Hai từ "đám cưới" như một tiếng chuông rung trong đầu Dương, thức tỉnh một điều gì đó. Dương nhíu mày cố nhớ, rồi chợt nhận ra, cách đây hơn một năm vào ngày tiễn Quân ở sân bay, Định đã lần đầu nói với cô cái từ trọng đại đó.
"Dương, tụi mình cưới nhau đi."
Định đã nhìn cô và nói một cách đơn giản như thế. Một suy tưởng khiến Dương đột nhiên lặng người. Định đã nói, anh phát hiện ra Dương uống thuốc tránh thai trong ngày cô tặng anh chiếc áo sơ mi trắng. Thế mà sau đó không lâu, anh vẫn nói anh muốn cưới cô. Thế nghĩa là... bất kể anh nghĩ rằng cô có thể phản bội, anh vẫn muốn cô bên anh. Hoặc, bất kể những viên thuốc kia nói lên điều gì đi nữa, Định vẫn lựa chọn việc tin cô!
Vừa nghĩ đến đó, cả người Dương như run rẩy. Bước chân cô không ngại ngần, bước thẳng về phía Định.
Định giật mình, ngước lên, thấy Dương thì thoáng sững sờ.
"Dương!!!"
Dương nhìn anh, lại nhìn đống đồ đạc đang được sắp xếp, giọng cô như của ai đó lạ hoắc.
"Anh sắp đi sao?"
Định gật đầu. "Ừ, mai có chuyến xa người bạn sang Lào, anh tiện đường đi nhờ luôn!"
Dương lặng đi, muốn nói mà môi run run không thốt nổi nên lời.
Định nhìn thấy dáng vẻ của cô, anh cười nhẹ.
"Anh cũng đang định sang tạm biệt em!"
Nước mắt trào ra khỏi hốc mắt Dương, cô run rẩy.
"Khỏi cần. Đã đi thì đi luôn đi!"
Dương quay người ra, nhưng Định túm chặt cô lại, anh xoay cô ra nhìn cho kỹ. Mới đó thôi mà mặt cô đã đầy nước mắt. Trước đây, anh không hề biết cô nhiều nước mắt đến vậy. Trước đây lúc nào cô cũng ríu rít, lúc nào cũng mỉm cười vênh mặt lên. "Ừ đấy, em gái già đấy, em cứ xì tin đấy thì làm gì em nào."
Còn bây giờ, chỉ một câu nói của anh cũng khiến cô chảy nước mắt. Ngón tay anh chạm phải những giọt nước mắt nóng hổi đó.
"Dương, đừng khóc."
Dương gạt tay Định ra, rồi xoay mặt đi như che giấu sự yếu đuối của mình. Tự tay gạt đi nước mắt của chính mình.
Tiếng Định vang lên ngay sau lưng cô.
"Không chúc anh lên đường thượng lộ bình an sao?"
"Vâng... chúc anh thượng lộ bình anh."
"Ừ... Em ở nhà, nhớ ăn uống đầy đủ nhé. Đợt này em gầy quá!"
Trong đầu Dương hét lên cả nghìn câu phẫn nộ, anh đi rồi thì tôi béo hay gầy liên quan quái gì tới anh. Nhưng cô không sao nói nên lời, chỉ đứng đó, nghe Định nói những lời như là... trăng trối.
"Ít uống cà phê thôi, tối đi ngủ sớm. À, ít đọc truyện online nữa, hại mắt lắm."
Dương vẫn không thèm quay lại. Anh còn dặn dò làm cái gì, ra vẻ quan tâm làm cái gì???
Phía sau, hình như là Định còn cười khẽ. "À, bao giờ em định "tát cho một nhát" cái tay nhà báo kia, thì nhớ báo anh để anh gửi quà nhé."
Dương quay phắt lại, nhìn Định. Ánh mắt đen bình thản còn ra vẻ vô tội nữa chứ. Anh vẫn nhớ, lời chia tay năm trước, cô đã nói, anh không xứng với cái tát của cô.
Anh nhớ và lại còn "ném" vào mặt cô vào đúng lúc này. Dương không ngờ mình có thể ngẩng đầu lên nhìn anh nói một cách bình tĩnh.
"Được! Anh nhớ gửi quà thật to nhé! Không phiền anh dọn đồ nữa, em về đây!"
Dương đi ra đến cửa, hít một hơi thật sâu. Lồng ngực cô bây giờ trống hoác. Anh không đuổi theo, không nói với cô cái câu sến đến rùng rợn "Ở bên anh thêm một lần nữa" như cái đêm anh mới trở về.
Giờ đây, khi cô vừa thấy mình bắt đầu lại cái quá trình "thêm một lần nữa" đó thì anh lại rời đi.
Sẽ thế nào nếu bây giờ cô lao vào phòng, ôm chặt anh và hét lên thảm thiết anh đừng đi nữa.
Sẽ thế nào, nếu như cô bước về phòng, đóng chặt cửa và sáng mai tỉnh dậy, biết rằng Hà Nội đã chẳng còn anh...
Bao nhiêu lựa chọn hoang mang trước mắt. Quân đã dặn cô, làm gì cũng được, chỉ cần đừng để mình hối hận. Cậu ta cũng dặn "già néo thì đứt dây". Cô phải làm sao bây giờ!??
Dương cứ đứng ở ranh giới giữa hai ngôi nhà, đấu tranh với chính mình. Giữa việc giữ lấy niềm kiêu hãnh của sự thất bại và việc xuống nước để giữ lấy tình yêu, cán cân bắt đầu xoay chuyển. Kiêu hãnh không mài ra được mà ăn. Nhưng Định thì có thể... mài được. Ít ra thì anh cũng còn cái má ở đó để cô... tát cho vài nhát.
Khi cô vừa bặm môi quyết tâm "liều chết" quay trở lại phòng Định, thì cũng đúng lúc anh bước ra. Hai người đi tới, va thẳng vào nhau, cùng sửng sốt.
"Anh..."
"Em..."
Rồi cả hai cùng im lặng. Dương không muốn rời khỏi vòng tay này quá nhanh, nên đứng im không động đậy. Còn Định thì không có vẻ gì là muốn buông tay.
Anh cười khe khẽ. "Muốn nói với anh điều gì nữa sao???"
"Uhm... Uhm."
"Bảo anh đừng đi à?"
"..."
"Hay bảo anh cút cha anh về Lào đi?"
À, đó là câu cô "chửi" anh hôm trước! Cái mặt vậy mà thù dai! Đã thế Dương càng im lặng, không ngóc đầu lên, không hé răng câu nào, cho anh đi mà đoán.
Định vẫn cười cười.
"Hay là quay lại để... tát cho anh một nhát???"
Dương đờ ra sửng sốt. Khả năng suy luận của anh cũng tốt thật. Đúng khi cô đang tròn mắt nhìn anh thì thấy anh nhìn mình trịnh trọng.
"Nếu mà đúng thế thật thì... tát anh đi!"
Anh đứng thẳng người, nhắm mắt như mấy người ném bom liều chết! Nhưng mãi sau không thấy Dương động đậy gì, anh lại mở mắt ra.
Dương đang đứng bặm môi, nhìn anh, răng nghiến cả lại.
"Đừng tưởng là em không dám."
"Ừ, thì anh sẵn sàng rồi mà!"
Dương giơ tay lên. Lần này Định không nhắm mắt. Anh nhìn cô chăm chăm chờ đợi.
Cuối cùng thì bàn tay cô cũng vung tới.
"Cháttt..." Định hơi sững sờ khi Dương tát, mà còn tát anh thật mạnh!
Anh đứng ngây người, còn cô đứng đó run run. Một giây sau, anh cần tay cô lên, xoa xoa nhẹ nhẹ.
"Có đau không???"
Dương rơi nước mắt. Cô tát anh còn anh lo tay cô bị đau. Cô nhào vào lòng anh, nức nở thanh minh. "Tại em đã thề với mấy đứa bạn em là nếu có tát, em sẽ tát... thật lực mà!"
Định cười khẽ. "Ừ, anh biết rồi."
Nghĩ thế nào anh lại nói thêm: "Chỉ cần tát anh chứ không tát... thằng khác thì đau cỡ nào hay tát bao nhiêu lần anh cũng chịu được!"
Dương càng nghẹn ngào. "Cũng... chịu được mà... mà còn đòi đi Lào."
Định phì cười, ôm chặt cô vào lòng. "Ngốc ơi! Anh đâu có đi!"
Dương nín ngay lập tức, đẩy mạnh anh ra, nhìn chòng chọc, cảm giác cứ như mình bị lừa! Hừ, nếu mà anh không đi, tội gì cô tha cho anh dễ dàng thế cơ chứ. Dương vung tay đấm thêm một cái.
"Anh em nhà anh xúm vào... lừa em!"
Định đứng im cho cô đấm.
"Không lừa. Mai anh vẫn đi Lào thật, nhưng chỉ đi một tuần rồi về."
Thấy vẻ ngơ ngác của cô, anh cười cười. "Phải về chứ nếu không anh sợ cái tay phóng viên kia cuỗm em đi lắm. Về để giữ thôi."
Dương bĩu bĩu môi, vẫn thấy ấm ức. Định nhìn vẻ mặt của cô, tủm tỉm. "Em mói gì nhỉ? Người mà em tát sau này sẽ là... thằng chồng của em đúng không?"
"..."
"Chồng gì mà gặp nhau đến mỏi mòn, tát cũng bị tát rồi, đẫm cũng bị đấm rồi, mà chẳng được ôm hôn gì cả!!!"
Trời, không phải sau một năm đi Lào, miệng lưỡi anh lại thành ra bông phèng như Quân thế này chứ.
"Không ôm hôn gì hết!"
Dương quay người định hùng dũng bước về phòng thì đột ngột bị nhấc bổng lên khiến cô kêu oai oái.
"Này... bỏ ra. Đây là... là ngoài trời đấy."
Cô không muốn hàng xóm láng giềng được bữa xem phim miễn phí đâu. Mà dở hơi thế chứ, hai đứa già đầu tự dưng lôi nhau ra trước cửa nhà nói chuyện.
Định như hiểu được ý nghĩ của Dương, anh ôm cô đi thẳng vào nhà mình.
"Này... này! Anh làm gì đấy?"
"Bên nhà em bị dớp rồi, lần nào cũng bị cản! Sang nhà anh cho nó lành!"
Hả??? Hả??? Cho nó lành??? Cho nó lành??? Á á!
***
À, câu chuyện của đôi trẻ (thật ra thì là đôi không trẻ lắm, đã dừ dừ rồi) sẽ dừng lại ở đây.
Còn "cho nó lành" thế nào thì xin mời các bạn đọc tự tưởng tượng tiếp! Hí hí!
***
Tự dưng mình nghĩ câu chuyện này mà được dựng thành phim thì thế nào nhỉ??? *chống cằm mơ màng*
END
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...