Tạ Minh San nặn ra mấy giọt nước mắt đau lòng, tiếp tục đáng thương van xin Tạ Thiên Ngưng: "Chị họ, em biết yêu cầu như thế rất quá đáng, nhưng mà em nhất định phải lấy Thiếu Hoa."
"Cô nhất định muốn gả cho Thiếu Hoa, chẳng lẽ tôi không muốn vậy sao? 10 năm qua, tôi đã bỏ ra bao nhiêu cô đều biết rất rõ, nếu như cô bỏ ra 10 năm tình cảm đối với một người đàn ông, cô có chút do dự đem hắn ta nhường cho người phụ nữ khác hay không?"
"Em-----"
"Tạ Minh San, đừng chơi chiêu bài nói mình không có tí lỗi gì đi. Cô biết rõ Thiếu Hoa là vị hôn phu của tôi nhưng cô lại bỏ mặc, tự mình lén lút qua lại với hắn. Nếu như cô không phải cố ý thì chuyện cũng sẽ không ầm ĩ đến ngày hôm nay."
"Em-----"
"Đừng nói với tôi rằng cô không có chút lòng riêng nào, tôi không tin."
Nếu như Tạ Minh San thật sự không cố ý muốn cướp vị hôn phu của cô, còn lén lút qua lại với Ôn Thiếu Hoa vài năm như vậy lại không nói cho cô biết?
Rõ ràng chuyện mình làm sai lại còn giả bộ oan ức, lấy cái gì hai người đã quyết mãi bên nhau trọn đời, thật nực cười khi bọn họ muốn cô giúp toại nguyện cho họ.
Vô liêm sỉ.
Tạ Thiên Ngưng càng nghĩ càng tức giận. Từ đầu tới cuối trong chuyện này, người chịu ấm ức mới là cô, còn phần Tạ Minh San đã chiếm được tiện nghi mà còn khoe mẽ.
"Chị họ, em đã có thai với Thiếu Hoa, cho nên không thể không lấy anh ấy, cầu xin chị thành toàn cho chúng em đi." Tạ Minh San khóc đến đau lòng, lúc này nước mắt đã rơi đầy trên mặt.
Nhưng chuyện cô ta nói lại làm Tạ Thiên Ngưng có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh lấy lại phản ứng, vẫn không cảm thông cho cô ta: "Đó là hậu quả do cô không biết tự trọng mà gây ra, tại sao lại muốn người khác gánh chịu?"
Chưa kết hôn, cùng lên giường làm cái quái gì chứ?
Nếu đã lên giường thì không có quyền khóc.
"Chị họ----"
Tạ Minh San không phản bác lại, đành phải khóc thút thít đáp lại tất cả, càng khóc càng lớn tiếng, đưa ánh mắt nhìn những người xung quanh.
Tạ Thiên Ngưng cũng không thèm để ý đến những người này, tiếp tục phát tiết cơn giận trong lòng: "Khóc cái gì mà khóc, tôi còn chưa khóc cô khóc cái gì?"
Cô mới là người bị hại, sao lại giống như cô đang khi dễ người khác.
"Em, em-----" Tạ Minh San không nói được gì, tiếp tục khóc.
Người xung quanh bắt đầu có chút bất mãn với những lời nói sắt nhọn của Tạ Thiên Ngưng, lại không rõ đầu đuôi ngọn nguồn chỉ trích cô: "Ở nơi công cộng còn mắng chửi người khác, thật không có giáo dục."
"Người ta cũng đã khóc thành như vậy rồi mà còn mắng nữa, con gái hung dữ như vậy làm sao ai dám lấy?"
"Nhìn dáng vẻ cô ta cũng không giống người có giáo dục, chớ so đo với người như thế." (Jin: cái thứ bọn nhiều chuyện)
"............."
Bị mọi người nói như thế, Tạ Thiên Ngưng biết trong lòng tràn ngập mùi vị gì, muốn tiếp tục mắng chửi Tạ Minh San nhưng thấy cô ta đã khóc thành như vậy cũng không muốn mắng nữa.
Đành dứt khoát đứng lên rời đi.
Nhưng vừa đứng lên, đột nhiên nghe được một tiếng hét chói tai, doạ cô giật mình hoảng sợ đứng bất động, ngơ ngác nhìn trước mắt.
"A------"
Tạ Minh San đột nhiên hét chói tai, cũng cùng đứng lên mà trên quần áo cô ta và cả trên cánh tay đều bị cafe làm bẩn.
Cô ta thét chói tai đã làm chú ý ánh mắt mọi người, thậm chí có người đi tới vây lại xem chuyện gì xảy ra.
"Chị họ, em biết em không đúng, nếu như ly cafe này có thể giúp chị vui vẻ, em không trách chị đâu."
Lại diễn trò này nữa làm cho Tạ Thiên Ngưng không nói được gì, đang muốn cãi lại, không ngờ nghe được tiếng hét điên cuồng.
"Tạ Thiên Ngưng, cô lại bắt nạt Minh San sao?"
Ôn Thiếu Hoa không biết chạy đến từ lúc nào, một tay đem Tạ Minh San che chở trước ngực, một tay đẩy Tạ Thiên Ngưng ra, tức giận nhìn cô.
Lần này Tạ Thiên Ngưng đã không còn chỗ nói, cũng không thèm tranh cãi, chẳng qua chỉ châm biếm Tạ Minh San: "Minh San, cô lại giở trò này, không phải vì muốn tôi tác thành để cô được ở bên Ôn Thiếu Hoa hay sao? Cô yên tâm, người đàn ông này tôi đã không cần nữa nên sẽ không dành với cô đâu."
"Chị họ, em----"
"Không cần nói thêm nữa, cô đã muốn thì tôi cho cô đó. Loại đàn ông có thể vứt bỏ người phụ nữ đã dốc hết tình cảm trong suốt 10 năm với hắn, tôi cũng không còn thấy lạ nữa. Tôi muốn thì tôi dâng lên cả hai tay, hôn lễ của các người, tôi sẽ tham dự theo đúng hẹn, còn tham dự rất vui vẻ nữa kìa. Cô cũng nên hỏi lại hắn một chút, 10 năm sau cô có bị đá giống như tôi hay không?"
Tạ Thiên Ngưng nói xong, xoay người rời đi.
Sau khi xoay người, vì đau lòng làm cho nước mắt lại chảy xuống.
Đúng là một cô gái mưu mô, khó trách Thiếu Hoa bị cô ta cướp đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...