Hồng Thi Na thật đúng là ngồi ở chỗ này đợi Phong Khải Trạch trở về, hơn nữa còn dùng thân phận nữ chủ nhân mà gia lệnh cho người hầu làm việc này việc kia, đối với cách bố trí trong nhà có chút không hài lòng, bèn cho người hầu dựa theo chỉ thị của cô, đem tất cả đồ trong phòng bày trí lại lần nữa cho thật tốt.Thím Chu thực chẳng biết nên làm gì, lại không có số điện thoại của Phong Khải Trạch và Tạ Thiên Ngưng, nên không thể gọi để nói tình hình trong nhà cho bọn họ biết, nên đành phải dựa theo lời nói của Hồng Thi Na mà làm, đi bày trí đồ đạc trong phòng lại một lần nữa, khiến căn phòng hoàn toàn khác hẳn.Phong Khải Trạch đưa Tạ Thiên Ngưng ra bên ngoài chơi, căn bản không biết trong nhà đã xảy ra chuyện gì, dù lớn tuổi nhưng vẫn bị kích thích bởi những thứ này vẫn thích chơi xe đua điện, hai người chơi giống y như hai đứa con nít cười toe toét.Tạ Thiên Ngưng vẫn chưa hết thỏa mãn khi phải bước ra khỏi xe điện đua, đã bị Phong Khải Trạch kéo vào một căn nhà ma, nhìn thấy quầy dán quảng cáo: nhát can chớ bước vào, tim không tốt chớ đi vào.“Em sợ không?” Anh cười gian xảo.“Làm gì phải đi chơi nhà ma chứ, đi thôi! Chúng ta qua chỗ khách chơi đi, đi xem phim có được không?”“Sợ cái gì, trong đều là đồ giả mà, hơn nữa chúng ta đã mua vé rồi, không thể lãng phí, đi vào thôi.” Anh đã trả tiền mua vé, nhất định phải đem cô vào trong đó thể nghiệm một chút.“Muốn đi thì tự anh đi đi, em không đi.” Cô buông tay anh ra, nhanh chóng đi qua cổng ngôi nhà ma để hít thở không khí ở bên ngoài.Anh bất đắc dĩ lắc đầu, đành đi theo ra ngoài, tới bên cạnh cố ý nói châm chọc: “Anh cứ nghĩ em không sợ trời không sợ đất, thì ra em sợ ma a.”“Ai, ai nói em sợ hả? Em chỉ không muốn nhìn thấy những thứ vô vị đó, hừ?” Chết vẫn cứ giữ sĩ diện, chứ không muốn thừa nhận mình sợ.Quả thật cô sợ, nếu như đi vào thế giới u ám kinh khủng kia, cô sẽ sợ đến không hít thở nổi, nghiêm trọng nhất vào ban đêm không thể nào ngủ một mình được.Năm học đại học, cùng Đinh Tiểu Nhiên đi xem phim ma, kết quả một tuần cô không dám ngủ, phải chui vào trong chăn của Đinh Tiểu Nhiên, ngay cả cô vẫn không ngờ lại toàn thân sợ hãi đến run rẩy, chỉ cần vừa khép mắt lại, trong đầu liền hiện ra hình ảnh khinh khủng làm cô khiếp sợ.Bởi vì chuyện này, cô bị Đinh Tiểu Nhiên chê cười rất lâu, từ đó về sau, cô rất ghét khi phải thừa nhận bản thân mình sợ quỷ, bởi cô không muốn bị người ta chế giễu.“Nếu đã không sợ, vậy cùng anh đi vào trong một chuyến đi.” Anh nắm tay cô, cường ngạnh kéo vào trong ngôi nhà ma, trong đầu tưởng tượng cô quá sợ hãi sẽ chạy thẳng vào trong lòng ngực của anh. (vinhanh: quả là Trạch ác nhân mà, =_= )“Em ______”Tạ Thiên Ngưng không muốn vào trong ngôi nhà ma, nhưng lại chưa nghĩ ra cách thì bị anh kéo vào trong.Mới vào cửa thì cảm thấy một luồng gió mát thổi, khiến cho cả người cô đều dựng tóc gáy, vì quá sợ hãy, cố đi theo sát phía sau anh, hai tay nắm chặt quần áo của anh không buông, sợ phải nhìn thấy những thứ gì đó đáng sợ.Bên trong chỉ có những âm thanh u ám và tiếng động đã dọa cô hồn siêu phách tán, thì sao mà cô còn dám xem chứ?Phong Khải Trạch điềm nhiên đi thẳng vào bên trong, mặc kệ thấy cái gì, nghe gì cũng không sợ, cho dù bên cạnh có nhô ra một cánh tay máu, anh cũng không có cảm giác, coi như không thấy mà cứ tiếp tục đi về phía trước.Anh không sợ, nhưng người phía sau sợ muốn chết, cứ luôn không dám ngẩng đầu nhìn lung tung.