Game Thủ Ẩn Danh

TRONG LÚC UYÊN BÍCH HÁI THẢO DƯỢC

-Cường Thực!!!!!

Long nằm nghĩ trong nhà hét lên. 

Cường Thực lúc này nghe thấy liền chạy đến với ý nghĩ “Khỏi kêu ta cũng biết là phải cho ngươi ăn đồ phế vật!”

Bản thân Cường Thực đang trong thời kỳ phát triển sức mạnh ngày một tăng cao ấy vậy mà nó phải bỏ một ngày phát triển sức mạnh để chăm lo cho Long.Bởi thế nó rất bực mình.

Chíp...Chíp...Cường Thực há mỏ gắp quả mọng cho Long cắn.

Há...crộm---Tiếng Long ăn quả mọng.

Ăn hết một quả mọng cả người hắn đỏ bừng vì hệt mỏi.Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng làm phế nhân lại mệt đến như vậy.

-Được rồi Cường Thực.Cảm ơn vì ngươi đã giúp ta.Nếu còn tay thì ta sẽ xoa đầu cảm ơn ngươi.Nhưng chắc để dành cho sau này vậy.

Chíp...Chíp:“Hết việc vậy tui đi à” Nói xong Cường Thực bay ra khỏi nhà đi xem nhóm Uyên Bích hái dược liệu thế nào.

Sau một lúc Long chưa thấy Cường Thực trở về thì hắn chán chường.Muốn lết ra ngoài cửa nhìn ngắm trời xanh cũng khó.


“Nghĩ lại lúc đó mình ngầu thiệt!Đâu ra đang ngủ tự dưng tỉnh dậy thấy ba bốn người đánh nhau ì xèo.Chưa kịp hiểu chuyện gì thì tự dưng Cuồng Loạn giáp khai mở đơn giản giúp mình một phát đánh bẹp Uyên Bích.

Nhưng không ngờ cơ thể này lại tái phát vết thương làm cho ta phải nằm dưỡng sức mấy ngày.Xui hơn nữa là ta chẳng gặp eliz.Mọi chuyện đều do ả Uyên Bích hết phá hoại là giỏi

Haiz...Nhưng giờ ta lại phải dự dẫm vào ả để giúp ta tồn tại qua từng ngày.Chẳng biết tới khi nào ta mới có lại được tứ chi hoạt động như trước.Dùng Cuồng Loạn giáp thì được nhưng chỉ sợ lại dính trọng thương như lần trước thì chết giở.Năng lực này thì ta vẫn đang dần luyện tập thành thục đến lúc này thì có vẻ một nửa cánh tay là quá sức lắm đối với ta”

Long cứ như thế tự nghĩ trong đầu mọi viễn cảnh đến tận chiều:

-Haiz....Bọn họ đi lâu quá sao chưa về vậy ta?

Lúc này Long đợi mãi đợi mãi mà từ lúc nào rơi vào giấc ngủ mà không hay biết.

Một bóng dáng người phụ nữ hắc ám đang bị một thanh gươm đâm xuyên người

Long là người đang nắm chuôi thanh gươm ghim vào người phụ nữ.Hắn bất giác nói:

-Ngươi còn lời nói gì trước lúc ra đi không?

..................................Lời nói không thành tiếng nhưng Long lại rõ ràng hiểu được nội dung.Vừa nói xong thân xác người phụ nữ tan biến thành cát bụi.Long bất giác ngã quỵ xuống đất ánh mắt bần thần nhìn cảnh vật mờ nhạt xung quanh.

Nhanh chóng lúc đó Cường Thực quay về to lớn hét lên:

-CHÍP!!!...CHÍP!!! “ỐI GIỜI ƠI CHỊ UYÊN BÍCH GẶP NGUY RỒI!!!”

Long nghe thế giật mình tỉnh dậy hét lên:

-Con nhỏ đó đúng là biết cách làm phiền giấc ngủ người ta.Thôi mau đi giúp ả trước khi quá muộn!

Nói xong Long khởi động Cuồng Loạn giáp ra khắp tứ chi nhanh chóng chạy về phía Uyên Bích.

Cường Thực lúc này thì lộ vẻ mặt ngốc với ý nghĩ “Có phải là hắn vừa nghe tiếng mình nói hay hắn đoán bừa?Tên này khó hiểu thật.

Ủa nhưng mà hắn biết Chị Uyên Bích ở đâu không mà tìm?Móa giờ phải đi tìm thằng tật nguyền về nữa rồi.Làm chim có sướng bao giờ”

Và rồi cứ thế Long vì tìm Uyên Bích mà lạc trong rừng.Còn Cường Thực thì tìm Long mà quên đi việc Uyên Bích gặp nguy.

Long lúc này đang lang thang vô định trong rừng:


-Khốn kiếp thật đi mà không biết hỏi đường giờ thì lạc bà nó trong rừng.

Hắn ngồi dựa vào một thân cây lớn mắt ngước cao lên trời.

Haiz------Một cái thở dài chán trường.

-Rốt cuộc ta muốn gì?

Rõ là ta không ưa ả ta chút nào vậy thì tại sao khi nghe tin ả gặp nguy ta lại luống cuống đi giúp ả?

Không những thế Cuồng Loạn Giáp lại đơn giản khởi động mà không cần chút tức giận cảm xúc nào.Rốt cuộc là cảm xúc ta dành cho ả như thế nào?

Hắn lúc này mơ màng đứng dậy đi lại nơi hắn lần đầu gặp Uyên Bích.

-Quả thực lúc ấy thật đau đớn khi lĩnh một cú đâm vào phần mềm.Nhưng ả chỉ muốn tự vệ ta chẳng trách làm gì.

Trong giả tưởng hắn nhìn thấy cảnh tượng hắn vui đùa cùng Uyên Bích Đại Thần còn hai hồn ma kia cũng vui lay mà cười mỉm.

-Nếu mọi thứ chỉ dừng lại tại sự hạnh phúc mà không có sự đau khổ thì mọi thứ đã tốt đẹp hơn.

Tâm trí hắn hiện lên cảnh tượng hắn tiến thoái lưỡng nan.Làm điều điên rồ tự chặt phế chân tay của bản thân chỉ vì muốn cứu Uyên Bích.Nhưng hắn lại đâu ngờ mọi thứ hắn làm chỉ là cho vui trong mắt Bất Nhân.Đến cuối cùng hắn thành tàn phế tứ chi không còn.

-Hử.......Chuyện gì vậy tại sao viễn cảnh này vẫn tiếp tục diễn ra?Chẳng phải tới lúc này ta đã mất tỉnh rồi sao?

Vì một lý do nào đó mà Long đã bị mắt kẹt bên trong tâm thức hắn.Thế là mọi thứ cứ tiếp tục diễn ra y như trong quá khứ.

Cứ như bị điều khiển cơ thể hắn từng bước từng bước đều đi theo hành động của Uyên Bích.


Thấy lúc ả ban đầu tỉnh dậy đã cực khổ lôi cái thân tàn phế về đến nhà,thấy ả liều mình lấy thực phẩm mà bị đám sói cấu xé,thấy ả trải qua đợt tẩy cốt trong đau đớn,thấy ả đau đớn về tinh thần khi lần nữa ả đã làm tổn hại cho ba vị thần,thậm chí thấy ả liều mình leo núi hái thảo dược một lòng kiên quyết leo lên đỉnh.

Long chứng kiến từng sự kiện này mà đau khổ thay cho Uyên Bích:

-Haiz....Tại sao ngươi lại phải khổ cực như vậy chứ?

-Tất cả là vì huynh đó!

Một giọng nữ từ trong khoảng không phát ra.

Long bất ngờ hét lên:

-Ai đó!

-Điều đó liệu có quan trọng.Nhưng huynh biết rồi đó khác với Eliz muội đến đây để nghe quyết định của huynh.Hãy cho muội biết huynh quyết định của huynh là gì?Sau khi đã nhìn thấy tất cả những ký ức trên

Long nghe thấy mà câm lặng.Hắn trước giờ chỉ dựa vào người khác để mạnh lên nhưng cuối cùng lại thành tên phế vật rồi lại tiếp tục dựa vào người khác.Liệu mọi việc hắn làm đều là sai?

“Ta phải thay đổi!Ta phải chọn lựa giữa bảo vệ hay bị bảo vệ.”

-Ta đã có chọn lựa của riêng mình:Bảo vệ những người mà ta quan tâm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui