Gấm Rách

Thời tiết nóng đến mức giống như là mặt trời sắp sập xuống. Ánh mặt trời chiếu trên bức tường kính của những công trình kiến trúc cao lớn, càng
thêm chói mắt đến mức khiến người ta không dám nhìn.

Tối nay
chắc sẽ có một cơn dông. Phó Thánh Hâm hơi buồn bực nghĩ. Điều hòa trong căn phòng bật không quá lạnh, cô lại luôn không ngừng làm việc, cho nên vẫn thấy nóng. Cô đặt sổ sách xuống, đi lại điều chỉnh không khí lạnh.
Nơi tắt mở của điều hòa là một chiếc hộp nhỏ xinh đẹp gắn trên tường, là thứ từ nhỏ cô đã nghịch quen. Mở nắp chiếc hộp vân gỗ đó ra, kéo chiếc
công tắc màu đỏ xuống nấc cuối cùng, nơi thổi ra không khí lạnh trên
trần nhà trong chốc lát liền phát ra tiếng gió “vèo vèo”

Hệ thống
điều hòa trung tâm đã bị lão hóa nghiêm trọng, cho nên khi sử dụng luôn
có tiếng ồn——-tất cả mọi thứ ở đây đều đã lão hóa———tường ngả sang màu
vàng, cửa kính màu trà, bàn làm việc màu trắng sữa, gạch màu trắng
sữa……..đều là những thứ cô quen thuộc giống như vân bàn tay của chính
mình, sao đã cũ kỹ đến như vậy…..

Nghĩ lại cũng nên cũ rồi, tòa nhà làm việc này được xây dựng lúc cô 7 tuổi, trong nháy mắt 10 năm đã qua
đi giống như là nước chảy, trên mặt nước có rất nhiều vòng xoáy và bong
bóng xinh đẹp, nhưng nước chảy vội vã, không để lại gì……..

Căn
phòng làm việc này là chỗ vui chơi nghịch ngợm của cô lúc nhỏ, dưới gầm
bàn rộng rãi, bao nhiêu lần cô trốn dưới đó, để cha dễ tìm, trên chiếc
tủ tài liệu màu trắng sữa, còn lưu lại vết tích nhạt mà cô dùng bút vẽ

lên………

Cô tựa đầu vào ghế, lặng lẽ quan sát tất cả mọi thứ quen thuộc.

Tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên, cô thật sự hơi sợ hãi, tin dữ truyền đến từng tin rồi lại từng tin, đều theo đường dây điện thoại nho nhỏ đó. Nhưng, vẫn phải nghe. Là phúc hay là họa, dù gì việc xấu nhất
sớm đã xảy ra, còn sợ gì nữa chứ?

Giọng nói khàn khàn của Bà Lý thư ký: “Cô Phó, điện thoại của giám đốc Thái.”

“Nối đi.”

Giọng nói của giám đốc Thái cũng vô cùng mệt mỏi: “Thánh Hâm, xin lỗi.”

Trái tim cô rơi thẳng xuống, rơi vào vực sâu không đáy, mồ hôi lạnh
trong áo may ô lại tỏa ra, cô tựa vào bàn, trong lòng cũng đan run lên
từng hồi. “Tôi đã dốc hết sức rồi, nhưng họ không chịu tha cho chúng ta. Họ muốn diệt cỏ tận gốc, tôi xin họ cho chúng ta một cơ hội kéo dài
chút hơi tàn, họ cũng không chịu.”

Trong lòng bàn tay cô đều là mồ
hôi nhớp nháp, ống nghe trong bàn tay trơn tuột dường như nắm không
vững, giọng nói của cô cũng giống như không phải là phát ra từ miệng
mình, tiếng vo vo ù ù bên tai: “Rốt cuộc họ muốn thế nào?”

“Họ muốn nhìn chúng ta vỡ nợ.”

Cô sớm đã biết rồi, không phải sao?

Trong giọng nói của giám đốc Thái lộ ra sự mệt mỏi và đau buồn: “Tôi
theo chủ tịch 17 năm, tôi không có khả năng không có cách nào
khác……..Tôi không cứu nổi chủ tịch………ngay cả cơ nghiệp cuối cùng của ông cũng không giữ được……”

“Bác Thái, điều này không trách bác.” Giọng nói của cô cũng yếu ớt đến cực điểm, “Chúng ta đều đã cố gắng hết sức rồi.”

Mồ hôi trong chiếc áo may ô đã lạnh, quần áo dính vào người, lạnh đến
nỗi khiến cô rùng mình. Có lẽ đặt nhiệt độ quá thấp. Cô dựa vào ghế sô
pha, chiếc chiếu hoa sen dính vào mặt cô, nhiều năm như vậy, chiếc chiếu hoa sen cũng bị vuốt thẳng thành một màu đỏ mềm mại, ôi chiếc chiếu hoa sen trơn nhẵn! Từng ô từng ô lạnh ngắt dính vào mặt, lại từng hàng từng hàng nóng hổi lăn xuống trên má.

Từ bên ngoài cửa sổ ánh mặt trời
nghiêng đang chiếu từng tấc từng tấc xuống, cảm giác tê dại cũng đang
lan lên từ chân, cô không động đậy, đờ đẫn nhìn ánh chiều tà đang chuyển động từng phút từng phút.

Cuối cùng ánh sáng sợ sệt đứng xuống bên cạnh tay cô, chiếu vào chiếc nhẫn trên tay, viên kim cương phản chiếu

lại ánh sáng lấp lánh. Cô sớm đã nên tháo cái nhẫn này ra vứt vào sọt
rác rồi, đây là sự sỉ nhục, sự sỉ nhục đối với cha! Cũng là sự châm biếm sắc nhọn nhất đối với cô!

Cô giang tay ra, ánh mặt trời mạ lên một lớp màu đo đỏ lên bàn tay thanh mảnh, chiếc nhẫn bạch kim ở dưới khớp
ngón tay dường như trời sinh đã được khảm ở đó.

Đeo đã 4 năm! Cái
gì gọi là lời hứa? Cái gì gọi là vĩnh viễn cùng thời gian? Cái gì gọi là tình vững hơn vàng? Kim cường là vật cứng nhất trong thế giới tự nhiên, cho nên dùng nó để tượng trưng cho tình yêu. Con người thật ngu ngốc!
Rõ ràng biết rằng trái tim con người là thứ khó đoán nhất trên đời, vẫn
muốn dùng cái mẽ bề ngoài để chứng thực, thật là ngu ngốc đến mức đáng
cười!

Cô dùng sức tháo chiếc nhẫn ra, đứng dậy mở cửa sổ, nhẹ nhàng nới lỏng tay, cái vật lấp lánh đó rơi xuống không một tiếng động. Cô
tựa vào bệ cửa sổ nhìn, đốm đen càng ngày càng nhỏ, cuối cùng không nhìn thấy gì nữa, cũng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.

Đây là tầng 10, bên dưới là khu thương mại phồn hoa, đầu người đi lại, giống như là biển, biển âm u…..không có đáy…….cũng không có âm thanh……

Gió
giống như là bàn tay nóng hầm hập dồn ép đến, ôm lấy mặt cô, nâng lên,
véo lấy, cô không thở được, nghiêng nghiêng về phía trước. Đáy biển càng gần hơn, bí ẩn mê hoặc cô.

Trên song cửa sổ có một đầu nhọn nho
nhỏ vươn ra bên ngoài, bên trên treo một bó dây màu sữa, than thở lay
động trong gió. Cô đưa tay ra, nắm lấy. Cô nhận ra, chiếc áo len này là
cô đan cho cha. Lần đầu tiên cô đan áo len, vốn định làm quà giáng sinh
tặng cho cha, ai ngờ rằng đan chậm như thế,, đến tận tháng 5 sinh nhật
của cha mới hoàn thành, tặng cho ông. Cha vui mừng như đứa trẻ, liên
miệng khen đẹp, nói đáng tiếc trời đã nóng rồi, e rằng vẫn còn phải đợi
nửa năm nữa mới mặc được…….Ông chưa đợi được nửa năm, nửa tháng trước,
ông đặc biệt mặc chiếc áo len đó, tay nắm chặt một bức ảnh cả gia đình,

buông người nhảy xuống từ khung cửa sổ này…..

Cảm giác chóng mặt ập đến, cô thu mạnh người lại.

Không! Cô không thể! Trong bức di chúc thấm đẫm nước mắt đó của cha,
từng chữ đều bị nước mắt làm nhòe đi, từng chữ cô lại đều không thể nhìn thật rõ ràng: “Hâm nhi……..con gái yêu quý nhất của cha……..cha xin
lỗi……..cha thật sự rất áy náy……..cha phải đi rồi…..để lại gánh nặng như
vậy lại cho con……..cha thật ích kỷ biết bao……”

Đúng thế! Ông ích kỷ! Ông nhẫn tâm đẩy cô vào con đường cùng này, để cô đi chống đỡ lại cơn sóng lớn dữ dội ấy!

Cô vẫn nhớ bản thân mình ôm cơ thể lạnh ngắt của cha, sự lạnh lẽo đó
dường như khiến tim cô đóng băng, cô ôm cha khóc điên cuồng: “Cha! Cha
bảo con phải làm sao! Cha bảo con phải làm sao? Cha……”

Người cha
thương cô yêu cô vĩnh viễn cũng không thể trả lời cô, cô sợ hãi mà tuyệt vọng gào khóc thảm thiết, khóc đến mức không thể nói được nữa…….

Cô biết, từ giờ trở đi bản thân mình không có quyền được khóc. Từ giờ
trở đi, tất cả sự yếu đuối, tất cả nước mắt đều chỉ có thể nuốt vào
trong lòng. Không còn có người đến để che chắn mưa bão cho cô nữa, cô
phải gánh một gánh nặng mà cha cũng không gánh nổi.

Cô vốn dĩ không có tư cách trốn tránh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui