Gamer Xưng Bá Dị Giới
Phạm Thiên tiến vào bên trong một tòa tửu lâu thì bắt đầu tiến lên lầu trên. Nhưng khi hắn định đi lên cầu thang hướng tới lầu ba thì liền bị một tên nam nhân trung niên cản lại.
- Vị công tử này xin hãy dừng bước, lầu ba của chúng ta chỉ dành cho những vị khách đã đặt trước mà thôi.
Dù hắn nói vậy nhưng Phạm Thiên vẫn hiểu được rằng nơi này không phải là đặt trước mới được vào mà là phải có thân phận hiển hách thì mới được tiến lên.
Nếu muốn thì bất kể là với thân phận ngũ giai Trận Vương hay chỉ cẩn bộc lộ ra cảnh giới nhất tinh Võ Vương thì Phạm Thiên đã có thể thoải mái đi lên nhưng hắn không định làm vậy.
Ăn một bữa cơm mà thôi, ở đâu cũng như nhau cả. Phạm Thiên không cho rằng thức ăn tại lầu ba khá hơn lầu một và hai bao nhiêu mà những người lên đó chỉ là ăn cái thân phận cùng bức cách mà thôi.
Nhưng khi hắn định quay trở về lầu hai thì phía sau lưng liền có người lên tiếng:
- Để hắn đi lên đi, hắn là bằng hữu của ta.
Phạm Thiên quay lại thì thấy được thiếu nữ đi theo sau mình lúc nãy đã xuất hiện rồi. Bây giờ hắn mới có cơ hội nhìn kỹ thì thấy thiếu nữ này quả thực là vô cùng xinh đẹp, quần áo trên người ăn mặc khá bảo thủ nhưng đều là nhất đẳng thiên tằm ti nên để lộ ra dáng vóc vô cùng mê người của nàng.
Mái tóc của nàng buộc thành hai cái đuôi sam thả sau lưng khiến cho nàng thêm chút cổ linh tinh quái nhưng không hề có chút nào trẻ con.
Hồ Hi Văn
Đẳng cấp: 41
Phạm Thiên nhìn thấy Hồ Hi Văn lại là nhất tinh Võ Linh thì khá là ngạc nhiên. Hắn nhận ra nàng không phải là luyện công pháp trú nhan mà thực sự còn rất trẻ.
Xem ra cô nàng Hồ Hi Văn sở hữu thiên phú không kém gì Hàn Mai Tuyết, Tiềm Long Bảng đệ cửu thiên kiêu.
Tên nam nhân trung niên nhìn thấy Hồ Hi Văn thì trong ánh mắt thoáng hiện lên vẻ rụt rè nói:
- Thì ra là bằng hữu của Hồ tiểu thư, thất lễ rồi!
Người này vội vàng mời Phạm Thiên và Hồ Hi Văn đi lên tầng ba sau đó thấy hai người đã lên trên rồi thì mới vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.
Trên lầu ba lúc này hoàn toàn không có mấy người, nơi này chỉ có những người có thân phận tới dùng bữa nhưng những người này cũng không rảnh rỗi đến vậy.
Lác đác vài người tới dùng bữa thưởng lãm cảnh đêm đều ngồi tại những khu vực ghế lô được bình phong ngăn lại để đảm bảo sự riêng tư.
Phạm Thiên lúc này mới nhìn về phía Hồ Hi Văn mà nghi ngờ, nhưng chưa đợi hắn đặt câu hỏi nàng đã nói:
- Ngươi chính là kẻ hôm nay được sư phụ tự mình tiến hành khảo thí phải không?
Sư phụ nàng khảo thí hắn?
Phạm Thiên chỉ thoáng ngạc nhiên một chút mà thôi, dù sao để dạy được một thiên tài như Hồ Hi Văn thì chắc chắn phải là một vị Võ Vương cường giả.
Xem ra ngày hôm nay việc Hứa Bình tự mình tới khảo thí Phạm Thiên đã bị nàng biết được rồi. Cũng không rõ có phải Hứa Bình kêu nàng đi tiếp xúc với hắn hay không? Phạm Thiên thấy lão bàn tử này cũng không giống như người thích loạn điểm uyên ương lắm.
Không rõ mục đích của nàng tới là gì nhưng lễ phép thì vẫn phải giữ.
- Thì ra là Hứa đại sư cao đồ, hạnh ngộ.
Hồ Hi Văn phất tay nói:
- Không cần hâm mộ, ta nghe nói ngươi cũng là đồ đệ của ngũ giai Trận Vương kia mà.
Hai người tìm đến một khu vực ghế lô gần cửa sổ và ngồi xuống, bên ngoài là cảnh tượng ban đêm của Hoàng Tinh Thành trông còn rất náo nhiệt, nơi này cảnh quan cũng không tệ chút nào.
Hồ Hi Văn lúc này mới dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Phạm Thiên mà nói:
- Hôm nay ta nghe nói là sư phụ tiến hành khảo thí cho ngươi từ sáng sớm tới tận chiều muộn mất gần nửa ngày mới xong. Không biết có phải là do ngươi quá kém không thể hoàn thành khảo thí nên sư phụ phải để ngươi thử lại vài lần không.
Hồ Hi Văn cảm thấy ngoại trừ trường hợp này ra thì cũng không có nhiều cách có khả năng giải thích vì sao khảo thí lại mất thời gian đến vậy. Nàng cho rằng sư phụ mình là vì nể mặt vị Trận Vương tiến cử Phạm Thiên nên mới phải cố gắng cho hắn thử lại vài lần cho tới khi thông qua khảo thí mới thôi.
- Khụ!
Phạm Thiên bị lời này của Hồ Hi Văn khiến cho khẽ ho một tiếng rồi trợn mắt nhìn nàng. Nhưng Hồ Hi Văn vẫn chưa nói hết:
- Nhìn niên kỷ của ngươi thì dù thiên phú kém cũng phải tới khảo thí tam giai Trận Pháp Sư chứ. Chắc là khảo thí không đúng sở trường nên gặp khó khăn phải không? Không sao đâu, trận pháp chi đạo bác đại tinh thâm cho dù là sư phụ ta cũng không dám nói mình đã nắm giữ hết được…
Hồ Hi Văn nói không ngừng khiến Phạm Thiên có chút không chen miệng vào được. Nhưng nàng giống như là đang tới an ủi Phạm Thiên khiến cho hắn cũng không thể lỗ mãng ngắt lời được.
Tràng cảnh có chút kỳ quái khi mà chỉ có Hồ Hi Văn thao thao bất tuyệt còn Phạm Thiên chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi đó.
- Hai ngày nữa Trận Pháp Sư công hội có tổ chức một trận giao lưu hội, xem ngươi có lẽ chưa có nhiều kinh nghiệm nên hãy tới tham gia để mở mang kiến thức. Ngươi nhớ phải tới đó!
Hồ Hi Văn không cho Phạm Thiên chỗ từ chối mà liền lấy ra một tấm ngân sắc bái thiếp bên trên có in lấy ký hiệu của Trận Pháp Sư công hội là một cái bát quái trận đồ.
Nàng nhét nó vào tay Phạm Thiên sao đó liền nghênh ngang rời đi.
Phạm Thiên nhìn tấm bái thiếp trên tay mình thì lắc đầu cười cười mà không suy nghĩ nhiều mà cất đi.
……
Ngày hôm sau, Phạm Thiên chỉ vừa mới bước ra khỏi phòng trọ của mình thì liền thấy được một tên thiếu niên đã đứng ở đó rồi.
- Phạm công tử, ngươi đã dậy rồi!
Phạm Thiên liền hỏi:
- Có chuyện gì không?
Tên thiếu niên liền cung kính lấy ra một tấm kim sắc bái thiếp rồi đưa tới trước mặt hắn nói:
- Hứa đại sư kêu ta mang tấm bái thiếp này tới cho Phạm công tử mời ngươi ngày mai tới Trận Pháp Sư công hội tham gia một trận giao lưu hội.
Phạm Thiên nhận lấy tấm bái thiếp rồi nhìn thoáng qua một cái thì thấy nó không chỉ có màu sắc khác biệt với tấm bái thiếp do Hồ Hi Văn đưa mà ký hiệu bát quái trận đồ bên trên còn vô cùng sinh động giống như một trận pháp thực sự vậy.
Xem ra bái thiếp do Hứa Bình đưa ra có giá trị hơn nhiều so với bái thiếp của Hồ Hi Văn. Dù sao thân phận của hai người vẫn chênh lệch rất nhiều.
- Ngươi hãy về bẩm báo cho Hứa đại sư là ta nhất định sẽ tới.
Đấu giá hội sau hai ngày nữa mới diễn ra nên Phạm Thiên hoàn toàn có thể tới tham gia giao lưu hội. Mấy ngày nay hắn cũng khá rảnh rỗi nên tới gặp vị Hứa đại sư này bàn luận một chút về trận đạo cũng tốt.
Hôm đó trong suốt một ngày Phạm Thiên chỉ dạo quanh Hoàng Tinh Thành một chút. Không có người chỉ dẫn thì hắn cũng không biết nơi nào có gì thú vị nên chỉ đi loanh quanh rồi quay trở về.
Sáng ngày hôm sau Phạm Thiên thức dậy thì bắt đầu điều chỉnh trang phục một chút trước khi tới giao lưu hội. Hắn không muốn mang theo một thân quần áo lôi thôi đi tới đó, đây chỉ là phép lịch sự tối thiểu mà thôi. Nếu chuyện đó cũng không làm nổi thì rốt cuộc ngươi cũng chỉ là một tên thô lậu mà thôi.
Phạm Thiên một thân trang phục gọn gàng đi ra khỏi khách điếm trên tay hắn cầm theo Vong Trần Táng Vân khẽ đưa giống như một vị quý công tử vậy.
Tới trước Trận Pháp Sư công hội Phạm Thiên thấy được đã có không ít người đã tụ tập ở bên ngoài khác hẳn với sự vắng vẻ của hai ngày trước.
Phạm Thiên đi tới trước mặt hai tên thủ vệ đưa ra bái thiếp và thản nhiên tiến vào. Trong hai tấm bái thiếp thì hắn đương nhiên là lựa chọn sử dụng kim sắc bái thiếp vì điệu thấp gì đó không phải tính cách của hắn.
Tiến vào bên trong thì Phạm Thiên đã trông thấy được một đám thiếu nam nữ trẻ tuổi đang cùng nhau giao lưu ở bên trong. Nhưng hắn không thấy được Hứa Bình đâu, đại nhân vật như hắn hẳn phải xuất hiện sau cùng rồi.
Phạm Thiên nhìn ngó xung quanh một lát thì liền thấy được Hồ Hi Văn đang được vây quanh bởi một đám thanh niên nam nữ. Nàng không chỉ là đồ đệ của Hứa Bình mà bản thân còn vô cùng xinh đẹp thì hiển nhiên là vô cùng được hoan nghênh.
Hồ Hi Văn cũng đã phát hiện ra Phạm Thiên nên liền chủ động đi tới khiến cho đám thanh niên nam nữ kia nghi hoặc nhìn theo.
- Ngươi đã tới rồi sao…
Thấy Hồ Hi Văn có chút ngập ngừng thì Phạm Thiên hiểu ý cười đáp:
- Ta tên là Phạm Thiên.
Nàng hôm trước gặp hắn nhưng không hỏi tên mà đã bỏ đi rồi nên hôm nay mới có tràng diện xấu hổ như bây giờ.
Hồ Hi Văn chỉ thoáng ngượng ngùng một chút rồi đáp:
- Ta là Hồ Hi Văn, ngươi có thể gọi là Hồ tiểu thư được rồi. Mau tới đây ta sẽ giới thiêu cho ngươi vài người.
- ------☆☆☆☆-------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...