Biết là mình đang bị vây khốn trong hoàn cảnh không-thể nào-cứu-vãn-nổi-nữa, Bạch Huyền rất thức thời, liền vòng cánh tay mảnh khảnh trắng noãn qua eo của tên-đẹp-mã, nũng nụi nói:
-Không biết đâu! Tại chồng yêu không chịu đi với vợ nên vợ mới bị mấy tên giống đực này nhìn chằm chằm í, chồng yêu phải đền bù cho vợ cơ! - Ngay lúc này, Bạch Huyền thật muốn tán thưởng trình độ diễn xuất cao siêu của mình.
-Vợ yêu đã nói vậy rồi thì ta nào dám không nghe - Tên giống đực nở nụ cười cực-kì-yêu-nghiệt nhìn sâu vào mắt cô, thủ thỉ qua tai: "Ta sẽ "đền bù" cho vợ yêu không thiếu một chút nào!"
Bạch Huyền cố nhịn không cho hắn một cái lườm, rồi cũng theo chân hắn đi ra khỏi khu trung tâm thương mại, vào một quán ăn gần đấy...
-Xin được giới thiệu, ta tên là Âu Dương Lam, nghề nghiệp là Dược sư, nhưng ta thích được gọi là Độc sư hơn, riêng vợ yêu có thể gọi ta là Lam, hoặc... chồng yêu, tướng công,phu quân hay gì gì đó đều được. - Tên giống đực đẹp mã... à, Âu Dương Lam vừa nở nụ cười làm điên đảo bao nhiêu cô gái đang ở trong quán vừa nói.
Bạch HUyền giật giật khoé miệng... Tên này mặt dày vượt ngoài trình độ con người có thể thừa nhận rồi!
-Thôi khỏi, ta tên Bạch Huyền, Đạo tặc. Tại sao lại giúp ta?
-Ây za, vợ yêu hỏi thừa hỏi thừa. Ta là chồng của em, sao có thể để hàng trăm con sói nhìn chằm chằm vào người phụ nữ của mình được! Lát nữa ta dẫn em đi mua quần áo, bộ đồ tân thủ này hở hang quá!
-Ngươi bị bệnh à! Bổn cô nương trong sáng đáng yêu thế này, làm sao từng này tuổi đã có chồng được! Ngươi đừng huỷ hoại thanh danh của bổn cô nương!- Bạch Huyền suýt chút nữa thì hét ầm cả quán ăn.
-Vợ yêu muốn ăn gì? - Âu Dương Lam hoàn toàn ngó lơ câu nói vừa rồi của Bạch Huyền.
-Có trà sữa không?... À, không phải, ngươi có chịu đổi cách xưng hô đi không thì bảo! - Bạch Huyền sắp hộc máu đến nơi.
Âu Dương Lam vẫn chẳng hề để tâm đến sự phản bác của Bạch Huyền:
-Tiểu nhị, có trà sữa không?
Tiểu nhị gãi đầu gãi tai:
- Khách quan, Our dreams được mô phỏng theo phong cách tiên hiệp, khong có mấy món hiện đại đâu ạ! Ngài có thể chọn món khác được không?
Quả nhiên, Bạch Huyền nghe thấy đồ ăn là mắt sáng lên:
- Tiểu nhị, có đặc sản gì mang hết ra đây, vị công tử này trả tiền!
- Ầy, Huyền, em nỡ đối xử với chồng yêu của em như thế à. - Âu Dương Lam vẫn chưa từ bỏ ý định đùa bỡn.
- Bổn cô nương nể tình bữa này ngươi trả tiền, không thèm tính toán với ngươi.Hừ!
______________Sau n phút cãi nhau______________
-Khách quan, tất cả các món ăn đã được dọn lên đầy đủ, không biết khách quan còn cần gì không? - Tiểu nhị nở nụ cười tươi-hơn-cả-hoa ân cần hỏi.
-Không cần, cảm ơn - Âu Dương Lam vừa nhìn ánh mắt sáng rỡ của Bạch Huyền một cách bất đắc dĩ, vừa trả lời.
- Khách quan thong thả! - Tiểu nhị vô cùng bài bản gập người 65 độ.
...
- Oa... Cái này là thịt gì vậy? Còn ngon hơn thịt dì Trần nấu... Cái này thơm quá!... Ăn cũng ngon nữa!...
Bạch Huyền vừa càn quét bàn ăn, vừa luôn miệng khen.
-Ăn từ từ thôi, có ai tranh của em đâu... - Âu Dương Lam cười bất đắc dĩ.
Bạch Huyền chẳng hề quan tâm, chỉ vào cái vò trên bàn hỏi:
-Lam, cái nâu nâu đỏ đỏ kia đựng gì vậy? - Rồi bê luôn cái vò lên, mở lớp vải đỏ ra. Mùi rượu hoa quả thơm nhè nhẹ lan khắp tứ phía...
- Oaaa... Cái này cũng thơm, chắc ngon lắm! - Rồi cũng chẳng chờ ai nói gì, lập tức tự cầm lấy cái chén bên cạnh rót đầy, uống cạn...
- A! Nước hoa quả lên men!...
____________________...Và thế là...____________________
-Lam, ngươi là tên vô sỉ nhất mà ta từng gặp! - Bạch Huyền đứng xiêu vẹo trên bàn la hét.
-Rồi, rồi, ta không đúng, em ngồi xuống đi cái đã! - Âu Dương Lam cố kéo Bạch Huyền xuống
-Kéo cái gì mà kéo! Bổn cô nương xinh đẹp là quyền của ta, các ngươi nhìn cái gì mà nhìn! - Bạch HUyền lừ mắt nhìn tất cả mọi người xung quanh.
Công chúng:....
Âu Dương Lam bất đắc dĩ, bèn ghé vào tai Bạch Huyền nói nhỏ: "Xin lỗi!" rồi bế thốc Bạch Huyền lên, tiến hẳn lên lầu hai xông đại vào một phòng.
-Bổn cô nương nói cho các người biết, ta không thèm học với lũ ngu xuẩn các ngươi đâu!
Công chúng:....
Trong phòng trọ...
-Lam, ta không ngờ nhìn ngươi da trắng mặt nhẵn thế này mà cơ bụng cũng săn chắc phết đấy! - Bạch Huyền vừa sờ soạng khắp người Âu Dương Lam vừa cười.
-Ta coi như lĩnh giáo chiêu trở mặt nhanh hơn lật tay của em, may cho em là ta đứng đắn đường hoàng. Không biết uống mà còn đòi uống!
-Mẹ! Mẹ!... - Bạch Huyền đột nhiên vùng dậy, ôm chặt lấy Âu Dương Lam.
Âu Dương Lam chẳng biết nói gì, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu Bạch Huyền, trong lòng thầm thở dài...
-Mẹ, ôm con đi! - Bạch Huyền khẩn thiết nhìn hắn.
Âu Dương Lam thầm xin lỗi Bạch Huyền trăm ngàn lần, rồi ôm lấy Bạch Huyền, từ từ dỗ cô ngủ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...