Gamer Xưng Bá Dị Giới
- Giang Tích, con đã về rồi à?
Phạm Cao Lãng mới đi ra khỏi cửa thấy con trai của mình trở về thì trong mắt liền lộ rõ vẻ tự hào. Con trai của hắn trong tộc hội đã bộc lộ phong mang và đánh bại tất cả những thiên tài của chủ tộc khiến cho chi tộc của hắn nở mày nở mặt.
Ngay cả thái thượng trưởng lão của Phạm gia cũng cực kỳ thưởng thức Phạm Giang Tích và nói rằng mình sẽ trực tiếp dạy dỗ hắn.
Phạm Cao Lãng nghe được những lời này thì hết sức mừng rỡ. Tại Phạm gia chỉ có 3 vị thái thượng trưởng lão, một vị trong số đó hiện đang tọa trấn tại Phạm gia ở Linh Phong Thành, một vị thì có ý định thu con trai mình làm đồ đệ thì có nghĩa là địa vị của chi tộc của hắn sẽ được gia tăng lên rất nhiều.
Không chỉ vị thế trong gia tộc được tăng lên mà con trai của hắn cũng sẽ có hậu trường đủ cứng rắn để phát triển tại hoàng thành.
Phạm Cao Lãng tự biết bản thân mình vô vọng đột phá Võ Hoàng nhưng thái thượng trưởng lão đã nói con trai hắn có thể. Chỉ cần Phạm Giang Tích đột phá Võ Hoàng thì Phạm gia sẽ có thể áp đảo tam đại gia tộc còn lại.
- Phụ thân.
Phạm Giang Tích khẽ cúi đầu trước Phạm Cao Lãng. Sau khi đạt được kỳ ngộ thì ánh mắt của Phạm Giang Tích đã không còn giới hạn ở Lạc Thiên hoàng thành nữa mà đã hướng tới cả Đông Vực, vươn ra tới Trung Vực.
Nhưng hiển nhiên lúc này nói tới việc này vẫn là còn quá sớm nên Phạm Giang Tích vẫn không tỏ ra quá kiêu ngạo.
- Đứng lại, ngươi là ai!?
Đúng lúc này hai cha con Phạm Cao Lãng lại nghe thấy ở phía ngoài cổng Phạm gia có tiếng quát tháo.
- Ta là con cháu của Phạm gia tới từ Linh Phong Thành, đây là lệnh bài của ta.
Phạm Thiên bị người canh gác ở ngoài công cản lại thì lấy lệnh bài của mình ra nói.
- Vớ vẩn!! Người của Phạm gia tại Linh Phong Thành đã tới đây từ 3 ngày trước rồi. Tại sao bây giờ ngươi mới tới?
Phạm Thiên vừa định giải thích lý do thì bỗng nhiên hai cha con Phạm Cao Lãng từ bên trong đi ra.
- Phạm Thiên! Ngươi vẫn còn sống sao!?
Phạm Cao Lãng nhìn thấy Phạm Thiên xuất hiện thì có chút mừng rỡ nói.
- Chấp sự đại nhân! Giang Tích thiếu gia!
Tên đệ tử canh cổng thấy Phạm Cao Lãng xuất hiện thì vội vàng hành lễ. Tại Phạm gia Võ Linh cũng đã thuộc về tầng thứ cao thủ, đặc biệt là bát tinh Võ Linh như Phạm Cao Lãng cực kỳ được trọng dụng. Không chỉ được giao cho việc phụ trách Phạm gia tại Linh Phong Thành mà hắn còn là chấp sự tại chủ tộc, thân phận chỉ thấp hơn các vị trưởng lão và gia chủ.
Phạm Cao Lãng lập tức dẫn Phạm Thiên vào và hỏi chuyện. Từ khi tao ngộ Yêu Tông độ kiếp thì Phạm Cao Lãng cùng các vị chi tộc trưởng lão tìm kiếm khắp nơi nhưng không tài nào tìm ra hắn.
Cuối cùng để tránh bỏ lỡ Phạm gia tộc hội thì sau ba ngày tìm kiếm Phạm Cao Lãng đã mang theo toàn bộ những người mà hắn tìm được đi tới Lạc Thiên hoàng thành.
- Cũng may mà ngươi không sao? Nếu không gia tộc chúng ta lại thiếu mất một thiếu niên thiên tài.
Trong mắt Phạm Cao Lãng thì Phạm Thiên không thể nào có thiên phú sánh ngang được với con trai mình được nhưng tại chủ tộc vẫn tính là một thiên tài nên để lạc mất Phạm Thiên hắn cũng đã hao tâm tổn trí tìm kiếm mà không thành công.
Phạm Thiên nghe Phạm Cao Lãng nói vậy thì không trách hắn nhưng cũng không cảm kích gì.
Phạm Cao Lãng dù đã tìm kiếm mình nhưng hành động đó cũng chỉ mang tính thủ tục mà thôi. Dù gì Phạm Thiên cũng không phải con trai Phạm Cao Lãng nên không đáng để cho hắn ta hy sinh cơ hội tỏa sáng của con trai mình mà nán lại tìm kiếm hắn.
- Phạm Thiên biểu đệ ngươi vẫn an toàn thì tốt rồi, sau này ở lại chủ tộc tiền đồ của ngươi sẽ được rộng mở.
Phạm Giang Tích vỗ vai Phạm Thiên và nói. Lúc trước Phạm Thiên đã quyết định sẽ tự bước đi trên con đường của mình cộng thêm việc Phạm Giang Tích sau khi đạt được kỳ ngộ thì ánh mắt đã càng trở nên cao hơn nên bây giờ thiên phú của Phạm Thiên có chút không vừa mắt hắn.
Phạm Thiên được Phạm Cao Lãng lấy thân phận chấp sự an bài cho một biệt viện rộng lớn và thanh tĩnh ở bên trong chủ tộc coi như là để bù đắp cho việc hắn ta đã bỏ rơi Phạm Thiên tại Hoàng Liên Sơn Mạch.
Phạm Thiên cũng không để tâm đến chuyện đó cho lắm, sau này hắn chỉ cần coi như là chẳng có ơn nợ gì với hai cha con Phạm Cao Lãng là được.
- Nơi này phải được gọi là biệt thự mới đúng.
Phạm Thiên quan sát nơi ở mới của mình thì cảm thấy lúc trước mình giống như ở trong nhà lá vậy. Căn nhà của hắn được xây bằng đá cẩm thạch có diện tích hơn 200 mét xung quanh còn có một khu vườn nhỏ với giả sơn có khe suối chảy ngang qua.
Phạm Thiên tiến tới trước cửa thì liền đưa tấm lệnh bài của mình ra đặt vào một cái khe sau đó cánh cửa liên tự động mở ra.
- Mẹ nó, khóa điện tử!!
Phạm Thiên nhìn thấy cảnh này thì lậo tức liên tưởng tới những khu đô thị cao cấp ở kiếp trước. Hắn không ngờ tại dị giới này cũng có thiết bị tân tiến đến vậy.
Tòa nhà này đã được bao phủ bởi trận pháp và chỉ có ai sở hữu chìa khóa mới có thể vào được.
Chiếc lệnh bài trong tay của Phạm Thiên chính là chìa khóa, sau khi nhỏ máu nhận chủ thì trận pháp bên trong tấm lệnh bài sẽ tự động ghi nhớ và chỉ có hắn mới có thể mở được cửa.
Phạm Thiên tiến vào bên trong thì thấy một đại sảnh rất rộng với một bộ bàn ghế gỗ ở giữa. Phía bên phải là một cầu thang bằng đá dẫn lên tầng hai có phong cách rất giống biệt thự hiện đại chứ không giống những căn nhà thời cổ xưa.
Phạm Thiên thử ngó qua tầng một thì thấy có khu bếp và khu vệ sinh, tiến lên trên tầng hai thì có nhà tắm và hai căn phòng ngủ một lớn một nhỏ cùng một căn phòng trống.
Đi dạo một vòng xong thì Phạm Thiên liền đi vòng ra sau cầu thang và tiến xuống dưới tầng hầm.
Dưới căn hầm này được khắc những dòng minh văn kết nối với khắp nơi trong căn nhà. Nó có thể dùng để tạo lửa trong nhà bếp, có thể lọc và bơm nước cho Phạm Thiên sử dụng.
Đôi lúc Phạm Thiên chẳng thể hiểu nổi tại sao trận pháp được ứng dụng cả vào sinh hoạt hàng ngày như thế này mà những người ở thế giới này chưa phát minh ra điện thoại hay TV?
Phạm Thiên lấy ra một viên linh thạch và gắn nó vào giữa trận pháp. Theo lời Phạm Cao Lãng thì chỉ cần một viên Linh thạch là có thể cung cấp đủ năng lượng cho trận pháp vận hành trong vòng một tháng. Dù sao những thứ như tạo lửa hay lọc nước cũng không tiêu tốn quá nhiều năng lượng.
Phạm Thiên đi loanh quanh căn nhà để làm quen với nơi ở mới, đến khi trời bắt đầu tối thì những “ngọn đèn” ở khắp căn nhà liền sáng lên. Những ngọn đèn này chính là một loại khoáng thạch đặc biệt sẽ phát sáng khi được truyền linh khí vào. Ánh sáng của nó rất dịu nhưng vẫn đủ lớn để chiếu sáng cả căn biệt thự.
Buổi tối hôm đó Phạm Thiên ăn tối xong thì liền tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường ngủ. Gần nửa tháng bôn ba trên đường, lúc trước tại bây giờ Phạm Thiên mới được nghỉ ngơi thoải mái.
……
Phạm Thiên đã tới Lạc Thiên Thành được một tuần lễ rồi, trong thời gian đó chẳng có sóng gió gì xảy đến với hắn cả. Mỗi ngày Phạm Thiên chỉ dậy sớm tu luyện, luyện đan và tản bộ trong vườn còn đồ ăn thì tự lo nên cũng chẳng cần phải đi ra ngoài.
Buổi sáng ngày hôm nay thức dậy thì Phạm Thiên quyết định đi ra ngoài một chút. Trước hết hắn muốn đi giao lưu tìm hiểu tình hình trong gia tộc một chút sau đó sẽ tìm cách bái một vị Trận Pháp Sư làm sư phụ để học tập trận pháp.
Nơi có nhiều người tập trung và dễ dàng tìm đồng bọn nhất thì đương nhiên là diễn võ tràng rồi. Như mọi khi Phạm Thiên đi tới diễn võ tràng của Phạm gia thì thấy có rất đông người đang tập trung ở đây vừa để bàn luận việc tu luyện võ kỹ cũng như là hẹn nhau lên đài tỷ thí.
Phạm Thiên đứng trong đám đông mà bắt đầu nghe ngóng họ nói chuyện. Phạm gia tộc hội đã được tổ chức từ ba ngày trước khi hắn tới Lạc Thiên Thành. Do Phạm Thiên đến muộn nên không chỉ không có cơ hội thể hiện bản thân mà rất nhiều thanh niên tài tuấn trong tộc hắn cũng không hề biết mặt.
Nhưng sau khi thăm dò một lát thì Phạm Thiên liền cảm thấy thất vọng vì đám người ở đây đều chỉ là những con cháu đệ tử bình thường tại Phạm gia mà thôi. Những thiên tài thật sự rất ít khi tới diễn võ trường vì đám bọn chúng thường rất kiêu ngạo cho rằng những kẻ khác không đủ tư cách để đàm luận võ học với mình.
Hầu hết những người đạt tới cảnh giới Đại Võ Sư trở lên đều tự mình tiềm tu mà ít khi ra ngoài. Ở nơi này cũng chỉ toàn là Võ Sư mà thôi.
- Này ngươi nghe nói gì chưa? Ngày hôm qua Trình thiếu đi khiêu chiến Giang Tích thiếu gia đấy.
- Thật sao? Lần trước trong tộc hội tranh đấu những tưởng rằng Trình thiếu sẽ dễ dàng chiếm vị trí cao nhất không ngờ Phạm Giang Tích lại từ đâu xuất hiện đánh bại hắn.
- Ngày hôm qua kết quả cũng không khả quan hơn là bao. Trình thiếu từ sau thất bại đó đã bế quan gần nửa tháng đột phá tới bát tinh Đại Võ Sư liền cho rằng mình đủ sức trả thù. Cuối cùng thì vẫn bị Giang Tích thiếu gia vài chiêu đánh bại.
- Ngay cả Hàn Bác Văn của Hàn gia đã là cửu tinh Đại Võ Sư còn ăn thiệt thòi dưới tay Giang Tích thiếu gia thì Trình thiếu có thua cũng là chuyện dễ hiểu thôi.
Phạm Thiên càng nghe thì càng cảm thấy mình không phải là nhân vật chính. Tại sao những tình tiết máu chó này không xảy ra với hắn chứ? Làm hắn nằm nhà suốt 10 ngày nay mà chán muốn chết.
- ------☆☆☆☆-------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...