Art: Weibo @两儀月華
Chương 64.2: Sao cô có thể đưa ra yêu cầu khiến người ta mặt đỏ tim đập thế này!
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Lâm Tố cảm thấy thà rằng đến phòng cô.
Hai người ăn tối xong, Đào Mục Chi đi rửa bát, Lâm Tố thì ở trong phòng khách chơi với độc đinh một lát, tiện thể hoạt động nhẹ cho tiêu cơm. Đợi đến khoảng nửa tiếng sau, Lâm Tố và Đào Mục Chi đi vào phòng của Đào Mục Chi.
Tuy nói Đào Mục Chi ở nhà cô, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Tố vào phòng hắn, bước vào rồi, Lâm Tố có cảm giác bản thân đang ở một không gian khác.
Phong cách của căn phòng này có hơi khác so với phong cách Syria(*) vốn có của nhà cô. Cô cũng không biết Đào Mục Chi đã làm cho căn phòng của mình thành thế này rồi.
(*) chắc là kiểu tối giản màu trầm ấy
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, phong cách này của Đào Mục Chi có lẽ nằm ngủ sẽ càng thoải mái hơn.
Lâm Tố chợt hỏi: "Anh bài trí lại từ bao giờ thế?"
"Nằm sấp xuống." Đào Mục Chi nói.
Lâm Tố: "..."
Cô nam quả nữ trong không gian kín, ba cái chữ "nằm sấp xuống" này của hắn đúng là khiến cô không thể nghĩ trong sáng nổi. Trái tim trong lồng ngực lại đập thình thịch, vốn dĩ căn phòng này đã mang đậm hơi thở của Đào Mục Chi, bây giờ mà cô còn nằm xuống giường của hắn nữa thì chắc sẽ nhảy khỏi lồng ngực mất.
Nhưng mà nam tử hán đại trượng phu nói lời giữ lời. Lâm Tố nghĩ, nữ tử hán cũng thế.
Nghĩ đến đây, Lâm Tố kéo lên tinh thần, chậm chạp thả dép rồi nhảy lên giường Đào Mục Chi. Cô vốn muốn nhảy một cái rồi dựa vào sức bật của đệm để bay lên, nhưng còn chưa kịp bay lên, cơ thể đã bị Đào Mục Chi ôm lấy.
Lâm Tố cứ như thế bị Đào Mục Chi ôm giữa không trung.
Lâm Tố: "..."
"Vừa ăn cơm xong đã muốn nhảy nhót?" Đào Mục Chi ôm cô hỏi.
Lâm Tố: "... Ò."
Cô nói xong, Đào Mục Chi nửa quỳ trên giường, đặt cô nằm xuống.
Động tác của hắn rất dịu dàng ôn nhu, khoảnh khắc khi cơ thể tiếp xúc với mặt giường, cô thậm chí còn không cảm giác được giường, chỉ cảm giác được vị trí mà hai tay của Đào Mục Chi vừa ôm.
Lâm Tố nằm xuống giường của Đào Mục Chi, cảm thấy bản thân như con cá đang nằm trên thớt. Lâm Tố che mặt hối hận, thầm mắng bản thân tự nhiên lại đưa ra cái yêu cầu làm người ta mặt đỏ tim đập này với Đào Mục Chi.
Đào Mục Chi vừa rồi mới chỉ vô tình ôm cô đã khiến cô từ vị trí đặt tay của hắn mà căng thẳng gượng gạo, lát nữa nếu tay hắn mát xa toàn thân cho cô thì chẳng phải là đời cô xong luôn, khéo mát xa xong cô cũng chẳng biết tìm lại ba hồn bảy vía của mình ở đâu nữa.
Trong lúc Lâm Tố còn đang nghĩ lung tung, tay của Đào Mục Chi đã đặt xuống gáy cô. Bàn tay của người đàn ông to lớn khô ráo, ngón tay thon dài hữu lực, dừng trên da cô, sau đó động tác nhẹ nhàng chậm rãi chuyển động.
Độ ấm và lực đạo của hắn theo mỗi động tác từng chút một truyền vào cơ thể cô. Lâm Tố chôn mặt vào ga trải giường, vị trí nằm này của cô có lẽ chính là vị trí bình thường Đào Mục Chi nằm ngủ, vị trí cô úp mặt này có lẽ chính là vị trí cổ của Đào Mục Chi, trên đó còn lưu lại hương dầu gội bạc hà của hắn, kết hợp với mùi hương linh sam trên người hắn lại có tác dụng an thần đến kỳ lạ.
Lâm Tố chôn cái đầu nho nhỏ trên mặt đệm, dưới động tác mát xa nhẹ nhàng của Đào Mục Chi như một con sóc nhỏ khịt khịt cái mũi.
"Thơm không?" Tiếng của Đào Mục Chi từ phía sau truyền đến.
Lâm Tố: "Ừm, thơm... phì!"
Lực đạo của Đào Mục Chi hơi tăng lên, Lâm Tố: "Á!"
Đào Mục Chi lúc này đang mát xa hai vai cho cô, Lâm Tố quanh năm suốt tháng ôm máy ảnh, hai bên bả vai sớm đã cứng ngắc, Đào Mục Chi chỉ khẽ nắn một cái là cô đã không nhịn được kêu lên rồi.
Kêu xong, Lâm Tố: "..."
Mà Đào Mục Chi sau khi nghe thấy tiếng kêu này của cô, ánh mắt nhìn xuống cô hơi sẫm lại, lại khẽ nắn một cái vào đúng vị trí kia.
Lâm Tố: "A, chỗ này không được đâu."
Lâm Tố xin tha.
Cảm giác từ vị trí đó giống như cũng truyền đến cả giọng nói của cô, khiến một câu xin tha của Lâm Tố vừa mềm nhũn vừa không có sức lực gì, thậm chí còn mang theo thoang thoảng hương vị ngọt lịm.
Đào Mục Chi lại ấn một cái.
Lâm Tố: "..."
Còn chưa xong đúng không?
Nhưng mà cùng bị tác động vào một vị trí ba lần, Lâm Tố đã gần như thích ứng được rồi, lần thứ ba, Lâm Tố không kêu lên nữa, mà cái đầu nho nhỏ nằm dí trên mặt đệm, "ưm" một tiếng, mềm mại vô lực.
Ánh mắt của Đào Mục Chi như biển sâu dưới ánh trăng, trên mặt là từng tầng sóng chậm rãi chuyển động, màu sắc càng lúc càng đậm.
Tay hắn từ vai trái của Lâm Tố chuyển sang vai phải, ngón tay lại ấn xuống, bắt đầu một vòng xin tha mới của Lâm Tố.
Đuôi mắt của Đào Mục Chi giương lên rất khẽ, khóe môi cong cong.
Đào Mục Chi đặc biệt cẩn thận mát xa cho khu vực bả vai của Lâm Tố. Bình thường cô dùng nhiều đến nơi này, cảm giác đau nhức khi mát xa chắc chắn là rõ ràng hơn. Về sau khi chuyển đến xương sống, Lâm Tố đã giảm kêu lên thành tiếng hẳn, ngẫu nhiên cũng chỉ là phát ra một tiếng thoải mái khi được đả thông mạch.
Đào Mục Chi đúng là rất có năng khiếu trong việc này, nếu hắn không làm bác sĩ tâm lý thì mở một quán mát xa cũng không tồi.
Lâm Tố nghĩ thế bèn nói ý tưởng của mình cho Đào Mục Chi.
"Mở quán mát xa thì ngày nào cũng phải mát xa cho nhiều người lắm, tay sẽ rất mỏi."
Đào Mục Chi cũng chưa nói đến gì khác, chỉ như vô tình nói ra một câu "mát xa cho nhiều người lắm", Lâm Tố đã rất nhanh bắt được trọng điểm.
"Còn phải mát xa cho những cô gái khác?" Lâm Tố hỏi.
"Đương nhiên." Đào Mục Chi nói.
Lâm Tố: "..."
Tay của Đào Mục Chi dọc theo bên eo cô đi xuống, Lâm Tố trong lúc cảm nhận lực tay và xúc cảm từ hắn trầm ngâm suy nghĩ, sau đó nói với Đào Mục Chi.
"Anh nói đúng, tôi tán thành với quyết định của anh. Mát xa quá mỏi tay, nếu một ngày phải mát xa cho nhiều người thì có khi ăn cơm cũng không cầm nổi đũa... Á."
Lâm Tố đang nói, không biết Đào Mục Chi lại vừa ấn vào chỗ nào trên người cô, Lâm Tố đau đến mức cả người run lên, còn kêu thành tiếng.
Cảm thấy tiếng kêu của mình không khác gì tiếng kêu của một con cừu non, hơi không phù hợp với thân phận nhà tư bản của mình. Thế là Lâm Tố ho một tiếng, điều chỉnh lại hơi thở, tiếp tục giảng giải với Đào Mục Chi.
"Hơn nữa kỹ thuật của anh cũng không tốt, mát xa hơi đau, chưa biết chừng sẽ bị người ta khiếu nại, tiêu biểu là lúc này đây, tôi đã muốn... Á!"
Lâm Tố: "..."
Tôi nhất định phải khiếu nại anh!
-
Nhưng mà Lâm Tố không thể khiếu nại Đào Mục Chi, bởi vì Đào Mục Chi là hộ cá thể, tự mình mở quán tự mình làm việc.
Nhưng cũng may mắn là sau khi bị cô cảnh cáo hết lần này đến lần khác, lực tay của Đào Mục Chi đã biết kiểm soát hơn, sau đó không khiến cô quá đau đến mức kêu lên nữa, chỉ còn lại thoải mái và khoan khoái nhẹ nhàng.
Lâm Tố vốn đã mệt chết, được mát xa xong cơ thể hoàn toàn thả lỏng, cơn buồn ngủ cứ thế ập đến. Cô chôn mặt vào mặt đệm mềm mại, nhắm mắt ngủ.
Đào Mục Chi ngồi ở bên giường, tiếp tục mát xa toàn thân cho Lâm Tố. Trước đó Lâm Tố kêu không ngừng, còn gây ra vài "trở ngại" với công tác của hắn, sau đó thì hắn không dùng mấy sức nữa.
Đơn giản mát xa như vậy, còn chưa kết thúc, Đào Mục Chi đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Lâm Tố.
Tiếng hít thở đều đặn giữa đêm tối đặc biệt đem lại một loại cảm giác khiến người ta an tâm. Đào Mục Chi ngừng lại động tác, hơi cúi đầu nhìn Lâm Tố chôn mặt trên giường, gọi một tiếng.
"Lâm Tố."
Đáp lại hắn chỉ có tiếng hít thở của Lâm Tố.
Đào Mục Chi thu lại bàn tay đặt trên người cô.
Lâm Tố ngủ rồi. Ngay lúc ngồi ở bàn ăn đợi cơm cô đã muốn ngủ, sau đó lại bị cốc nước chanh hắn đưa kéo lại tỉnh táo. Nước chanh cùng lắm kéo dài được thêm một tiếng, hiện tại nằm trên mặt giường mềm mại, Lâm Tố rốt cuộc không thể cưỡng lại trước cơn buồn ngủ này nữa.
Cũng may là trước khi để hắn mát xa cô đã rửa mặt rồi.
Đáy mắt Đào Mục Chi thoáng qua dịu dàng, hắn đưa hai cánh tay ôm Lâm Tố lên, đặt vào trong lòng.
Lâm Tố thật ra không thấp. Cô cao 1m65, nhưng vì quá gầy nên lúc ôm lên mới không thấy được chút sức nặng nào. Đào Mục Chi không phải dùng nhiều sức dễ dàng bế cô lên, hướng về phía phòng ngủ của cô.
Sợ đánh thức Lâm Tố nên Đào Mục Chi không bật đèn trong phòng. Cửa không khóa, hắn dựa vào ánh sáng từ phòng khách đi vào bên trong, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
Đào Mục Chi kéo chăn bên cạnh đắp lên cho Lâm Tố, lại hơi rũ mắt nhìn Lâm Tố đang ngủ say một lát, cuối cùng mới đứng dậy chuẩn bị rời khỏi phòng cô.
Nhưng Đào Mục Chi chỉ vừa xoay người, cổ tay đã bị một bàn tay nắm lấy.
"Đào Mục Chi." Giọng nói hơi mang theo gấp gáp.
Không biết cô tỉnh từ lúc nào, bởi vì vừa tỉnh nên giọng nói khàn khàn, còn mềm mại vô lực. Đào Mục Chi quay đầu, trong phòng quá tối, hắn không thể nhìn rõ Lâm Tố. Thế là, Đào Mục Chi xoay người, quỳ một gối xuống bên giường, mặc cho Lâm Tố nắm cổ tay mình.
Cô nằm đó, nhưng mắt vẫn chưa mở.
Hai hàng lông mày của cô nhíu chặt lại.
Đào Mục Chi nhìn chằm chằm vị trí đó, khẽ đáp một tiếng.
"Ừm."
Lâm Tố nghe được tiếng của Đào Mục Chi mới như được vỗ về, hai hàng lông mày nhíu chặt nhẹ nhàng giãn ra, sau đó cô chậm rãi mở mắt.
Đào Mục Chi đứng dậy ngồi xuống bên mép giường, cô nằm trên giường, như vậy thì có thể nhìn thẳng vào hắn. Nhìn thấy Đào Mục Chi, Lâm Tố chớp chớp mắt, nói.
"Hôm nay chúng ta ngủ cùng nhau đi."
Ánh mắt Đào Mục Chi khẽ động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...