn bị viết gì đó lên mu bàn tay trắng nõn của người kia.
Viết gì nhỉ, viết tên của tôi đi, viết "Sextoy chỉ dành riêng cho một mình Tạ Trạch Vũ" cũng được, tôi cảm thấy rất ưng.

Tôi đặt bút xuống, nhưng cảm xúc lúc lúc ngòi bút xẹt qua làn da xa lạ đã gọi lý trí của tôi quay lại, ngăn chặn hành vi biến thái mà tôi sắp làm.
Người đang ngủ mơ liền cuộn tay lại đầy bất an, lẩm bẩm nói một câu đừng phá, cậu ấy buồn ngủ.

Nét bút màu đỏ đã dừng lại trên tay người kia, tôi đành phải giấu đầu lòi đuôi mà sửa nét vừa rồi lại thành hình một con rùa cạn*.

*rùa cạn: vương bát [wángba], ngoài nghĩa rùa cạn thì còn có nghĩa châm chích "Đồ bị cắm sừng".

Người mà tôi yêu thầm chính là bạn cùng bàn của tôi, tên cậu ấy là Văn Sở Dự.

Cậu ấy là nam, tôi cũng vậy.

Chuông tan học vang lên, cậu ấy như được hồi sinh, vô cùng phấn chấn mà ôm bả vai tôi, rủ tôi cúp tiết tin học đi chơi bóng, dù sao thì thầy dạy phòng máy cũng không điểm danh bao giờ.

Thật ra tôi là một người rất có kỷ luật, chưa bao giờ cúp tiết hay ngủ trong giờ học, nhưng ở trước mặt cậu ấy, tôi không còn bất cứ nguyên tắc nào cả.

Tôi gật đầu nói được thôi rồi xoay người đi lấy quả bóng được cất ở cuối lớp, vừa mới khom lưng, đã nghe tiếng lớp trưởng kêu réo ngoài cửa: "Văn Sở Dự, bên ngoài có bạn nữ muốn gặp cậu!"
"Ò, bảo cậu ấy đợi đi, tớ ra ngay."
Cậu ấy đi ra ngoài, còn cầm theo áo khoác đồng phục của tôi trên tay, đó cũng chính là trái tim của tôi.

Con người không thể sống thiếu quả tim, vì thiếu nó, ai cũng sẽ chết.

Vậy nên tôi ôm quả bóng rổ, đi theo trái tim của tôi ra ngoài.
Tôi vẫn duy trì khoảng cách như thế với Văn Sở Dự suốt ba năm qua, đi theo ở phía sau người kia như một tên người hầu chỉ biết cáo mượn oai hùm.

Tôi đã gặp bạn nữ tới tìm cậu ấy hôm nay rất nhiều lần, cô ấy tên là Hồ Hiểu Vũ, có vẻ rất thích cậu bạn cùng bàn của tôi.

Tôi tựa lưng vào tường, đặt quả bóng lên đầu ngón tay rồi xoay đều, nghiêng đầu nhìn về phía Hồ Hiểu Vũ lùn chỉ có một mẩu đang nói chuyện với bạn cùng bàn của mình, tôi không nhìn thấy vẻ mặt của cậu ấy.

Tôi vểnh tai lên, cố gắng nghe lén xem bọn họ đang nói những gì, nhưng vẫn không thu hoạch được cái gì cả.


Khoảng chừng ba phút sau, Hồ Hiểu Vũ ôm mặt chạy đi, còn bạn cùng bàn của tôi lại thở dài một hơi như trút được gánh nặng, đi qua ôm vai tôi, nói, đi thôi, đi chơi bóng nào.

Tôi hỏi cậu ấy bạn nữ kia tìm cậu làm gì vậy.

Cậu ấy hừ nhẹ, nói: "Còn làm gì nữa, tỏ tình thôi.

Lần thứ ba trong cùng một học kì rồi, phiền thật."
"Tỏ tình mà tới tận lần thứ ba?"
"Thì người ta kiên trì."
"Người ta kiên trì tới vậy, bộ cậu không cảm động sao?"
Tôi muốn thoát khỏi cánh tay của cậu ấy, Văn Sở Dự lại càng ôm tôi chặt hơn, bàn tay vòng qua vai tôi còn nhéo cằm, nhéo mặt tôi nữa.

Người nọ thấp giọng, âm thanh lười biếng lại gợi cảm chui vào tai tôi,
"Lúc này chắc bạn ấy cũng từ bỏ rồi."
Cậu ấy duỗi tay ra trước mặt tôi, để tôi nhìn thấy con rùa nước cạn xiêu xiêu vẹo vẹo trên đó.
"Tớ bảo với bạn ấy, đây là do bạn gái của tớ vẽ, tớ không dám rửa sạch."
Hơi thở của tôi bỗng trở nên dồn dập, quay đầu nhìn về phía người nọ đầy bất an.

Cậu ấy cũng mỉm cười nhìn về phía tôi, đưa tay kéo áo khoác đồng phục trên người tôi, rồi lại chỉ chỉ cái mình đang mặc.

Tối hôm qua lúc về nhà tôi đã giặt sạch cái áo dính đầy tinh dịch kia rồi, còn xả vài lần với dầu xả hương hoa oải hương, đứng từ xa cũng có thể nghe thấy mùi thơm.

Cơ mà nói thật thì, áo quần thơm ngào ngạt như vậy mà để nam sinh mặc thì có hơi kì.

Cậu ấy hỏi tôi: "Cậu cũng đừng dám làm không dám nhận thế chứ.

Sao hả, hôn không?"
"Có khi nào tớ không cho cậu hôn sao?"
"Giờ tớ muốn hôn đấy."
Nói xong, cậu ấy liền kéo tôi vào trong WC, đẩy tôi vào trong buồng.

Sức lực nơi cánh tay cậu ấy rất lớn, tôi chao đảo một cái, xém chút nữa là đâm đầu vào tường.

Người kia cũng đi vào theo, sau khi chốt khóa lại, cậu ấy đè tôi trên cửa, nâng mặt tôi lên, gặm cắn đôi môi của tôi, vói đầu lưỡi vừa nóng lại vừa mềm vào trong miệng tôi, nhắm mắt lại hôn lưỡi cùng tôi một cách đê mê..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui