Tôi thở dốc, phía sau máu vẫn tuôn, phía trước trán bị một mảnh kính mắt đâm sâu, ra nhiều máu, tay trái và một chân tê liệt, tay phải tôi vô thức tìm điện thoại và bấm dãy số gần nhất.
-Anh nghe – tiếng Thiên Phong.
-Cứu... .. giúp em với – bên đây, tôi lấy hết sức nói, giọng ngắt quãng.
Không có phản hồi, chỉ nghe bên kia là tiếng gió, không lẽ, anh ấy bỏ rơi tôi sao ? Tôi chợt cảm thấy trống rỗng, cảm giác sóng mũi cay cay, không phải vì đau, mà là vì có cảm giác như vừa mất đi một thứ quý giá. Mắt tôi nhắm dần, trong giây phút cuối cùng, tôi thấy anh ấy, anh ấy trước mặt tôi, khuôn mặt anh tú thấm đượm mồ hôi, không ngừng gọi tên tôi. Là anh ấy thật sao ? Thật tốt quá...
*******************************************************************
Trưa hôm ấy, một chàng trai khắp người bê bết máu và mồ hôi, hai tay bế một
cô gái mắt nhắm nghiền, khắp người cô đều là máu, máu đỏ lẫn tóc xanh, một sự phối hợp đáng sợ. Chàng trai mang cô gái vào bệnh viện, lập tức yêu cầu phẫu thuật.
Hai cánh cửa phòng phẩu thuật đóng kín, để lại chàng trai đứng bên ngoài, ánh mắt chàng trống rỗng và đau đớn, miệng luôn thì thầm tên cô gái. Lát sau, một cô gái khác trạc tuổi chạy đến, ánh mắt hoảng sợ, nước mắt giàn giụa :
-Dy, Dy đâu rồi anh ?
-Còn phẫu thuật.
-Nó bị làm sao vậy ?
Chàng trai không đáp, chỉ lẳng lặng lắc đầu.
Thời gian như trôi chậm lại, hai con người, hai suy nghĩ, nhưng cùng hướng về một người, người đó, bây giờ, sống chết không rõ. Điều duy nhất họ có thể làm bây giờ là cầu nguyện và chờ đợi. Y tá trong phòng ra vào liên tục, càng khiến tâm trạng họ tệ hơn.
Chuyện gì tới sẽ tới, cánh cửa phòng phẫu thuật bật mở, hai y tá đẩy xe nằm ra trước, trên đó, cô gái tên Phương Dy dây nhợ chằng chịt, đầu cuốn băng trắng, tay và chân được cố định. Chàng trai đứng bật dậy, cùng cô gái tên Ngọc chạy đến bên cạnh, miệng gọi tên cô không ngừng. Nam bác sĩ bước ra sau, tay kéo khẩu trang lộ gương mặt còn rất trẻ, độ chỉ khoảng 22, 23 tuổi, tuy là một bác sĩ trẻ tuổi, nhưng lại là người tài giỏi nhất trong hàng chục bác sĩ tài giỏi của bệnh viện.
-Viễn à, Dy bị gì vậy ? – Phong đặt câu hỏi khi thấy vị bác sĩ.
-Sơ bộ thì thấy cô gái bị chấn thương ở phần đầu, có lẽ do va đập, rất may không ảnh hưởng mấy tới não, hôn mê mất nhiều máu, máu của cô ấy tuy hiếm nhưng may mắn ngân hàng máu của bệnh viện vẫn còn, tay và chân trái gãy, ngoài ra chỉ bị trầy xước nhẹ ngoài da. – Bác sĩ Viễn đọc hồ sơ, sau đó nhìn Phong – mày cũng đừng lo quá, sẽ không sao đâu.
-Bao giờ cô ấy sẽ tỉnh.
-Chuyện đó tao không chắc, có thể là một tuần, một tháng, hay thậm chí một năm.
Phong thở dài, bất lực.
-Tao vào thăm được chứ ?
-Tất nhiên, mày qua kia đăng ký và đóng tiền viện phí đi, phòng của cô ấy nằm trên tầng 3, phòng 19.
Phong cùng Ngọc lên phòng bệnh, cánh cửa phòng mang số 19 hiện ra trước mắt. Phòng VIP, rộng chừng 70 mét vuông, nội thất trang trí như một phòng nghỉ khách sạn, đầy đủ tivi, máy điều hòa, tủ lạnh và nhiều thứ khác, bốn phía một màu trắng lạnh. Dy nằm đó, hôn mê sâu, ống thở đặt trên gương mặt hoàn mỹ đã xanh xao, điện tâm đồ chạy đề, xung quanh dây nhợ rối tung. Phong nhìn cô, ánh mắt tận cùng sự đau đớn, chỉ nhẹ nắm lấy bàn tay trắng nõn, mỏng manh. Rất khẽ, một giọt nước mắt, rơi trên mu bàn tay, giọt nước mắt như hạt pha lê, rơi xuống và vỡ tan. Ngọc khóc nấc, ngồi bên cô bạn thân mà nước mắt không ngừng.
Trời gần khuya, Phong thuyết phục Ngọc về nhà nghỉ nghơi, một mình anh ở lại phòng bệnh, hai tay nắm lấy tay Dy, tiếng bip bip của máy móc hòa với tiếng thở thật nhẹ, không gian lắng động đến lạnh người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...