A Hồi.
Thấy chữ như thấy người, A Hồi.
A Hồi thân ái.
Xuân tốt lành, A Hồi, nguyện em mọi thứ tốt đẹp.
Hôm nay thành phố Yến đổ mưa, tôi nghe nói thành phố Giang cũng thế.
Do dự thật lâu mới đặt bút viết lá thư đầu tiên cho em, nếu có sai sót, xin em lượng thứ.
Đầu tiên, A Hồi, rất xin lỗi em vì vắng mặt tại cuộc họp phụ huynh tại trường.
Nghe thư ký nói, đêm qua em diễn thuyết trong buổi phát thanh của trường, ngữ điệu ung dung, tự tin vững chắc, lúc kết thúc cả phòng học đều khen giọng em.
Em phải biết, từ rất lâu về trước, cho dù tôi không thể có mặt, tiếng vỗ tay hụt nhịp nhưng chân thành mà em nghe thấy đều đến từ tôi.
Có một chuyện tôi chưa từng nói cho em biết, sau này muốn nhắc lại cũng không biết nên nói từ đâu, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng chỉ dám viết vào thư.
Túc Khê, bạn tốt của em, tôi đã nói chuyện với cậu ta, nội dung không nhiều, chỉ liên quan đến việc trì hoãn quan hệ của hai người tiến thêm một bước.
Em sắp tốt nghiệp rời trường, mùa thu đã định sẵn kế hoạch đi Mỹ du học, em nhỏ hơn cậu ta một tuổi, tương lai càng nhiều khả năng, tôi không muốn em vì bất cứ ai mà dễ dàng thay đổi tương lai của mình, bao gồm cả tôi.
Nhưng tôi không biết chuyện mang phong thái phụ huynh này có mang lên cho em một ổ khóa mang danh nghĩ tình thương.
Nói chuyện với Túc Khê không nằm trong kế hoạch của tôi, lúc thầy chủ nhiệm của em nói chuyện em và cậu ta đưa thư cho nhau với tôi ngữ khí rất ôn hòa, tôi ngơ ngác trước chuyện có người cùng giới thích em hoặc hai người các em hai bên có tình, lúc đó cảm xúc của tôi rất phức tạp.
Thích ai cũng được, nhưng lúc đó tôi nhận thức được em đang lớn.
A Hồi, lúc nào tôi cũng nghĩ em còn nhỏ.
Có lẽ vì không có ai giải bày tâm sự, nên gần đây tôi rất rối rắm, không ngừng suy nghĩ về mối quan hệ của hai ta, thậm chí có chút trông đợi ngày thành niên của em… Nhưng tôi không nên như thế.
Không biết em còn nhớ không, A Hồi, lúc nhỏ em từng hỏi tôi, em bị vứt bỏ, có phải vì trong mắt cha mẹ ruột, em là thứ dư thừa hay không.
Không nhắc tới tước mặt em, tôi vẫn luôn tìm kiếm người nhà của em, nhưng rất xin lỗi, tôi thế mà không thể tìm ra một dấu vết.
Em cứ như lễ vật mà trời cao ban cho tôi, có lúc thậm chí tôi còn nghĩ, có thể em đến là vì tôi, tuy rất buồn cười, nhưng tôi đã nghĩ thế thật, nhưng lúc đó tôi lại trả lời em rằng: Chúng ta đều là người dư thừa trên thế giới này.
Lạnh lùng, không có tình người.
Nhưng sau đó em lại bật cười, nói: Vậy em và tiên sinh giống nhau rồi.
Tôi nhớ rất nhiều năm.
Thật sự em vẫn còn nhỏ, A Hồi.
Tôi trông mong tự do cho em.
Trình Khác Hành.
Tái bút, bình thời tiết em tặng tôi đặt trên ban công, dự báo thời tiết rất chuẩn, tôi nghĩ chắc em không cần phải lo lắng thí nghiệm hóa học trong học kỳ này nữa.
#
Gửi A Hồi.
Nhận được thư từ Cambridge của em, thư đáp vừa được gửi đi, nhưng lúc này tôi ngồi trước bàn, lại nhấc bút lên lần nữa.
Rất xin lỗi, A Hồi, dường như tôi vẫn luôn xin lỗi, nhưng rất xin lỗi vì không thể đến dự lễ tốt nghiệp của em.
Thật ra tôi đã dọn trống lịch từ một tháng trước, trừ việc dự lễ tốt nghiệp của em thì tôi không còn việc gì khác.
Lâu rồi chúng ta chưa gặp.
Từ lúc em đến núi Nhạn Thanh, hình như đây là lần đầu tiên chúng ta xa nhau lâu như thế.
Nhưng có lẽ em không biết, A Hồi, thật ra tôi đã đơn phương đến gặp em mấy lần.
Mỗi lần nổi hứng đi đến thành phố của em, tôi không nói cho ai biết, cũng không hề có kế hoạch, chỉ có điểm đến là duy nhất.
Thật ra vẫn có kế hoạch, hành trình được dựa theo tin em gửi cho tôi, thi cử, cuộc thi biện luận, vũ hội,… Tôi sẽ lấy cái cớ làm bạn với em để chứng kiến mọi nghi thức của đời em làm lý do chính đáng để gặp em, nhưng trước giờ tôi chưa từng thật sự dám gặp mặt em.
Em từng nói với tôi, đèn đường dưới khu chung cư ở California luôn sáng rực, tôi dặn dò em trời tối đừng bén mảng đến nơi đó, nhưng nó lại là bến cảng tôi vẫn luôn đứng chờ.
Tôi lái xe khỏi sân bay, lúc đến nơi thường rất trễ, em ở trường nên không đến đây, rất nhiều lần khung cửa sổ tối đen, thi thoảng sáng đèn, tôi đoán đó là đèn lúc em đang đọc sách.
Trình Khác Hành chỉ dám đứng trong tối trộm nhìn văn nhân đèn sách, điều duy nhất có thể làm được là ngồi trong xe thất thần, và rời đi khi trời sáng.
Có lần lúc tôi đến đèn vẫn tắt, tôi đứng dưới đèn đường, đột nhiên nhận được cuộc gọi từ em.
Tôi vĩnh viễn không thể hình dung cảm nhận của tôi lúc đó cho em biết.
Bàng hoàng, kinh ngạc, thấp thỏm, tôi vô ý tắt chuông diện thoại, tôi ngẩng đầu nhìn về phía khung cửa sổ của em.
Em đứng đó, A Hồi, tôi bất giác trốn vào bóng tối, nhưng trong lòng lại nảy lên một sự kỳ vọng đáng xấu hổ, có lẽ em có thể vô ý cúi đầu nhìn thấy tôi.
Cũng may em không thấy.
Tôi không nhìn thấy rõ mặt em, A Hồi, nhưng tôi có thể tưởng tượng ra nụ cười của em.
Em nghe tiếng gió trong điện thoại hỏi có phải tôi đnag đứng trong đồng hoa hay không, em kể tôi nghe cuộc sống trong tuần vừa qua và câu chuyện cười giáo sư kể, rồi em nói em nhớ tôi.
A Hồi, tôi luôn luôn nhớ em.
Tôi mất cha mẹ từ lúc còn nhỏ tuổi, thuở thiếu thời từng cầu mong cuộc đời là một cuốn sách, có thể lần theo mục lục mà trực tiếp lật tới chương cuối.
Em đến bên cạnh tôi, nguyện vọng của tôi thay đổi, nhưng nếu thật sự có thể bày ra mục lục trước mặt tôi, tôi nghĩ tôi sẽ trở về quá khứ, về lại ngày mưa tôi gặp em, bế em bé nhỏ lên một ngàn sáu trăm tám mươi mốt bậc thềm núi Nhạn Thanh thêm lần nữa.
Lời chúc mừng tốt nghiệp đến muộn.
Tuy rằng em sẽ không biết, nhưng không cần tiếc nuối, A Hồi, thật ra tôi không hề vắng mặt trong ngày hạ của em.
Người đã mến mộ em cả một thế kỷ.
Thư viết vào tháng sáu tĩnh lặng.
#
Ngày an lành, A Hồi.
Đây là lần thứ hai em trải qua mùa đông ở phương bắc, lần trước em nói, mùa đông ở thành phố Yến ấm áp hơn thành phố giang nhiều, tôi cho rằng nhận định của em có phần qua loa, đặc biệt là sau khi tôi nảy sinh dự cảm em sẽ mượn cớ kéo dài thời gian về nhà.
Nhưng mùa đông ở thành phố Yến rất đẹp, lần sau tuyết rơi, chúng ta có thể cùng nhau đi ngắm tuyết.
Ban nãy em vừa gửi một tấm ảnh cho tôi, là thư tôi giấu ở thành phố Yến.
Cuối cùng em cũng nhìn thấy phong thư sớm nhất, nhưng không mở nó ra, trước tiên là hỏi tôi tại sao nó lại dày hơn cả.
Tôi không đáp, chỉ dặn dò em đừng mở, nhưng tôi nghĩ em sẽ nhìn ra tôi đang nói lời trái lòng, giả hiểu ý tôi mà giả vờ em chưa từng đọc.
Em vẫn luôn tốt bụng như thế, luôn giữ mặt mũi cho người già là tôi.
Nhưng tôi vẫn quyết định chính tay viết cho em.
Sau kỳ nghỉ xuân năm lớp 11 của em, tôi đến thành phố Yến, quyết tâm viết cho em một bức thư.
Tôi viết sai rất nhiều lần, bên cạnh chất thật nhiều giấy mới viết xong phần mở đầu.
Mỗi lần nhìn thấy những bức thư tàn khuyết ấy, nhìn thấy bút tích còn chưa quen việc, tôi sẽ vô số lần nhớ lại thần sắc bất an hôm ấy, nên tôi đặt nó vào cùng một phong bì, không nhìn tới nữa.
Đến nay những lời chưa từng dám nói cũng chưa được bộc bạch hoàn toàn, nhưng chí ít tôi đã thú nhận mọi sự.
A Hồi, trước kia tôi tự ti mà nghĩ, có lẽ một ngày em sẽ biết được tâm ý của tôi.
Sau này tôi cảm thấy có thể mình không may mắn, bị em biết được bằng phương thức đó, đau khổ không nguôi.
Nhưng mặt khác, nếu tất cả may mắn của tôi dùng hết vào lần gặp em, thì thôi cũng coi như tôi kiếm lời.
Sau này, em nói em cũng yêu tôi.
Đêm qua tôi nằm mơ.
Mơ về lúc em còn nhỏ, người trong nhà không biết xưng hô em thế nào, bèn đến hỏi tôi.
Nhưng thật ra tôi cũng không biết.
Tôi quay đầu nhìn em, em đột nhiên biến thành dáng vẻ lúc lớn, cười hiền hòa nhìn tôi.
Nên gọi em là gì mới phải đây?
Trong mơ, tôi dùng bút máy trỏ lên trán em, nhẹ giọng thăm dò một cách xưng hô.
Em bèn cong mắt cười, đáp: “Em có mặt đây.”
Khung cảnh ấy quá chân thật, tôi gần như không phân biệt được là mộng hay thực.
Đã lâu không gặp, Trình phu nhân.
Tôi và chim sẻ rằn đều đang đợi em ở nhà.
Khác Hành.
Kết.
#
Trình tiên sinh kính yêu.
Ngày an lành.
Em không nhớ đây là lần thứ mấy trong năm viết thư cho ngài, nhưng những lần tức đều viết trong vườn hoa, giao cho chú chim trong nhà bay lên lầu gửi cho ngài, nên xem như đây là phong thư đầu tiên trong năm có dấu bưu điện.
Thiên ngôn vạn ngữ cất trong tim, đột nhiên lại không biết nên viết từ đâu.
Thật ra mỗi lần viết bưu thiếp cho ngài em đều như thế.
Gần đây thời tiết ở thành phố Yến rất đẹp, hôm qua em đi gặp đứa trẻ gọi em là anh trai, nó tên là Trình Hạo, ngài nhớ chứ? Nó đã có người mình thích và cuộc sống mới, em không làm phiền, chỉ đứng từ xa nhìn, đơn giản cảm thấy vui cho nó.
Lúc em nhìn thấy nó đứng trong tiệm bánh kem chọc ghẹo nhóc con kia, đột nhiên nhớ đến ngài.
Buổi chiều em dọn dẹp thư phòng, nhìn thấy một tập thơ của Cố Thành, có lẽ là lần trước ngài để quên ở nơi này, bên trong còn kẹp một tấm bookmark.
Giống gió tháng ba lướt qua mầm cỏ.
Mùa xuân đếm số hoa nở mỗi đêm về.
Em cũng rất thích hai câu này.
Vẫn luôn chưa có cơ hội nói, mỗi lần đối diện với ngài, em thường cảm thấy cả đời mình sẽ qua trong đáy mắt ngài.
Ngài đừng chau mày, tiên sinh thân ái của A Hồi, em hứa với ngài, đó sẽ là một cuộc đời tươi đẹp.
Điều càng làm em vui hơn là, sau khi tỉnh giấc phát hiện, chúng ta còn một đời thật dài ở cạnh nhau.
Công việc ở thành phố Yến sắp kết thúc, em sẽ về nhanh thôi, chắc sẽ đến nơi còn sớm hơn cả bức thư này.
Càng nghĩ càng cảm thấy kỳ diệu, tuy rằng thời gian đưa thư thật lâu, nhưng thư sẽ cho em của hiện tại nói với ngài ở tương lai.
Rất vui vì được yêu ngài, Trình Khác Hành.
Đến từ người sẽ yêu ngài cả một thế kỷ tới.
#
Gửi A Hồi.
Gửi A Hồi.
Gửi A Hồi.
Gửi tiên sinh của A Hồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...