Art: Weibo @鱼俞木
Toàn văn hoàn: Dù năm tháng thay đổi thế nào, người cô thương sẽ mãi ở bên cô
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Thời gian trôi đi thật nhanh, chẳng mấy chốc đã đến cuối năm.
Đêm Giao Thừa là ngày lễ lớn của đất nước, sau khi kết hôn Lâm Tố và Đào Mục Chi gần như đều đón Giao Thừa ở đại trạch Đào gia. Sáng sớm ba mươi Tết, Lâm Tố còn đang ngủ thì bị con khỉ Đào Cổ Dã gọi tỉnh.
"A." Lâm Tố chôn mặt vào chiếc gối, Đào Cổ Dã ở bên cạnh nhảy nhót không ngừng, cô bị đánh thức, a một tiếng. Con khỉ đang nhảy nhót bên cạnh thoắt cái dừng lại.
"Mẹ ơi, mẹ dậy chưa?" Đào Cổ Dã ngồi xuống mép giường, cơ thể nho nhỏ nằm sấp xuống nhìn mẹ đã bị mái tóc dài che mất khuôn mặt.
Tóc mẹ quá dày, Đào Cổ Dã không thể nhìn rõ khuôn mặt của mẹ, nhưng có thể từ khe hở biết được mắt mẹ vẫn nhắm chặt.
Đào Cổ Dã và Đào Kim Dã sắp được hai tuổi, trưởng thành hơn không ít, nói chuyện cũng lưu loát hơn, hành động đi lại nhanh nhẹn.
Trong lúc Đào Cổ Dã quan sát mẹ, Đào Kim Dạ im lặng ngồi một bên xem sách tranh hơi liếc sang anh trai mình. Tuy vẫn là đứa trẻ mới gần hai tuổi, nhưng đã có thể phần nào từ hiện tại nhìn ra dáng vẻ xinh đẹp của tương lai.
Đào Kim Dã có đôi mắt phượng giống với Đào Mục Chi, nhưng lại là mắt hai mí. Bản chất của mắt phượng đã mang theo một loại khí chất sắc bén thanh lãnh, mắt hai mí làm trung hòa bớt loại khí chất này, nhưng làm cho người ta thoáng nhìn vẫn cảm giác được khí chất thanh lãnh như đóa hoa sen hồng nhạt trên những lá sen lớn đặt giữa mặt hồ.
Da cô bé rất trắng, màu tròng mắt hơi nhạt, giống như ngày thường im lặng xem sách tranh. Mà im lặng an tĩnh ngồi ở đó, giống như một bức họa đẹp đẽ.
Cô bé hơi nhấc mắt, nhìn anh trai lại nhảy nhót tiếp thì không khỏi nhíu mày, nói: "Hôm qua đêm muộn mẹ mới về đến nhà, ba nói mẹ rất mệt, không cho anh làm ồn, thế mà anh vẫn bỏ ngoài tai."
Tuy hai người sinh cùng một ngày, nhưng Đào Cổ Dã vẫn ra ngoài sớm hơn Đào Kim Dã mấy phút, dù nói thế nào, cậu bé vẫn là anh trai. Mà có lẽ vì tích cách của hai người nên đôi khi nhìn vào lại giống như Đào Kim Dã mới là chị. Tuy là anh trai, Đào Cổ Dã không hề có dáng vẻ nào là anh trai. Bị trách mắng một câu, Đào Cổ Dã quay lại nhìn em gái, sau đó im lặng từ bên người mẹ đi ra, đi tới bên cạnh em gái.
"Vậy anh không làm ồn nữa. Anh xem sách tranh với em." Đào Cổ Dã khéo léo nói với em gái.
Anh trai ngồi xuống, Đào Kim Dã đặt cuốn sách tranh xuống đùi anh, hỏi: "Anh muốn xem từ đầu không?"
"Anh xem tiếp với em là được." Đào Cổ Dã cũng không cần em gái nhường nhịn mình.
Nghe anh trai nói vậy, Đào Kim Dã không kiên trì nữa. Cô bé cúi đầu, tiếp tục xem sách tranh. Đây đều là những cuốn sách tranh hồi nhỏ Lâm Tố thường xem, bây giờ đã hơi cũ rồi. Một thời gian trước, Lâm Mộ Hoa sắp xếp lại rồi mang tới đây, Đào Kim Dã cực kỳ thích, nhưng Đào Cổ Dã không có hứng thú gì, cho nên về cơ bản chưa từng xem.
Vốn đã không có hứng thú, lại không phải xem từ đầu nên Đào Cổ Dã ngồi bên cạnh Đào Kim Dã, cũng chỉ xem được ba bốn trang, cái cơ thể nho nhỏ đã lại nhấp nhổm không yên. Cậu bé ngẩng đầu, nhìn về phía cách đó không xa, mẹ vẫn còn đang ngủ, hỏi Đào Kim Dã.
"Vừa nãy rõ ràng mẹ kêu một tiếng rồi, em nói có phải bây giờ mẹ dậy rồi không?"
Đúng là vừa nãy Đào Kim Dã cũng có nghe thấy, nhưng nếu vẫn chưa dậy, thì tức là mẹ còn muốn ngủ tiếp. Thế là, Đào Kim Dã nói: "Chưa đâu, mẹ vẫn còn ngủ đấy thôi?"
"Ò." Đào Cổ Dã nhìn mẹ, đáp.
Đáp xong, cậu bé cúi đầu tiếp tục xem sách tranh với em gái. Giống với lần trước, lần này cậu bé cũng chỉ kiên trì được mấy trang, sau đó lại ngẩng đầu, nhìn mẹ, hỏi Đào Kim Dã.
"Nhưng anh cảm thấy có lẽ mẹ dậy rồi. Mẹ hay giả vờ ngủ mà."
Đào Kim Dã: "..."
Đào Kim Dã vốn dĩ gọi anh trai qua đây là để mẹ tranh thủ ngủ thêm một lát nữa. Nhưng anh trai giống như vẫn còn chưa chết tâm với chuyện gọi mẹ dậy, hiện tại còn không ngừng quấy rầy cô bé xem sách tranh.
Biết tính của anh trai, hỏi hai lần rồi, đến lần thứ ba sẽ tự mình đi qua. Đào Kim Dã đơn giản không để anh trai hỏi đến lần thứ ba, nói luôn: "Anh có thể đi xem thử."
Cô bé vừa dứt lời, Đào Cổ Dã đã đứng bật dậy, nhanh nhẹn nói: "Anh đi xem xem."
Sách tranh trên đùi anh trai theo động tác này trượt sang một bên. Đào Kim Dã cầm về, nhìn theo anh trai đi về phía mẹ.
Đào Cổ Dã đi tới, nằm sấp xuống định kiểm tra mẹ có đang ngủ thật hay không. Cũng trong nháy mắt đó, Lâm Tố vốn còn đang ngủ say thình lình vươn tay ra, kéo Đào Cổ Dã vào lòng mình.
"A a a a cái con khỉ nhỏ này! Không thể cho mẹ ngủ thêm một lát à!" Lâm Tố ôm Đào Cổ Dã lăn liền hai vòng trên giường, vừa lăn vừa giả vờ tức giận hôn chụt lên má cậu bé hai cái.
Mà Đào Cổ Dã bỗng nhiên bị Lâm Tố ôm chặt, biết là mẹ đã tỉnh rồi thì cười vang. Lâm Tố ôm Đào Cổ Dã lăn hai ba vòng trên giường, Đào Kim Dã cũng dừng lại không tiếp tục xem sách tranh nữa. Lâm Tố vươn một cánh tay còn lại ra, ôm cả Đào Kim Dã vào lòng, khiến khuôn mặt cô bé cũng thấp thoáng hiện lên vui vẻ, sau đó thì giống anh trai mình cười khanh khách.
Lâm Tố thấy vậy, không nhịn được hôn hai cái thật kêu lên má cô bé.
Đào Mục Chi vừa đi đến cửa đã nghe thấy tiếng ồn ào, đẩy cửa đi vào, thấy một lớn hai nhỏ đang nô đùa ầm ĩ trên giường. Chiếc giường này vốn là giường đôi loại lớn, bên cạnh còn đặt cả giường cho em bé, đủ cho ba mẹ con bọn họ chơi đùa lăn lộn. Đào Mục Chi đi vào, trên mặt có ý cười dịu dàng.
"Ba mấy đứa đến rồi này." Lâm Tố phát hiện ra Đào Mục Chi đầu tiên, bèn thông báo với hai bảo bối trong lòng mình.
Cô nói xong, tức thì có ba cặp mắt sáng ngời cùng lúc phóng về phía này. Đào Mục Chi dậy sớm nhất, sớm đã rời giường. Nhìn thấy ba người trên giường sau một hồi nô đùa khuôn mặt đều đã đỏ lên, ánh mắt của Đào Mục Chi khóa trên người Lâm Tố.
"Sao dậy sớm thế?" Đào Mục Chi đi về phía giường, nói với Đào Cổ Dã và Đào Kim Dã: "Qua đây, dậy rồi thì thay quần áo rồi đi ăn sáng."
Hai đứa nhỏ nghe ba nói thì cực kỳ ngoan ngoãn từ trong lòng Lâm Tố đứng lên đi về phía ba. Lâm Tố cũng ngồi dậy. Cơn buồn ngủ sau một hồi nô đùa với hai bảo bối sớm đã bay sạch, mái tóc rối xù lộn xộn, Lâm Tố nhìn Đào Cổ Dã trong lòng Đào Mục Chi, nói: "Còn có thể sao nữa, con khỉ nhỏ này sáng sớm ngày ra đã nhảy nhót ở đầu giường rồi."
Thấy mẹ mách tội mình với ba, Đào Cổ Dã vội giương đôi mắt to tròn về phía ba, thè lưỡi. Đào Mục Chi cúi đầu nhìn con trai, nói: "Lẽ ra sáng nay phải bế thằng bé theo."
Đào Cổ Dã lúc nào cũng dồi dào sức sống, hơn nữa không thể kiểm soát bản thân. Có thằng bé ở đây, đừng mong gì có thể ngủ được. Chỉ vì hôm nay Đào Mục Chi dậy sớm, lúc hắn ra ngoài hai đứa nhỏ vẫn còn ngủ nên mới không gọi chúng dậy.
Đào Cổ Dã nghe ba nói vậy thì vội vàng nói: "Lần sau con không thế nữa."
Đào Kim Dã ngồi bên cạnh nhìn dáng vẻ thề thốt của anh trai mình, nói: "Lần trước anh cũng nói thế."
Đào Cổ Dã: ".. Ai da."
Dưới ánh mắt chiếu tới của cả nhà, Đào Cổ Dã rốt cuộc nhận ra lỗi sai của mình, nhưng cậu bé thật sự không kiểm soát được bản thân mà. Đào Cổ Dã hít vào một hơi, nói với ba: "Vậy lần sau ba cứ đưa con đi đi~"
Tuy nghịch ngợm, nhưng biết sai vẫn sửa, còn ngoan ngoãn như vậy, đúng là khiến người ta không thể quở trách được.
Lâm Tố cười, nói: "Bỏ đi, giờ này cũng nên dậy rồi. Hôm nay là năm mới mà, phải dậy sớm chứ."
Dứt lời, Lâm Tố xuống giường, bế Đào Kim Dã lên, cười hì hì nói: "Đến nào, mẹ mặc quần áo cho con."
-
Hai vợ chồng cùng làm, tốc độ thay quần áo cho hai bảo bối được đẩy lên nhanh hơn. Xong xuôi, Lâm Tố cũng đi thay quần áo, vệ sinh cá nhân. Đào Mục Chi phụ trách rửa mặt cho hai bảo bối. Một nhà bốn người chuẩn bị xong xuôi thì dắt tay nhau xuống tầng.
Lão phu nhân và lão gia tử đều là người truyền thống, đối với ngày lễ lớn như thế này chuẩn bị khá long trọng. Đại trạch Đào gia ngày thường có người giúp việc và quản gia chăm lo, nhưng 30 Tết lão phu nhân đã để cho họ về nhà gần hết, chỉ để lại vài người. Nhưng trước khi người giúp việc nghỉ hết cũng đã dọn dẹp trang hoàng gần như hoàn thiện. Đây là nếp cũ hàng năm của Đào gia, phải treo lụa và đèn lồng đỏ. Tiết tháng một âm, dù là ở thành phố A thì nhiệt độ cũng rất thấp, hôm qua còn có tuyết rơi. Tuyết phủ kín Đào trạch rộng lớn, giống như làm nền cho lụa và đèn lồng đỏ, khung cảnh đặc biệt ấn tượng.
Đại trạch Đào gia rất rộng, ngoại trừ tòa nhà chính thì còn có hoa viên và nhiều tòa nhà phụ khác. Toàn bộ đều đã được người giúp việc trang hoàng đẹp đẽ, đặc biệt là ở tòa nhà chính, mọi thứ đều do người của Đào gia tự trang hoàng. Tuy tòa nhà chính này lớn, nhưng người của Đào gia cũng đông đúc, không sợ không làm xong.
Tết năm nay ở Đào gia còn náo nhiệt hơn cả những năm trước. Bằng giờ này năm ngoái, Đào Cổ Dã và Đào Kim Dã vẫn còn quấn trong tã lót, mà hiện tại, hai bảo bối này đã sắp hai tuổi, không chỉ có thể chạy có thể nhảy, còn có thể giúp đỡ mọi người.
Ăn sáng xong, người trong nhà bắt đầu bận rộn đi lại. Bên trong tòa nhà chính cần treo đèn lồng, phải treo câu đối xuân, tuy chỉ có một tòa nhà, nhưng bởi vì quá lớn, nên vẫn phải chuẩn bị sớm.
Lâm Tố và Đào Mục Chi, còn có hai bảo bối phụ trách bên ngoài, ba mẹ chồng cô và ông bà nội phụ trách bên trong. Mọi người phân công công việc rõ ràng, ngẫu nhiên chạm mắt khi treo câu đối xuân, lão phu nhân và lão gia tử còn chơi ú òa với hai đứa nhỏ ở dưới sân tuyết. Hai đứa nhỏ thấy ông bà nội ló ra lại trốn thật nhanh trên tầng thì cười vang.
Đối với tòa nhà lớn như vậy hiện tại chỉ có tám người lẽ ra sẽ khá lạnh lẽo. Nhưng có là là vì ở bên người nhà, bất kể thế nào, trong lòng vẫn như được nhóm một ngọn lửa, khiến cho bầu không khí luôn ấm cúng.
Cứ như thế, sau khi bắt tay cùng làm việc, trước khi trời tối câu đối và đèn lồng đều đã được treo xong. Tiếp theo đó, chính là cơm tất niên.
Trong nhà giữ lại một đầu bếp. Bữa cơm tất niên ngoại trừ một bàn lớn do đầu bếp làm thì lão gia tử và Đào Mục Chi cũng làm vài món. Đợi cơm chuẩn bị xong, bên ngoài đã tối đen. Đèn đường sáng lên, chiếu xuống lớp tuyết dày và đèn lồng câu đối đỏ, xa xa còn thấy được ánh sáng lóe lên của pháo hoa, cứ như thế, một năm cũ kết thúc, một năm mới lại bắt đầu.
Người nhà ăn với nhau tự nhiên không có quá nhiều quy củ. Mọi người quây quần quanh bàn, tán gẫu những chuyện của năm cũ. Bữa cơm ấm áp vui vẻ, tối nay Lâm Tố còn uống mấy ly rượu.
Rượu cho bữa tối là rượu đế, nhưng tửu lượng của Lâm Tố không cao, bèn đổi sang rượu vang. Cô rót cho mình một ly rượu vang, chẳng mấy chốc đã uống hết. Bình thường lão gia tử không thấy cô uống rượu bao giờ, cho là cô thích uống loại này, bèn nói.
"Trong hầm rượu có mấy chai nữa còn ngon hơn, ông đã để trong đó được một thời gian rồi, chắc con sẽ thích. Mục Chi, con đi lấy ra đây cho tiểu Tố nếm thử."
Hôm nay Lâm Tố uống rượu đến là vui vẻ. Cứ uống như thế, thật sự có hơi nghiện rồi. Nghe lão gia tử nói vậy, hai mắt Lâm Tố tức thì sáng ngời.
"Cám ơn ông nội ạ." Lâm Tố cười hì hì.
"Cái này thì có gì đâu mà phải cám ơn." Lão gia tử cười hiền từ.
Đào Mục Chi cũng nhìn ra hôm nay Lâm Tố vui vẻ hơn cả mọi ngày. Cô vốn không phải người sành uống gì cả, lão gia tử mang mấy chai rượu đó của mình ra cho Lâm Tố uống đúng là có hơi uổng phí của trời rồi.
Lâm Tố liếc nhìn chỗ ngồi trống không bên cạnh mình, nghĩ gì đó, chợt đứng dậy, nói: "Được rồi ông nội."
Dứt lời, Lâm Tố cũng rời khỏi nhà ăn.
-
Hầm rượu của lão gia tử ở ngay trong tầng hầm cất giữ của tòa nhà chính. Lão gia tử thích rượu, bèn xây dựng tầng hầm thành một hầm rượu. Ngoài rượu, còn có thể đặt những món đồ khác. Hầm rượu bình thường sẽ có người chuyên môn quản lý, bên trong bật đèn mờ, sạch sẽ ngăn nắp, đi xuống cầu thang, đập vào mắt là rượu và rượu mà lão gia tử đã cất giữ mất năm nay, chạy thẳng tắp đến chỗ sâu nhất của hầm rượu.
Lâm Tố đi xuống, đứng ở cửa hầm rượu. Bởi vì cửa hầm rượu nằm ở vị trí ngay gần lối ra nên có ánh sáng từ tòa nhà chính chiếu xuống, cực kỳ sáng rõ. Bởi vậy mà so với nơi này, bên trong hầm rượu càng trở nên tối tăm hơn, hơn nữa ở nơi sâu nhất của hầm rượu có cảm giác còn không thể nhìn thấy năm ngón tay.
Lâm Tố đi sâu vào trong, đưa mắt nhìn xung quanh, gọi.
"Đào Mục Chi."
Hầm rượu sâu khiến âm thanh giống như bị nó nuốt chửng, nhưng Đào Mục Chi ở trong bóng tối vẫn nghe thấy.
"Ở đây."
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến, Lâm Tố nhìn theo hướng phát ra âm thanh. Sau đó, cô bật đèn pin ở điện thoại lên, đi về phía Đào Mục Chi.
Bên trong hầm rượu tối om, Lâm Tố cầm điện thoại soi đường đi dưới chân, đi qua một loạt giá rượu. Chờ cô sắp đi đến cuối những hàng giá này, từ bên cạnh chợt có một bàn tay duỗi ra, kéo cô lại.
"Á!" Lâm Tố giật mình kêu lên một tiếng, giây tiếp theo, cô đã được một vòng tay quen thuộc ôm lấy. Cơ thể của hai người áp sát, Lâm Tố ngửi thấy mùi hương linh sam quen thuộc.
Lâm Tố khẽ cười, hơi thở của cô thoang thoảng mùi rượu vang vừa uống, cô ngẩng đầu, đụng phải cổ của người đàn ông, cô còn đang cười, Đào Mục Chi đã cúi đầu hôn xuống.
Nụ hôn trong bóng tối càng trở nên rõ ràng mà kích thích đến các giác quan. Môi lưỡi dây dưa, hô hấp nóng hổi quấn quýt mang theo thoang thoảng hương rượu, dường như bóng tối cũng đang không ngừng vấn vít.
Đây là khoảng thời gian ngắn ngủi hiếm hoi hai người được ở riêng, giống như đôi tình nhân tranh thủ được buổi hẹn hò ngắn vào ban đêm. Loại cảm giác kích thích này khiến trái tim của Lâm Tố càng đập dồn dập hơn, cô vòng tay ôm lấy cổ Đào Mục Chi, đáp lại nụ hôn của hắn.
Hai người đến đây lấy rượu, nhưng sau khi vào hầm rượu lại nhào tới hôn nhau, cũng không làm gì khác, chỉ cứ hôn vậy thôi. Ngay trong lúc hôn đến mức trời đất đảo lộn, ngoài hầm rượu chợt có tiếng gọi mang theo giọng sữa truyền đến.
"Mẹ ơi."
Là Đào Cổ Dã.
Bàn tay của Đào Mục Chi vẫn để ở eo cô, nghe được tiếng của Đào Cổ Dã, hắn xoay người, ôm Lâm Tố vào trong ngực. Lâm Tố ôm lại, "hì hì" một tiếng.
"Thằng bé cũng chẳng dám vào đâu, anh sợ cái gì." Lâm Tố chôn mặt trong lồng ngực Đào Mục Chi, vẫn còn cười hì hì.
Cánh tay ôm lấy cô vẫn không buông ra, Đào Mục Chi nghe tiếng cười của cô, trái tim lại bắt đầu đập mạnh. Hắn cúi đầu hôn nhẹ một cái lên môi cô, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cửa hầm rượu.
"Kéo dài được đến bây giờ, cuối cùng vẫn bị thằng nhóc đó gõ cửa." Đào Mục Chi nói.
"Ha ha!" Lâm Tố cười thành tiếng.
Lâm Tố nhớ lại cái hồi hai đứa nhỏ còn chưa lớn bằng từng này, bọn họ từng tán gẫu đến chuyện này. Khi đó cô đã nói, dù họ có đi phòng khác thì với cái tính của Đào Cổ Dã khẳng định vẫn sẽ chạy đến gõ cửa, hỏi "Mẹ có ở trong đó không".
Nhưng mà trên thực tế, cho đến tận bây giờ hai người vẫn làm vài chuyện sinh hoạt vợ chồng ở tầng ba của nhà mình mà không bị Đào Cổ Dã gõ cửa.
Còn cho là họ có thể tiếp tục như thế, không ngờ cái ngày này vẫn đến.
Tiếng cười của Lâm Tố không nhỏ, Đào Cổ Dã ở bên ngoài có vẻ đã nghe thấy, lại gọi: "Mẹ?"
"Ừ ử~" Lâm Tố dịu dàng đáp lời, đồng thời, cô ngửa đầu hôn chụt một cái lên môi Đào Mục Chi, nói: "Mẹ ra ngay đây."
Nói xong, Lâm Tố hỏi: "Lấy chai nào thế?"
Lâm Tố muốn đi, trong bóng tối, giọng nói của Đào Mục Chi khàn khàn, giống như bị trùm bởi một tầng lụa đen.
"Chai nào cũng được."
Cô có thể làm như không có chuyện gì mà đi ra, nhưng Đào Mục Chi thì không thể. Nghĩ đến đây, Lâm Tố lại bật cười. Cô tùy tiện cầm một chai rượu trên giá, chuẩn bị rời khỏi hầm rượu.
Cô vừa xoay người, tay lại bị Đào Mục Chi kéo lại.
Bàn tay hắn vẫn thon dài như thế, lòng bàn tay nóng rực, ở nơi bàn tay tiếp xúc, Lâm Tố thậm chí còn có thể cảm nhận được tiếng tim đập của hắn. Đây chính là phương thức biểu hiện nhu cầu yêu và dục với đối phương của hai người.
Động tác đi về phía trước dừng lại. Cô quay đầu, lại hôn Đào Mục Chi một cái.
"Đợi đến tối, nha?" Lâm Tố nhẹ giọng an ủi Đào Mục Chi.
Bình thường đều là Đào Mục Chi an ủi cô, lần này đảo lại thành Lâm Tố. Đào Mục Chi khẽ cười, thả tay cô.
"Được."
Lâm Tố cười, cầm chai rượu đi ra ngoài.
Đi ra, Lâm Tố mới phát hiện đến tìm cô và Đào Mục Chi không chỉ có Đào Cổ Dã mà còn có Đào Kim Dã nữa. Nhưng chỉ có Đào Cổ Dã gọi hai người, Đào Kim Dã thì im lặng ở một bên đợi.
Lâm Tố nhìn hai bảo bối ngồi xổm ngoài cửa hầm rượu, hơi bất đắc dĩ cười cười, sâu sắc cảm nhận được sau khi lên chức ba mẹ rồi muốn được tự do thật không dễ.
"Sao hai đứa lại xuống đây?" Lâm Tố cười đi lên bậc thang, một tay cầm chai rượu, một tay xoa đầu Đào Kim Dã đứng im lặng bên cạnh.
"Bọn con cũng muốn đến xem thử." Đào Cổ Dã đáp, "Dù sao cũng ăn no rồi."
Cơm tất niên đã kéo dài khá lâu, hai đứa nhỏ cũng đã ăn no căng bụng. Hơn nữa Đào Cổ Dã đã sớm không thể ngồi yên ở bàn, thế là khi thấy ba mẹ rời khỏi, cậu nhóc bèn bắt luôn cơ hội xin được xuống hầm rượu xem nữa. Hàng Uyển chỉ có thể bế hai đứa nhỏ thả xuống, Đào Cổ Dã bèn kéo theo Đào Kim Dã đến hầm rượu tìm ba mẹ.
"Thế à." Lâm Tố đáp một tiếng, lại hỏi: "Vậy hai đứa muốn vào xem thử không?"
Hai đứa nhỏ nhìn vào hầm rượu tối đen, nhìn một cái, dũng khí giống như bị bóng tối đen ngòm trước mặt nuốt chửng.
"Thôi ạ." Đào Cổ Dã nói, nói xong, cậu bé hỏi mẹ: "Ba đâu ạ?"
Lâm Tố nhìn vào cuối hầm rượu tối thui, nhớ đến Đào Mục Chi, cô nhịn cười, cầm tay Đào Cổ Dã và Đào Kim Dã đi về phía nhà ăn, vừa đi vừa nói.
"Ba các con đang ở trong đó chiến đấu với cự long đó."
(*) :)))))))))
Cái này nghĩa đen là con rồng rất lớn, nhưng mà nghĩa khác thì... chắc mọi người đều hiểu cả đúng không :>>
Đào Mục Chi đang chiến đấu với "cự long" bên trong: "..."
-
Ăn tối xong thì đến đón Giao Thừa. Hai bảo bối kia tuy ban ngày ngủ ít nhưng đến tối vẫn tràn đầy năng lượng, chống đỡ được đến tận mười hai giờ đêm.
Khoảnh khắc đón năm mới, thành phố A tĩnh lặng giống như bỗng nhiên bừng sáng. Bầu trời vốn tối đen như mực, từ những hướng khác nhau không ngừng có pháo hoa nở rộ. Ngoại trừ pháo hoa, còn có vô số tiếng pháo khác nữa.
Năm cũ trôi qua, một năm mới lại đến.
Trong âm thanh sôi nổi náo nhiệt ấy, Đào Kim Dã và Đào Cổ Dã cười ha ha chúc năm mới lão gia tử và lão phu nhân, còn có ông bà nội. Hai đứa nhỏ đáng yêu hoạt bát, gia đình quây quần, dưới ánh sáng rực rỡ của pháo hoa, vui vẻ giống như sẽ vĩnh viễn không biến mắt.
Lão phu nhân và lão gia tử phát cho hai đứa nhóc mỗi đứa một phong bao lì xì, ngoài ra, Lâm Tố cũng vẫn được lì xì như những năm trước.
Đối với Đào gia, dù Lâm Tố đã sinh con, thì mãi mãi vẫn là cô gái nhỏ ngày đó Đào Mục Chi đưa về nhà.
Trong âm thanh náo nhiệt, tiếng pháo hoa dần tản bớt. Bên ngoài là gió bắc gào thét, Lâm Tố và Đào Mục Chi chúc ông bà nội ngủ ngon, ôm Đào Cổ Dã và Đào Kim Dã quay về phòng.
Hai đứa nhỏ kia lúc chúc "Năm mới vui vẻ" vẫn cực kỳ hào hứng, mà giống như một chiếc điện thoại dùng đến một phần trăm pin cuối cùng, tinh thần của hai đứa nhỏ rốt cuộc theo tiếng pháo hoa chìm dần mà chậm rãi hạ xuống.
Lâm Tố và Đào Mục Chi bế hai đứa nhỏ về phòng tắm táp cho chúng, đánh răng, xong xuôi, hai vợ chồng đặt chúng lên giường. Hai đứa nhỏ lăn mấy vòng trên giường, sau đó quay đầu vào nhau, hô hấp đều đều.
Cuối cùng cũng ngủ rồi.
Lâm Tố ngồi ở mép giường, Đào Mục Chi tắt đèn, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ. Ánh sáng lờ mờ, phủ lên khuôn mặt của Lâm Tố một tầng ôn nhu. Lâm Tố lưu luyến ngắm nhìn hai bảo bối đã ngủ ngoan, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.
Sau khi làm mẹ, những góc cạnh trên người Lâm Tố không biến mất. Cô vẫn là Lâm Tố của trước đây, nhưng góc cạnh của cô sau khi trở thành mẹ đã trở nên mềm mại hơn.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Lâm Tố ngắm nhìn hai bảo bối, Đào Mục Chi ngắm nhìn cô. Bên trong phòng ngủ yên tĩnh, ngoài cửa sổ là những chùm pháo hoa cuối cùng, nhưng vì cách âm của phòng khá tốt nên âm thanh ồn ã không bị lọt vào trong, chỉ có thể thấy được vô số những tia sáng từ không trung tỏa ra.
Dưới bầu không khí này, ánh mắt của Lâm Tố từ trên hai người bảo bối nhà mình thu lại, cô quay đầu, cười với Đào Mục Chi đang đứng một bên.
Cô giống như sớm đã biết Đào Mục Chi đang nhìn mình, cũng như sớm đã biết được trong ánh nhìn của hắn dàn cho mình chứa đầy tình yêu. Bởi vậy trong lúc chuyển tầm mắt sang Đào Mục Chi, ánh mắt của cô cũng đã chuyển từ tình mẫu tử sang tình yêu.
Đào Mục Chi đi tới, nâng cằm Lâm Tố lên, cúi đầu hôn xuống.
Bầu không khí tràn đầy ngọt ngào.
Không cần biết là bao lâu, cô và Đào Mục Chi đã trở thành người một nhà, từ đó sinh ra thứ ràng buộc của tình thân, nhưng tình yêu của họ cũng sẽ mãi mãi không biến mất.
Nụ hôn kéo dài không dừng, dần dần thay đổi hương vị. Ngoài cửa sổ vẫn có pháo hoa không ngừng sáng lên lên, đáy mắt Đào Mục Chi như có dòng nước ngầm mãnh liệt, hắn rời khỏi môi Lâm Tố, nhìn cô chăm chú.
"Bây giờ phải tiếp tục việc chúng ta chưa làm xong trước đó thôi."
Giọng nói của người đàn ông khàn khàn, trong mắt và khóe môi của Lâm Tố đều có ý cười rực rỡ, cùng lúc cô đang cười, cơ thể bị bế bổng lên.
Lâm Tố mặc cho Đào Mục Chi bế mình sang một căn phòng ngủ khác, cô nằm trong lòng Đào Mục Chi, ánh mắt lướt qua bả vai rộng của hắn nhìn con gái đang ngủ say.
Đây cũng là con đường tương lai của cô. Con gái của cô cuối cùng rồi sẽ trưởng thành, rời xa vòng tay ba mẹ, nhưng họ mãi mãi vẫn là ràng buộc của con bé. Bất kể năm tháng thay đổi thế nào, người thương của con bé cũng sẽ mãi mãi ở bên cạnh con bé.
-- Toàn văn hoàn.
--- Lời tác giả ---
Rắc hoa xong! Aaaaa cuối cùng cũng viết xong! Cảm ơn sự ủng hộ và yêu thích của mọi người trong suốt chặng đường dài này! Tui sẽ mãi mãi cảm tạ và mãi mãi yêu mọi người! Thật đó!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...