Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Tạ Thiên Ngưng mang theo hành lí lang thang trên đường, không biết mình nên đi về đâu. Vừa rồi do quá xúc động nên cô mới quyết định bỏ đi, nhưng khi đi ra khỏi cửa lại không biết nên đi đâu.Trở về, chuyện đó không thể nào được. Lại chẳng biết nên làm gì. Thôi thì bây giờ cứ đi tìm một chỗ ở trước vậy.Mấy năm nay cô dành dụm cũng được một ít tiền, định dùng nó để đi hưởng tuần trăng mật, nhưng giờ nghĩ lại nó không cần thiết nữa rồi. Không sao cả, giờ cô sẽ dùng số tiền này để đi thuê một căn nhà trọ.Tạ Thiên Ngưng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cố không cho nước mắt chảy xuống. Cô hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tâm tư của mình, đem những chuyện không vui quăng đi hết, sau đó mang theo hành lí của mình đi tìm nhà trọ. Hiện tại cũng đã trễ giờ làm mất rồi, thôi thì cứ nghỉ luôn thôi. Mấy năm nay, vì muốn kiếm tiền, mặc kệ bão táp mưa sa, cô đều đi làm đúng giờ, chưa bao giờ đến trễ, chứ đừng nói trốn việc.Bão táp mưa sa(*): gió thổi mưa đập.Nhưng bây giờ không còn Ôn Thiếu Hoa ở bên cạnh mình nữa, cô cảm thấy rất thoải mái. Cô đứng trên đường phố, nhìn thấy rất nhiều trai gái đi ngang qua mình, lại nhìn cách ăn mặc của chính mình, thật không thích hợp chút nào cả. So với các cô gái trẻ bây giờ ăn mặc rất gợi cảm, theo mốt thời trang mới, còn cô chỉ quần jean với áo sơ mi trông thật quê mùa. Quần áo xốc xếch, trông như bà già.Trước kia, cô chưa bao giờ quan tâm đến những thứ này, cái gì cô cũng đều nghĩ cho Ôn Thiếu Hoa, cô chỉ biết cần phải sắm sửa cho anh thật tốt vào, chỉ cần anh ta vui vẻ thì cô cũng đã hạnh phúc lắm rồi, nên chưa từng nghĩ làm việc gì cho chính bản thân của mình.Tạ Thiên Ngưng cầm hành lí đứng ở bên ngoài cửa hàng bán quần áo, nhìn vào bên trong gương phản chiếu ra hình ảnh một cô gái đắm chìm trong nỗi đau tuyệt vọng, một chút tinh thần cũng không có, càng nhìn càng thấy ghét, huống chi là người khác."Tạ Thiên Ngưng, mày thật là ngốc!" Tự phỉ báng chính mình. Cuối cùng chỉ vì một người đàn ông ruồng bỏ mình, uổng phí mười năm tuổi xuân, đánh mất thời gian đẹp nhất của đời người con gái, thật sự quá ngu ngốc.“Chị gái, hành lí của chị đang cản đường đi đó, phiền chị lui ra một chút”. Một chàng trai trẻ đang ôm bạn gái đi ngang qua thì bị cô chắn ngang, không vui mở miệng nói.Tạ Thiên Ngưng giật mình nhìn lại, nhìn một đôi trai gái trẻ tuổi, nhìn cô gái đang ở trong ngực chàng trai, lại nghĩ đến câu vừa rồi cậu ta gọi mình là chị gái. Cách xưng hô này nghe sao khó chịu quá đi. Cô già lắm sao?“Chị gái, chị còn đứng ngẩn ra đó làm gì, hành lí của chị cản đường đi của chúng tôi, phiền chị lấy nó đi dùm”. Cô gái cũng mở miệng, vả lại còn tựa vào trong ngực chàng trai nũng nịu nói, giọng ngọt như mật làm cho người ta nghe phải nổi hết gai ốc.Nghe giọng điệu ấy, Tạ Thiên Ngưng nghĩ đến giọng điệu của chính mình. Cô chưa bao giờ làm nũng với Ôn Thiếu Hoa, cũng không muốn mình phải nói chuyện với anh bằng giọng ngọt ngào như thế, bởi vì cô cảm thấy sự chân thật là tốt nhất. Tình cảm con người cũng giống như vậy.Giờ cô mới hiểu những suy nghĩ trước kia của mình quả là ngây thơ, đàn ông điều thích dáng vẻ giả dối bên ngoài, không quan tâm đến tình cảm chân thật. Càng nghĩ cô càng thấy mình thật buồn cười.“Chị gái, phiền chị đem hành lí dời sang một bên có được không?” Chàng trai thấy Tạ Thiên Ngưng không phản ứng liền cất cao giọng lên nói chuyện. Cho dù như vậy thì đối phương vẫn không hề phản ứng.Cô gái đành lắc đầu, kéo bạn trai mình đi qua hướng bên kia: “Thôi, không cần so đo với đầu óc người obasan(*) có vấn đề này làm gì, chúng ta đi qua bên kia vậy”.obasan(*): chỉ người phụ nữ nội trợ trong gia đình, bà thím.“Cũng được”.Cái gì, Obasan?Nghe cô gái gọi cô như thế, Tạ Thiên Ngưng càng kinh ngạc, thậm chí còn tức giận rất muốn chửi người, nhưng lại không thể thốt nên lời. Cô chỉ mới hai mươi tám tuổi, sao có thể làm obasan được chứ.“Bỏ đi, trước hết cứ đi tìm nhà trọ để ở đi”. Cô không thèm để ý làm chi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận