Phong Khải Trạch đang làm thủ tục, chợt thấy mấy bảo vệ tiến đến, không nói gì đã xông lên đè anh xuống, làm cho anh thấy rất khó hiểu.
“Các anh làm gì vậy?”
Đám bảo vệ không quan tâm đến lời nói của anh, nhanh chóng áp giải anh đến khoa tâm thần.
"Đi, đưa anh ta đến khoa tâm thần."
Khoa tâm thần?
Nghe mấy từ này, Phong Khải Trạch càng thêm khó hiểu lại bị đám người này áp giải đi, anh nhìn xung quanh phát hiện Tạ Thiên Ngưng đứng cách đó không xa, còn đắc ý vẫy tay với anh.
Không cần suy nghĩ hay hỏi gì nữa, càng không cần chống cự, hóa ra đều do cô gây ra.
So với suy nghĩ của anh thì cô gái này xem ra khó khuất phục hơn, có lẽ phải dùng thủ đoạn mới trị được cô.
Nhưng cô gái này thật sự rất thú vị, tin rằng cuộc sống sau này của anh sẽ không còn buồn tẻ nữa.
Tạ Thiên Ngưng đứng ở trong góc nhẹ nhàng vẫy tay khi thấy Phong Khải Trạch bị áp giải đi, trên mặt cười rất hả hê, nhỏ giọng nói: “Phong tiên sinh, tạm biệt anh, chúc anh gặp nhiều may mắn, bái bai”.
Sau chuyện này, tên điên này sẽ không còn tới quấy rầy cô nữa, giữa anh và cô đến đây là kết thúc.
Chuyện này xem như đã giải quyết xong, cô cũng nên trở về cuộc sống của chính mình rồi.
Tạ Thiên Ngưng hít một hơi thật sâu, sau khi đi ra khỏi cửa bệnh viện, đúng lúc chuông điện thoại trong túi xách vang lên, liền dừng lại móc điện thoại ra xem, trên màn hình hiện ra cuộc gọi đến của bác Ôn, liền ấn nút nghe.
“Bác Ôn, bác tìm cháu có chuyện gì không”?
"Này ——"
“Được ạ, tan việc cháu sẽ đến, dạ, cháu chào bác”.
Nói xong, cô cúp điện thoại, vẻ mặt hơi nặng nề.
Bác Ôn gọi cô đến nhà ăn cơm tối, chắc vì chuyện hủy hôn ước, dù cô không muốn cũng phải đi.
Mấy ngày nay cô luôn trốn tránh chuyện này, mỗi lần nghĩ đến đều đau lòng huống chi là đối mặt.
Thôi được rồi, cứ đi giải quyết chuyện này cho xong.
Ôn Minh cúp điện thoại, thản nhiên mỉm cười.
Lâm Thục Phân ngồi vào bên cạnh nhìn thấy ông cười, liền hỏi thăm một chút: "Chuyện gì mà vui như vậy?"
"Tôi vừa gọi điện thoại cho Thiên Ngưng bảo con bé đến nhà ăn tối, con bé đã đồng ý rồi".
"Cũng không phải lần đầu tiên Thiên Ngưng tới nhà chúng ta ăn cơm tối, ông cần gì vui vẻ như vậy chứ?"
"Thiên Ngưng cùng Thiếu Hoa đã hủy bỏ hôn ước, chẳng lẽ bà không thấy đau lòng chút nào sao? Tối nay, tôi muốn khuyên nhủ Thiên Ngưng, xem có thể cứu vãn cuộc hôn nhân này hay không?"
Nghe ông nói như vậy, Lâm Thục Phân không vui chút nào, nghiêm túc nói: "Không phải tôi đã nói với ông rồi sao, chuyện của bọn trẻ, chúng ta nên bớt can thiệp vào sẽ tốt hơn, càng xen vào thì chuyện càng thêm hỏng bét, cứ thuận theo tự nhiên đi. Nếu Thiếu Hoa thật sự không thích Thiên Ngưng, thì ông cũng không nên cứ ép buộc nó nữa".
"Tôi hiểu, nhưng tôi muốn nghe ý kiến của Thiên Ngưng một chút, nếu như con bé chấp nhận buông tay, vậy tôi không ép Thiếu Hoa nữa".
Chuyện của bọn trẻ, người lớn không nên can thiệp quá nhiều, nhất là chuyện hôn nhân.
"Ôn Minh, chuyện này có nên nói cho Thiếu Hoa biết trước một tiếng hay không ?"
"Không cần, mấy ngày nay nó ít khi ăn cơm ở nhà, ngày ngày cứ quấn quýt bên Tạ Minh San, chắc tối nay sẽ không về đâu, cứ kệ nó đi".
Ôn Minh không hi vọng Ôn Thiếu Hoa trở về, trong lòng rất buồn vì con trai của mình có lỗi với Tạ Thiên Ngưng mà thấy đau lòng.
Lâm Thục Phân biết rõ trong lòng ông đang nghĩ gì, không nói thêm nữa, cho dù ông cố che giấu, nhưng trong giọng nói có thể loáng thoáng nhận ra sự chán ghét với Tạ Minh San.
Cuộc hôn nhân này liên quan đến một đời người, đương nhiên bọn họ có thể hiểu, nhưng đôi khi vẫn không thể lý giải được hành động của thế hệ trẻ.
Hôn nhân ép buộc vĩnh viễn sẽ không có hạnh phúc, đây chính là điều bất đắc dĩ của bọn họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...