Đột nhiên, trên vách tường bên cạnh nhô ra một cái tay máu, cô không cẩn thận nhìn thoáng qua, thấy cánh tay đầy máu khi, sợ đến mức hét toáng lên: “Á _______”.Sau khi la xong, cánh tay máu liền biến mất không còn nhìn thấy nữa.Ngay cả như vậy, cô vẫn còn sợ hãi, cả người bũn rũn ngồi trên đất, lại không cẩn thận chứng kiến vách tường có cái đầu lâu nhảy múa, còn có một nữ quỷ tóc dày mặt đầy máu, làm cô sợ tới mức khóc òa, “Á_____ hu hu_____”Phong Khải Trạch không ngờ cô bị dọa sợ đến thành như vậy, vì thế bèn ngồi xổm xuống, gắt gao ôm chặt cô, dỗ dành một lúc: “Đừng sợ, những thứ này đều là giả mà.”Không ngờ cô sợ những thứ này, sớm biết sẽ không đem cô vào. (vinhanh: =_= chứ ko phải biết rồi, cố tình giả nai sao?)“Em không muốn ở chỗ này nữa, em không muốn____” cô trốn vào trong lòng ngực của anh, khóc òa nói muốn rời khỏi đây. (hé hé, đúng ý rùi kìa anh Trạch gian xảo )“Được, chúng ta giờ đi ra ngoài, đi nào.” Tựa sát vào người ôm chặt anh đi ra ngoài.Do vừa rồi mới đi vào chưa được lâu, nên chỉ cần quẹo một góc rồi đi mấy bước đã ra bên ngoài. Người bán vé bên ngoài chứng kiến hai người nhanh đi ra đây, hơn nữa cô gái còn khóc sướt mướt, sắc mặt sợ đến trắng bệch, nhịn không được cười mỉm, nhưng không dám nói lời nào.Con gái tiến vào ngồi nhà quỷ mà bị dọa thành như vậy cũng là rất bình thường.Phong Khải Trạch không để ý người nhân viên bán vé, mang Tạ Thiên Ngưng đi ra khỏi căn nhà ma.Đến bên ngoài, hít thở bầu không khí trong lành, Tạ Thiên Ngưng cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn, không giống mới nãy rất sợ sệt, thở phì phì đẩy anh ra, chửi rửa thậm tệ: “Anh là tên khốn, cư nhiên lại đưa em đi vào trong đó, anh muốn làm em tức chết a.”“Là em nói không sợ, nếu vừa rồi em nói sợ, anh sẽ hkhoong đưa em vào trong đó.” Anh cười phản bác lại, nhớ đến bộ dạng cô bị dọa sợ, cảm thấy rất đáng yêu.Thì ra cô thật sự sợ ma.“Em không đếm xỉa đến anh nữa, hừ.” Anh cảm thấy thật mất mặt, không phản bác lại lời của anh, đành tức giận bỏ đi.“Vợ ơi, anh là chồng em mà, em sao có thể không quan tâm anh chứ?” Anh cười nói, chạy đuổi theo cùng cô sóng vai đi, vươn tay muốn ôm lấy cô.Nhưng mà cô không thuận theo, bỏ mặt anh, giận dỗi không chịu để anh chạm vào, bản thân cứ đi về phía trước.Anh không tay, tăng thêm lực đạo, cường thế ôm cô vào trong lòng, dỗ dành cô: “Được rồi, về sau anh không đưa em vào chỗ này nữa có được không?”Lúc này , cô không còn vùng vẫy khỏi lòng ngực của anh, mà nghiêm khắc cảnh cáo: “Lại có thêm lần sau là em không tha cho anh đâu.”“Tuân lệnh bà vợ đại nhân, tuyệt đối sẽ không có lần sau. Bất quá, sau này em cũng không nên tỏ ra mình mạnh mẽ nữa, rõ ràng sợ mà cứ nói cứng rắn là mình không sợ!”“Phong Khải Trạch!” Cô nghiến răng giận dữ, lạnh lùng quát tên anh.“Thôi mà vợ, trời sinh lá gan đã nhỏ thì cũng nên thừa nhận mình nhát gan đi, không có gì phải mất mặt.” Anh không quan tâm đến vẻ mặt phẫn nộ của cô, liền trêu chọc cô.“Em không để ý đến anh nữa.” Cô lại giận dữ thêm lần nữa, tách khỏi lồng ngực của anh, giận dữ đi thẳng về phía trước, miệng giận dỗi không ngừng nhắc mãi: “Cái gì chứ, giờ phút này còn chọc mình, đúng là đáng ghét.”Tạ Thiên Ngưng hiện tại chỉ lo giận dỗi, không để ý đến người ở phía trước, cứ tiếp tục đi thẳng, kết quả đụng vào một người, làm cô bị bậc ra sau.“A____”Sau khi bị văng ra sau, hô nhỏ một tiếng, biết bản thân mình có lỗi, vì vậy bèn ngẩng đầu xin lỗi, “Xin___”Còn chưa nhìn rõ người trước mặt, thì lời liền nghẹn lại ở cổ họng, tức thời không nói được gì, chỉ còn lại kinh ngạc và oán hận, còn có chút chán ghét.