Không bao lâu, Hồng
Thi Na cùng Hồng Thừa Chí đều bị giải vào trong đại sảnh, hai người đều
bị trói, miệng bịt kín không thể nói. Khi thấy Hồng Thiên Phương khắp
người đều là thương tích còn bị đè trên mặt đất liền muốn xông tới giải
cứu, nhưng bây giờ tự thân bọn họ còn khó bảo toàn, làm sao có thể cứu
người đây chứ?
Hồng Thi Na vùng vẫy một lúc, phát hiện có
giãy giụa mấy cũng là vô dụng, đành phải từ bỏ, ánh mắt không tự
chủ liề dừng ở trên người Tạ Thiên Ngưng, oán hận nhìn chằm chằm vào
cô, bởi vì tình cảnh bây giờ của hai người chênh lệch khá xa nên chỉ
biết tức giận.
Từ nhỏ cô đã là người nổi tiếng, là thiên kim đại tiểu thư, vậy mà giờ thân phận và bối cảnh lại thua kém một người
phụ nữ thấp kém, làm sao cô có thể không tức giận?
Tạ Thiên
Ngưng thấy ánh mắt Hồng Thi Na chưa đầy oán hận, nhưng cô lại không sợ,
chỉ đáp lại bằng ánh mắtbất đắc dĩ, trong lòng âm thầm thở dài: chuyện
đã đến nước này cũng phải giải quyết thôi, chẳng lẽ còn muốn oán hận
người khác sao?
Hồng Thiên Phương nhìn thấy con trai và con
gái mình, tâm trạng liền kích động mạnh, không để ý đến thương tích trên người, cố gắng giãy giụa để đến gần con của mình hơn một chút, trong
miệng không ngừng gọi bọn họ, "Thừa Chí, Thi Na —— cha tới cứu các con."
Phong Gia Vinh thấy một màn trước mặt, đột nhiên hiểu cái gì gọi là tình
thương yêu của cha dành cho con mình, so với Hồng Thiên Phương, về
phương diện này đúng là ông không bằng, có lẽ cảm thấy hơi chút xúc
động, liền hạ lệnh: "Thả ông ta ra đi."
Vừa ra lệnh xuống,
người đang kiềm giữ Hồng Thiên Phương lập tức buông tay, có người còn mở trói cho Hồng Thi Na cùng Hồng Thừa Chí, tháo băng keo dán miệng bọn họ ra.
"Cha ——"
"Thừa Chí, Thi Na, các con vẫn khỏe chứ?"
"Cha, chúng con không sao, còn cha thì sao, sao lại thành thế này, trên người có bị thương nhiều không?"
"Cha, con không muốn ở chỗ này, con không muốn chết." Lập tức đại sảnh liền trở nên ồn ào hơn.
Cả gia đình ôm chặc lấy nhau, quan tâm lẫn nhau, mặc dù rất sợ, nhưng cả
nhà đều ở chung một chỗ thì bọn họ đã thấy mãn nguyện rồi.
Hồng Thiên Phương ôm con của mình vào lòng, cảm thấy an tâm đôi chút, nỗ lực đứng dậy, Hồng Thiên Phương nghiêm túc nhìn qua Phong Gia Vinh đàm
phán, "Phong Gia Vinh, chỉ cần ông bỏ qua cho cả nhà chúng tôi, tôi bảo
đảm sẽ không đem CD giao cho cảnh sát."
"Tôi không tin lời
cam đoan của ông, nếu như lần này tôi bỏ qua cho cả nhà ông, thì sau này các người sẽ trở lại uy hiếp tôi, với dã tâm của các người, hôm nay
chịu đựng sự sỉ nhục thế này, không thể nào không ghi hận, cho nên nhất
định các người sẽ quay lại trả thù, tôi không thể để cho các người có cơ hội trả thù tôi được." Phong Gia Vinh châm chọc nói, vốn không muốn để
Phong Khải Trạch cùng Tạ Thiên Ngưng biết chuyện này, nhưng bây giờ ông
đã không còn đường lựa chọn nào khác, đành nhắm mắt đi về phía trước.
"Không phải ông vẫn luôn nhắm vào Công nghệ bí mất của tập đoàn Hồng Thị sao?
Tôi sẽ giao cho ông, chỉ cần ông bỏ qua cho cả nhà chúng tôi, tôi thề từ nay về sau sẽ không bao giờ ... đối địch với ông nữa."
"Bây giờ tôi không còn hứng thú với công nghệ bí mật của ông nữa."
"Trước kia không phải ông là rất muốn lấy nó sao, tại sao bây giờ lại không còn cần đến chứ?"
"Nếu như là mười năm trước, tôi thật sự vô cùng muốn, nhưng mười năm sau,
bất kể là công nghệ nào thì cũng đã quá hạn, cho nên tôi không còn cần
đến,ông cứ giữ lại đi."
"Ông ——"
"Công nghệ bí mật, chẳng lẽ là của cha em." Tạ Thiên Ngưng đột nhiên nói một câu, làm cho mọi người đều phải chú ý.
Bất quá Phong Khải Trạch biết cô đang nói cái gì, khuyên: "Thiên Ngưng, mặc dù là của cha em, nhưng đã qua mười năm về trước, hiện tại không còn
giá trị gì, hơn nữa em đã quên trong thơ cha đã nói gì sao? Ông không hy vọng em bởi vì chuyện này mà đau lòng, vả lại anh cũng không muốn chỉ
vì chuyện này mà bị Hồng Thiên Phương đem ra uy hiếp đâu." .
"Em chỉ muốn biết công nghệ bí mật đó có phải của cha em không, cũng không
hề suy nghĩ nhiều đến những chuyện khác, anh không cần phải lo lắng quá
như vậy có được không?" Cô biết anh đang lo lắng cái gì, thật ra cô vốn
dĩ không có ý định sẽ dính dáng đến Hồng Thiên Phương.
"Anh
lo em suy nghĩ quá nhiều nên mới nhắc nhở em, nhưng anh rất khẳng định
nói cho em biết, cái công nghệ bí mật đó chính là của cha."
"Nói thế, tập đoàn Hồng thị có được thành tựu như ngày hôm nay, chính là nhờ công lao của cha em ư"
"Tập đoàn Hồng thị mười năm trước phát triển nhanh như vậy, nhất định có
liên quan đến công nghệ bí mật của cha, nói chính xác ra thì tập đoàn
Hồng thị có được ngày hôm nay, quả là không thể không tính đến công lao
của cha em."
"Mặc dù cha bị Hồng Thiên Phương lừa gạt, nhưng cũng đã chứng minh công nghệ mà cha em nghiên cứu cho tập đoàn Hồng thị cũng rất có giá trị, thế cũng không tệ."
"Hai con đang nói chuyện gì vậy?" Phong Gia Vinh nghe mà không hiểu gì, đành phải hỏi một câu.
Phong Khải Trạch lườitrả lời vấn đề của ông, không thèm để ý tới ông, đành
phải tự Tạ Thiên Ngưng trả lời, "Mười năm trước cái công nghệ hạng nhất
do cha con nghiên cứu ra đã bị Hồng Thiên Phương lừa lấy đi, cho nên
theo lời bọn họ nói công nghệ bí mật kia chính là của cha con."
"Cô, cha cô chính là Lý Chính Kỳ sao? Không đúng, cô họ Tạ, tại sao có thể
là con gái của Lý Chính Kỳ?" Hồng Thiên Phương nhớ đến chuyện xảy ra vào mười năm trước, có chút hốt hoảng.
Mười năm trước, ông vì
muốn để tập đoàn Hồng thị mau chóng lớn mạnh, đã dùng thủ đoạn hèn hạ
bắt ép Lý Chính Kỳ phải giao ra công nghệ hạng nhất kia, cũng vì nó mà
tập đoàn Hồng mới phát triển lớn mạnh như vậy. Sau đó Lý Chính Kỳ chết,
ông cho rằng chuyện này sẽ không còn có người khác biết, ai ngờ mười năm sau chính vào ngày hôm nay, lại có người biết đến chuyện này.
"Cha tôi tên là Tạ Chánh Kỳ, ông chỉ làm giả đi một chữ, cũng vì lấy tên
giả, cho nên ông ấy mới không có cách lấy lại đồ vật của chính mình."
Cũng bởi vì lúc ấy còn phải lo lắng cho chuyện của Ôn Minh, nên cha mới
không làm lớn chuyện này lên.
Cũng đúng, nói thật ra là cha
cũng không hi vọng cô vì chuyện này mà phiền não, nên cô cũng không cần
phải suy nghĩ nhiều thêm?
"Ai biết cô nói thật hay giả, cho
dù là thật thì đã sao, chuyện đã qua mười năm, các người không có chứng
cớ, có thể nói rõ ra được gì đây?"
"Tôi không cần phải nói
ra cái gì, cũng không muốn nhắc lại, tôi chỉ cần biết, cha tôi là một
người vĩ đại, vậy đã đủ rồi. Còn những chuyện vô sỉ hèn hạ mà ông đã
làm, sẽ cómột ngày ông trời giúp tôi đòi lại."
"Tạ Thiên
Ngưng, cô đừng nói như mình thanh cao lắm vậy, nói trắng ra cô cũng là
một kẻ hèn hạ vô sỉ, cô đoạt đi đồ của tôi, đoạt đi người chồng của tôi, đoạt đi hạnh phúc của tôi, phá hủy hạnh phúc cả đời của tôi, cô còn hèn hạ hơn ai hết." Hồng Thi Na đã không còn cách nào nhịn nổi cơn giận
trong lòng mình, nghĩ đến mình sẽ nhanh bị giết chết, cho nên liền hả hê nói ra hết.
Hôm nay cả nhà bọn họ rơi vào tay Phong Gia
Vinh, khả năng sống sót rất ít, hiện tại không nói, chẳng lẽ chờ sau khi chết đến chỗ Diêm Vương nói ra sao?
Đối với lời trách móc
của Hồng Thi Na, Tạ Thiên Ngưng hoàn toàn không còn giống như trước luôn lo lắng sợ hãi, mà bình thản phản bác lại cô, "Hồng tiểu thư, xin hỏi
thứ gì là thuộc về cô, chồng nào thuộc về cô chứ, tôi đã đoạt đi hạnh
phúc của cô khi nào chứ?"
"Cô biết rõ tôi và Khải Trạch có
hôn ước, tại sao còn nhảy vào chia cắt chúng ta, rõ ràng Khải Trạch
chính là thuộc về tôi, anh ấy là chồng của tôi, cô không biết liêm sỉ
cướp đi anh ấy, còn cho mình chính trực anh hùng lắm, cô quả là người
không biết xấu hổ."
"Hồng, Thi, Na." Phong Khải Trạch không
chịu nổi những lời nhục mạ của Hồng Thi Na đối với Tạ Thiên Ngưng, cho
nên tức giận hét lớn vào mặt Hồng Thi Na.
Hồng Thi Na cũng không còn cảm thấy sợ, tiếp tục nói, "Tạ Thiên Ngưng, cô nói đi, cô còn có lời nào để nói không?"
"Tôi đương nhiên là có lời để nói." Tạ Thiên Ngưng kéo Phong Khải Trạch lại, không để anh vì tức giận mà ra tay, lần đầu tiên cô cảm thấy tức giận
muốn giết chết Hồng Thi Na, để bảo vệ lấy hạnh phúc thuộc về mình, "Hồng Thi Na, cô nói cô và Khải Trạch có hôn ước, xin hỏi, Khải Trạch có thừa nhận hôn ước của hai người không? Cô nói tôi xen vào chuyện hai người,
xin hỏi cả hai có từng sống chung với nhau chưa? Cái gì gọi là Khải
Trạch thuộc về cô, cô có chứng cớ chứng minh nào anh ấy thuộc về cô
không? Cô nói tôi vô liêm sỉ, nói tôi không biết xấu hổ, nhưng đó chỉ là một mình cô tình nguyện, thậm chí còn không biết xấu hổ uy hiếp anh ấy
lên giường với cô, chẳng lẽ cô không vô liêm sỉ sao?"
"Tôi——"
"Tôi nói rõ cho cô biết đáp án, cho tới bây giờ Khải Trạch cũng chưa từng
thừa nhận chuyện hôn ước của cả hai người, đây đều do cô tình nguyện mà
thôi; cô mới là người xen vào giữa chúng tôi, chứ không phải là do tôi
xen vào giữa các người; Khải Trạch không thuộc về bất luận kẻ nào, anh
là một con người, anh ấy có quyền quyết định và lựa chọn hạnh phúc của
chính mình, chứ không phải như lời cô nói."
"Cô ——"
"Từ đầu đến cuối, trong lòng của Khải Trạch cô chẳng hề có phân lượng nào, sao cô có thể nói anh ấy là của cô chứ?"
"Tôi——"
Hồng Thi Na bị những lời Tạ Thiên Ngưng nói làm cho á khẩu, mặc dù không cam tâm, nhưng lại không biết phải phản bác như thế nào.
Tạ Thiên Ngưng nói chuyện rất mạnh dạng, làm Phong Khải Trạch thấy rất sảng khoái, giơ ngón tay tán dương cô.
Nói đến chuyện này, Phong Gia Vinh không nhịn được cũng chen miệng vào,
"Đúng vậy, ban đầu Khải Trạch cùng Hồng Thi Na có hôn ước, đều là do tôi ép bược, cho tới bây giờ Khải Trạch cũng chưa từng đồng ý qua, cho nên
chuyện hôn ước này chỉ là do một bên tình nguyện mà thôi, với nó không
có liên quan gì cả. Hồng Thi Na, cô không cần lấy hôn ước đó ra làm cớ
để biện bạch cho mình, cô càng nói nhiều sẽ chỉ càng làm mình thêm đau
khổ mà thôi."
"Phong Gia Vinh, thái độ của ông đã thay đổi
180 độ rồi, ban đầu ông đã hứa chắc với tôi, Phong Khải Trạch nhất định
sẽ lấy tôi, giờ lại nói chỉ có mình tôi tự nguyện, ông không thấy mình
rất ghê tởm sao?" Hồng Thi Na không thể phản bác lại lời Tạ Thiên Ngưng, nhưng lúc này Phong Gia Vinh lại mở miệng nói, liền đem mọi chuyện đổ
hết vào ông.
Dù sao chuyện cũng làm lớn lên rồi, cũng nên làm dứt khoát triệt để thôi.
"Tôi thật thấy may mắn vì lúc đầu Khải Trạch không chịu cưới cô, bằng không
bây giờ nhất định tôi sẽ bị cả nhà lòng người dạ thú các người hại chết
rồi."
"Đừng nói mấy từ khó nghe như vậy, chúng ta tệ thế
nào,thì ông cũng có thua kém gì. Nói trắng ra ông đã bị cái bụng của Tạ
Thiên Ngưng chinh phục, nếu hôm nay trong bụng tôi có mang con của Phong Khải Trạch, thái độ của ông còn như vậy không."
"Hồng Thi
Na, bất kể tôi bị cái gì chinh phục, thì Hồng gia các người đừng mơ ở
trên đầu Phong Gia Vinh này giương oai. Tôi dám chắc với cô rằng, những
người nào muốn đối phó với tôi, cho dù hôm nay trong bụng có mang cháu
của tôi, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho họ."
Lời Phong Gia
Vinh thốt ra vô cùng lạnh lùng tàn nhẫn, khiến người Hồng gia đều khiếp
sợ, liền tìm biện pháp tự cứu lấy mình.
Nhưng dựa vào tình huống bây giờ, muốn toàn thân trở ra, e là rất khó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...