Art: Weibo @岛的鲸
Chương 64.1: Sao cô có thể đưa ra yêu cầu khiến người ta mặt đỏ tim đập thế này!
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Cốc trà sữa lăn trên mặt đất, cuốn theo cả bụi bặm. Tầm Dĩnh nhìn thấy, muốn cúi đầu nhặt, Lâm Tố thấy cô ấy khom lưng, nói: "Đừng nhặt, không cần nữa."
Tầm Dĩnh dừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn cô.
Lâm Tố vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, lông mi cô khẽ rũ xuống, ánh nắng chiều phủ lên tạo thành một cái bóng râm hình quạt nho nhỏ bên dưới. Đôi con ngươi màu trà của cô bị một lớp mây đen che phủ, không ai thấy được cảm xúc thật sự ở bên trong.
Biểu tình trên mặt Lâm Tố vẫn bình tĩnh như thường, không có thay đổi gì cả.
"Cô đã bị sa thải, ngày mai không cần đi làm nữa."
Lâm Tố nói xong thì cầm đồ của mình đi ra khỏi tổ phim. Tầm Dĩnh vẫn giữ động tác khom người chưa kịp đứng thẳng lại, chờ đến khi phản ứng lại lời của Lâm Tố, cô ấy đứng thẳng lưng, đuổi theo Lâm Tố.
"Vì sao?" Tầm Dĩnh vội hỏi.
Lâm Tố cũng không quay đầu, đáp: "Không vì cái gì cả, hành vi trong buổi sáng hôm nay của cô rất không chuyên nghiệp. Chuyện như thế phát sinh ở tổ phim khác kết quả cũng sẽ như vậy thôi."
"Nhưng sáng nay cô không lập tức đuổi tôi mà, cô còn sợ tôi mới sinh con xong tâm trạng bị ảnh hưởng mà mua trà sữa cho tôi." Tầm Dĩnh nói, "Bây giờ cô lại muốn đuổi việc tôi, có phải vì tôi là vợ của Đông Loan, năm đó cô và Đông Loan..."
"Tầm tiểu thư." Lâm Tố cuối cùng vẫn dừng bước, lên tiếng.
Tầm Dĩnh vì vội vàng đuổi theo nên khuôn mặt đã hơi đỏ lên, nhưng mà sắc đỏ đó lại không thể lan đến ánh mắt tan rã của cô ấy, nhìn thế nào cũng thấy là một ánh mắt không có sức sống gì.
"Tôi là đạo diễn." Lâm Tố quay lại, ánh mắt dán chặt trên người Tầm Dĩnh. So với ánh mắt vô hồn của cô ấy, ánh mắt của Lâm Tố sáng ngời mà kiên định.
"Tôi có quyền sinh sát ở trong tổ phim này. Tôi muốn đuổi việc cô thì đuổi việc, không cần biết là về công hay về tư."
Lâm Tố nói đến đây, mi mắt khẽ rũ xuống, ánh mắt lại hơi đảo qua gò má của Tầm Dĩnh, nói: "Về phần Đông Loan, anh ta không quan trọng đến mức có thể ảnh hưởng đến quyết định trong công việc của tôi."
Nói xong, Lâm Tố thu lại ánh mắt, khẽ gật đầu với Tầm Dĩnh rồi rời khỏi tổ phim.
-
Vì cuộc nói chuyện này mà trì hoãn mất mấy phút, lúc cô ra đến nơi, Đào Mục Chi cũng đang đi về phía này. Lâm Tố từ một khoảng cách rất xa đã nhìn thấy Đào Mục Chi, ngoại trừ hắn thì còn có mấy người khác vây xung quanh.
Lâm Tố thấy vậy, tốc độ bước chân nhanh hơn, trước khi cô đến nơi, Đào Mục Chi cũng đã thấy cô. Sau đó không biết hắn nói gì với mấy người xung quanh, những người đó cười xấu hổ, nhanh chóng rời khỏi.
Lâm Tố đi đến bên cạnh Đào Mục Chi thì dừng lại, Đào Mục Chi xoay người, hai người sóng vai đi về phía bãi đỗ xe.
"Sao lại lâu thế?" Đào Mục Chi hỏi.
"Giữa chừng có chút chuyện phải xử lý." Lâm Tố qua loa đáp, ánh mắt vẫn còn dừng lại trên mấy người vừa nói chuyện với Đào Mục Chi, cô quét mắt qua họ một lượt, hỏi Đào Mục Chi: "Họ là ai?"
Đào Mục Chi hiểu cô đang ám chỉ ai, hắn không ngẩng đầu, đáp: "Mấy người tìm kiếm tài năng."
Lâm Tố: "..."
Vừa nãy cô mải vui vẻ vì Đào Mục Chi đến đón mà quên béng mất đây là đâu. Đây là địa điểm chuyên dùng cho quay phim, đi ra đi vào đều là nghệ sĩ minh tinh hoặc là quản lý của nghệ sĩ minh tinh, ngoài ra còn có những người chuyên đi tìm kiếm gương mặt mới về đào tạo thành người nổi tiếng. Một người đàn ông đạt mọi tiêu chuẩn như Đào Mục Chi, bước vào đây đúng là dê béo lạc vào bầy sói.
Lâm Tố nghĩ đến đây, ngẩng đầu nhìn Đào Mục Chi một cái. Ánh mắt cô mang theo ý cười nghiền ngẫm, hỏi: "Sao hả? Họ có hứa hẹn sẽ cho anh ba bộ điện ảnh năm bộ truyền hình, cho anh nhận đại ngôn đến mềm cả chân, kiếm nhiều tiền đến mức đếm mỏi cả tay không?"
Giọng nói của Lâm Tố mang theo mấy phần trêu chọc, Đào Mục Chi đáp: "Ừm."
Lâm Tố trợn tròn mắt: "Thế sao anh còn không đồng ý?"
"Vì sao phải đồng ý?" Đào Mục Chi hỏi ngược lại.
Hắn nói xong, rũ mắt nhìn Lâm Tố, hỏi: "Cô không có tiền trả lương cho bảo mẫu hả?"
Lâm Tố:"..."
Đào Mục Chi rõ ràng là đang trêu chọc lại cô. Lâm Tố đã từng đến nhà ông bà nội của hắn, tuy Đào Mục Chi chỉ là bác sĩ tâm lý, nhưng nhìn gia thế của hắn, tuyệt đối là một gia tộc có lịch sử lâu đời. Xuất thân từ một gia tộc như thế, công việc với Đào Mục Chi chẳng qua chỉ là theo đuổi vì đam mê chứ chẳng quan trọng gì mấy đồng bạc lẻ, hắn cũng không thiếu tiền.
Cô hỏi Đào Mục Chi một câu đó, vốn còn tưởng là Đào Mục Chi sẽ đơn giản trực tiếp nói mình chẳng thiếu tiền. Không ngờ hắn vậy mà lại hỏi cô không trả nổi lương cho bảo mẫu à, khiến câu nói này của hắn giống như là vì bận làm bảo mẫu cho cô nên hắn mới không đi làm đại minh tinh ấy.
Trái tim của Lâm Tố lại không ổn rồi.
Nếu còn tiếp tục đối diện với Đào Mục Chi thì chắc chắn là nhịp tim bất ổn của cô sẽ bị lộ mất, Lâm Tố nghĩ thế, bèn thu lại ánh mắt, cúi đầu nhìn mũi chân, đá một viên sỏi nhỏ rồi nói.
"Tiền lương thì cũng trả nổi. Nhưng mà so với minh tinh, làm bảo mẫu cho tôi sẽ mệt hơn."
(*) Nâu nầu, làm đại minh tinh mệt chết ngắc, làm bảo mẫu cho Tố thì cuộc sống sẽ có thêm màu hồng nha hahaha~
Lâm Tố cúi đầu, rũ mắt, giống như vô tình nói ra một câu này, đuôi mắt lại len lén nhìn hắn một cái, nhận ra ánh mắt của hắn vẫn đặt trên người mình không dời thì vội nhìn lại xuống mũi chân.
"Tôi tự nguyện." Đào Mục Chi nhìn đôi mắt đảo qua đảo lại của Lâm Tố, nói.
Lâm Tố cứ như vừa ăn trúng mật ong bọc trong bánh đa nem, bánh đa nem ở trong miệng cô giòn rụm như đang nổ tanh tách, còn mật ong thì từ miệng trôi tuột vào bụng.
"Làm bảo mẫu cho tôi là phải giặt quần áo nấu cơm đó!" Lâm Tố lại đá một hòn sỏi, khóe môi cong cong nhắc hắn một câu.
"Tôi tự nguyện." Đào Mục Chi đáp.
"Còn phải đấm vai bóp chân." Lâm Tố tiếp tục bổ sung.
"Tôi tự nguyện." Đào Mục Chi đáp.
"Còn phải nghe lời không được kéo tôi dậy sớm đi leo núi." Lâm Tố nói.
"Cái đó thì không được."
Lâm Tố: "..."
Leo núi mãi mãi là giới hạn cuối cùng, được lắm!
-
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã đến bãi đỗ xe. Đào Mục Chi đã lái xe đến thì Lâm Tố cũng sẽ không tự lái xe, trực tiếp ngồi vào ghế phó lái của xe Đào Mục Chi.
Hôm nay vẫn may có Đào Mục Chi đến đón, nếu không cô đã mệt thành cái dạng này rồi, có khi cũng không lái xe nổi.
(*) lúc yêu đương thì thế chứ chia tay rồi quay về đời cẩu độc thân thì cái gì cũng làm được thôi :>
Đào Mục Chi lái xe đưa cô thẳng về nhà.
Hôm nay Lâm Tố đúng là mệt thảm rồi. Cơ thể và tinh thần đều rệu rã, Đào Mục Chi nấu cơm xong, Lâm Tố ngồi trên bàn ăn đợi, mắt thấy cầm đũa sắp ngủ đến nơi.
"Lâm Tố."
Trước khi Lâm Tố ngủ gục, Đào Mục Chi gọi cô một tiếng.
Lâm Tố mở mắt, ngẩng đầu nhìn Đào Mục Chi, ánh mắt mơ mơ màng màng.
"Ăn cơm trước. Hôm nay đã không được ăn tử tế rồi, buổi tối không thể cũng để bụng đói." Đào Mục Chi nói.
"Ò." Lâm Tố ngoan ngoãn nghe lời, cố gắng mở lớn hai mí mắt đang đánh nhau. Hơi tỉnh táo lại được một chút, Lâm Tố cầm đũa bắt đầu ăn cơm.
Trong lúc cô ăn cơm, Đào Mục Chi đi rót cho cô một cốc nước. Lâm Tố cầm lấy rồi uống một ngụm, nước vừa đi vào miệng, Lâm Tố "mẹ ơi" một tiếng, lúc nhìn lại Đào Mục Chi, đôi mắt đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cô cúi đầu nhìn nước bên trong cốc nước, thấy được hai lát chanh.
Lâm Tố: "..."
Đào Mục Chi đúng là luôn có cách xử lý cô.
Nhưng mà tỉnh táo cũng tốt, dù sao cái bụng đói là thật. Cô đặt cốc nước xuống, bưng bát cơm bắt đầu lấp đầy cái bụng.
Bữa tối Đào Mục Chi nấu đều là mấy món thanh đạm thường ngày, rất hợp khẩu vị của cô, Lâm Tố ăn xong một bát, Đào Mục Chi lại xới thêm cho cô một bát, Lâm Tố mở đôi mắt to tròn nhìn Đào Mục Chi đưa bát cơm cho mình, nhận lấy, cúi đầu tiếp tục ăn.
"Lát nữa đến phòng tôi hay là phòng cô?"
Lâm Tố đang và cơm, Đào Mục Chi ngồi đối diện bỗng hỏi.
Lâm Tố đang và cơm: "Khụ khụ khụ khụ!"
Lời này của Đào Mục Chi mang theo hàm ý quá lớn, tốc độ ăn cơm của Lâm Tố lại quá nhanh, nhất thời không phản ứng lại, cứ thế ho sặc sụa. Cô quay đầu đi ho hai tiếng, Đào Mục Chi đẩy cốc nước đưa tới. Sau đó, hắn còn lấy khăn thong thả từ tốn lau nước và hạt cơm dính bên miệng cho cô.
Lâm Tố ho đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, cô nhìn Đào Mục Chi, hỏi: "Cái gì mà đi phòng tôi hay phòng anh? Anh muốn làm gì hả?"
Đào Mục Chi lau miệng cho cô xong thì rút tay về, ngồi ngay ngắn trên ghế của mình, đưa mắt bình tĩnh nhìn Lâm Tố, đáp: "Không phải cô nói muốn tôi mát xa cho à?"
Lâm Tố: "..."
Mát cái xa thôi mà anh tự nhiên nói cái gì mà phòng anh với phòng tôi, có ai nghe mà không nghe ra hàm ý khác không hả?
Lâm Tố thầm oán Đào Mục Chi trong lòng, cô bưng lại bát lên, cầm đũa vung một đường quét qua cái nhà to bự của mình rồi nói với Đào Mục Chi: "Mát xa thì làm ở đâu chẳng được, đâu nhất thiết phải đến phòng tôi hay phòng anh."
Trong lúc đó, Lâm Tố cũng quét mắt theo động tác của mình, nhìn căn nhà to bự.
Căn nhà to bự này của cô, ngoại trừ một cái ghế sô pha, một cái thảm, một cái bàn thấp, một cái bàn ăn thì cái gì cũng không có.
Lâm Tố: "..."
Căn nhà to bự này của cô vậy mà lại không có chỗ nào để mát xa, không đến nỗi lát nữa ăn cơm xong lau cái bàn này đi rồi cô nằm lên đó cho Đào Mục Chi mát xa đó chứ?
Làm thế thì cô có khác gì đồ ăn đâu?
Không được.
Lâm Tố mím môi, nhấc mắt nhìn Đào Mục Chi.
Lẽ nào phải đến phòng anh hoặc phòng tôi thật hả?
Thật ra thì cũng không phải Đào Mục Chi chưa đến phòng cô bao giờ, khi đó cô bị ốm, Đào Mục Chi ở đây chăm sóc cho cô cũng từng đi vào rồi. Chẳng qua là hắn chỉ đứng cạnh giường, chưa lên giường cô. Nếu là mát xa thì chắc là phải lên giường nhỉ?
Thế thì không được đâu.
Không nói nam nữ thụ thụ bất thân, cô còn chưa lấy chồng, giường của một khuê nữ sao có thể cho Đào Mục Chi tùy tiện leo lên chứ?
Lâm Tố nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng cũng quyết định xong: "Đến phòng ngủ của anh đi. Cái đệm năm vạn tám kia mua về tôi còn chưa thử lần nào. Nhân cơ hội này nằm thử xem đệm đó nằm có tốt không."
Lâm Tố vắt óc suy nghĩ một hồi, cuối cùng đưa ra lựa chọn này, bảo mẫu Đào Mục Chi đương nhiên cũng không có ý kiến gì, hắn gắp đồ ăn cho cô, đáp một tiếng.
"Được."
***
88: Theo cảm nhận riêng của Bát thì Tầm Dĩnh không có ác ý với Tố, tặng trà sữa vì thật sự muốn đáp lễ, nhắc đến Đông Loan vì muốn nhắc đến người kể mình nghe về Tố, mà cứ coi như là muốn thăm dò thêm gì đó đi, thì dù sao Bát thấy cũng không phải ác ý, và có thể tìm đến Tố là vì muốn tiếp xúc thử với cô gái "cực kỳ tốt" chồng mình nhớ mãi không quên. Cuộc sống của một người phụ nữ sau sinh chỉ quanh quẩn chồng với con, không nghĩ mấy cái này nhắc mấy cái này thì nghĩ cái gì được haha.
Còn Tố sa thải Tầm Dĩnh, cũng là ý kiến riêng của Bát, không phải vì lý do công việc, cũng không phải vì Đông Loan, mà có thể là vì Tố sợ mình ảnh hưởng đến Tầm Dĩnh mới sinh con xong, sợ còn để cô ấy tiếp tục ở lại sẽ không tốt, có lẽ cũng là 1 lý do quan trọng nhất sau này sẽ bật mí. Nói chung trước mắt Bát vẫn thấy Tầm Dĩnh không phải người xấu đâu hị hị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...