Ôn Thiếu Hoa đứng ở giữa đường, ngăn cản losoid đi, dùng ánh mắt nặng nề nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng có một luồng khí nóng không yên, còn thêm một loại cảm giác không cam chịu rất mãnh liệt.Căn bản cô gái này vốn thuộc về anh, sau khi âm dương lẫn lộn, bọn họ đã để vuột nhau, hiện tại anh chỉ muốn kéo cô trở về.“Thiên Ngưng ____”Phong Khải Trạch đứng ở phía sau, vừa thấy Ôn Thiếu Hoa, lập tức đi nhanh đến, liền ôm Tạ Thiên Ngưng vào trong ngực, ưỡn ngực vênh mặt nhìn Ôn Thiếu Hoa, không vui chất vấn: “Mày muốn làm gì?”Ôn Thiếu Hoa không để ý tới Phong Khải Trạch, chỉ nghĩ muốn nói chuyện với Tạ Thiên Ngưng, không vui liền phản bác lại: “Đây là chuyện của tao với Thiên Ngưng, không liên quan tới mày.”“Thiên Ngưng bây giờ là vợ sắp cưới của tao, chuyện của cô ấy đều có liên quan đến tao.”“Cái gì, cô ấy là vợ chưa cưới của mày , sao có thể chứ?” Ôn Thiếu Hoa không thể chấp nhận sự thật này, cũng không tin chút nào, vì vậy bèn nghiêm túc hỏi Tạ Thiên Ngưng, trong giọng nói lộ ra chút luống cuống. “Thiên Ngưng, em nói cho anh biết, đây không phải sự thật có đúng không?”Tạ Thiên Ngưng mỉm cười, giơ tay trái lên, lộ ra chiếc nhẫn trên ngón tay cô, khẳng định câu trả lời: “Tôi thật sự là vợ chưa cưới của anh ấy.”Đáp án này khiến Phong Khải Trạch rất vui, phấn kích ôm cô càng chặt hơn, trên mặt tràn đầy vẻ đắc chí, ở trước mặt Ôn Thiếu Hoa khoe khoang.Ôn Thiếu Hoa nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương cực đắc, trong lòng không còn mùi vị gì, sự thật rõ ngay trước mặt, nhưng anh vẫn không chịu tin, cố tình châm biếm bọn họ: “Các người diễn kịch có đúng không? Nhất định các người đang diễn kịch, Thiên Ngưng, anh với Minh San đã ly hôn rồi, trước kia bỏ rơi em là lỗi của anh, hi vọng em có thể tha lỗi cho anh.”Cho tới nay hắn vẫn cứ cho rằng Tạ Thiên Ngưng với người đàn ông này đang diễn kịch cho hắn xem, nhưng xem ra, hắn đã bắt đầu tin vào mối quan hệ của họ là sự thật.Dù vậy, hắn vẫn không thể chấp nhận hết toàn bộ này.Phong Khải Trạch nghe xong, càng lo lắng liền ôm chặt cô hơn, phẫn nộ quát: “Ôn Thiếu Hoa, tao cảnh cáo mày, đừng hòng tính đến chuyện cướp vợ chưa cưới của tao.”Ôn Thiếu Hoa cười khinh thường, vẻ mặt đầy tự tin, lạnh nhạt nói: “Đó là chuyện của tao và Thiên Ngưng, cùng mày không có liên can. Cô ấy chọn ai, đó là quyên của cô ấy.”Hắn tin vào tình cảm mười năm của Thiên Ngưng không phải giả, chỉ cần hắn thành tâm thành ý nhận lỗi, cô nhất định sẽ cho hắn cơ hội lại trở về bên cạnh hắn.Ngay lúc Ôn Thiếu Hoa đinh ninh thế, Tạ Thiên Ngưng liền cho hắn một đáp án tuyệt vọng.“Thiếu Hoa, thật xin lỗi, kỳ thực cho đến bây giờ tôi cũng không có yêu anh, từ khi gặp khỉ nhỏ tôi mới biết tình yêu thật là gì? Tình cảm của tôi đối với anh chẳng qua là không muốn làm ba tôi buồn, đó không thể gọi là yêu. Mặc kệ anh và Minh San vì sao ly hôn, tóm lại chúng ta không thể trở lại như ban đầu, anh nên chúc mừng tôi đã tìm được người mà tôi yêu, hiện tại tôi rất hạnh phúc.”Hai tháng trước, nếu như Ôn Thiếu Hoa xin lỗi cô như vậy, cô nhất định sẽ rất cao hứng, lập tức liền tha lỗi cho hắn.Nhưng bây giờ, cô không muốn nghĩ đến lời xin lỗi của hắn, lại càng không muốn dính dáng gì với hắn, chỉ muốn vạch rõ ranh giới không liên quan nhau nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...