Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn
“Mày đã khôi phục trí nhớ?” Cố Minh Hải kinh ngạc nhìn Cố Tuyết Y, đáy mắt lúng túng không thể che giấu. LQĐ
Cố Tuyết Y chỉ lạnh nhạt cười mỉa mai, nhìn Cố Minh Hải, “Ông lợi dụng tôi mất trí nhớ kiếm không ít tiền lời, vậy có phải ông nên dựa theo lãi suất ngân hàng đưa cho tôi một ít?”
Cố Minh Hải á khẩu không trả lời được nhìn cô.
Số tiền đó ông ta sớm dùng cho công ty, sao còn tiền để đưa cô, hơn nữa, hiện tại tài chính ông ta không đủ quay vòng nên mới tới thành phố D, giờ không phải đã tự đưa mình vào miệng cọp à?
“Không có tiền, vậy thì ông chờ mà ngồi tù đi!” Cố Tuyết Y thản nhiên nhìn Vương Tiểu Vi, “Tiễn khách!” Cô muốn Cố Minh Hải ngay cả cơ hội trở mình cũng không có.
“Nhưng ả ta mắng ngài còn chưa bị xử phạt, ngài nói chuyện này có phải là….” Nên xử lý xong mới thả bọn họ đi?
Cô còn chưa nói xong Cố Tuyết Y đã lạnh nhạt phất tay cắt ngang lời cô, “Để bọn họ đi đi! Nếu để bọn họ tiếp tục ở tòa nhà này thì chỉ sợ tôi sẽ không ở đây được nữa.”
Vương Tiểu Vi lập tức bừng tỉnh hiểu ra, sau đó đưa mắt ra hiệu cho nhân viên bảo vệ.
Hai nhân viên bảo vệ một người kéo Cố Lệ Tình một người kéo Cố Minh Hải, đẩy hai người bọn họ ra khỏi cửa dưới lầu.
Quần áo hai người xốc xếch thoạt nhìn vô cùng nhếch nhác, Cố Minh Hải khó khăn từ trên đất đứng dậy, đồng tử hốt hoảng nhìn ánh mặt trời trên lầu, lông mày nhíu lại như thể đang tìm biện pháp chống đỡ chuyện Cố Tuyết Y nói.
“Ba! Chân con đau quá, hu hu…….” Tư thế Cố Lệ Tình nằm sấp, mông hướng lên trên, vì chân đau nên không thể nhúc nhích.
Cố Minh Hải ngoái đầu lại nhìn ả ta, trong đầu dần nhớ lại đoạn đối thoại cùng Cố Tuyết Y, đáy mắt ông ta dần không vui và tức giận. Nếu như không phải nó thì nói không chừng chuyện của Tuyết Y sẽ giải quyết chuyện êm đẹp hơn, còn ông ta mất hết tất cả chỉ còn hai bàn tay trắng, bây giờ ngay cả cơ hội trở mình cũng không có. Nếu ông ta không tới thành phố D thì tất cả những chuyện này sẽ không xảy ra.
Dường như Cố Lệ Tình phát hiện ra cảm xúc của Cố Minh Hải, mắt đỏ lên nước mắt trào ra, đáng thương nhìn Cố Minh Hải, “Ba, không phải ba sẽ bỏ mặc con chứ?” Đáy lòng ả ta không khống chế run rẩy, “Thật sự con không cố ý, là Cố Tuyết Y nói thiếu chủ Bách Lý cho cô ta một nửa tài sản trước mặt con, hơn nữa trong giọng điệu cô ta thực sự rất quan tâm nên con mới điện thoại cho ba, ba, những chuyện này đều là lỗi của Cố Tuyết Y chứ không phải con, là Cố Tuyết Y cô ta lừa gạt con, nếu như không phải cô ta thì con cũng không gọi ba tới.”
Tầm mắt Cô Minh Hải nhìn lên mặt Cố Lệ Tình, hai vết dao vô cùng chướng mắt, gián tiếp càng chọc lửa giận trong lòng Cố Minh Hải, càng làm ông ta nghĩ tới chuyện lợi dụng sau này.
Nếu như Lệ Tình không bị hủy hoại mặt, nói không chừng ông ta có thể gả ả cho người môn đăng hộ đối, nói không chừng ông ta còn có cơ hội trở mình, bây cơ hội này cũng bị hủy rồi, vậy ông ta còn muốn Lệ Tình làm được chuyện gì nữa. Hơn nữa Tuyết Y cũng sẽ đối phó với người bên nhà mẹ đẻ của Lê Tuệ Quyên, bây giờ ông ta cũng chẳng cần phải nịnh nọt những người đó nữa.
Cô Minh Hải yên lặng nhìn Cố Lệ Tình, ngực phập phồng lên xuống, cuối cùng ông ta nhanh chóng rời đi.
Cố Lệ Tình nhìn bóng dáng ông ta, bất lực hét lên, “Ba…. Ba đừng bỏ con, bây giờ chân con không thể đi được, ba, ba đừng tức giận, ba…….”
Lá vàng rụng xuống, trong không gian nhàn nhạt đau thương.
Ban công trên lầu.
Cố Tuyết Y lạnh mắt nhìn bọn họ, ngón tay đặt trên lan can ban công chậm rãi xiết chặt.
Bây giờ chỉ mới bắt đầu, tiếp theo sẽ còn nữa.
Vương Tiểu Vi theo sát cô.
“Tiểu Vi, em xem ở cửa nhiều người chướng mắt ghê! Em xuống dưới cho tôi thấy bản lĩnh mắng người của em thế nào, xem có học theo tôi được chút gì không.”
Vương Tiểu Vi cười rất vui vẻ, rốt cuộc cũng đến lượt cô lên sân khấu thỏa thuê phát huy, “Vâng. Tiểu thư, em sẽ không làm ngài thất vọng.”
“Đi thôi!”
Không tới vài phút, dưới lầu truyền tới tiếng gào khóc thảm thiết của Cố Lệ Tình.
*******************
Nhà họ Lăng, phong cách trang trí châu Âu, trong phòng có hương vị cổ kính, rèm che đẹp đẽ.
Trên giường buông rèm, chiếc mền phồng lên hơi giống hình con sâu róm.
Dưới chăn, Tiêu Nhã Mạn lật mình n lần, thở dài một hơi, bây giờ đã giữa trưa nhưng cô không muốn rời giường.
Cô vừa ra khỏi cửa thì Lăng Hi Dạ lập tức gọi điện tìm cô, nếu như cô không nghe máy của anh ta thì chưa tới 10 phút đã có nhân viên bảo vệ tới cưỡng ép cô đi tới trước mặt anh.
Đã liên tục mấy ngày như vậy, bây giờ cô giống như chú chim nhỏ bị nhốt trong lồng, làm thế nào cũng không bay cao, càng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay Lăng Hi Dạ được.
Mới đầu tưởng Lăng Hi Dạ phái người theo dõi cô nhưng núp ở chỗ gần cô, có điều cô tìm khắp xung quanh cũng không thấy bóng dáng hành tung nhân viên bảo vệ đâu.
Cô nghĩ mãi không hiểu rốt cuộc Lăng Hi Dạ đã làm thế nào?
Lăng Hi Dạ đứng trước cửa phòng, gõ cửa đi vào, nhìn thấy phòng trống rỗng không có người anh ta liền đi tới giường.
Anh ta từ trên cao nhìn xuống Tiêu Nhã Mạn dưới mền, “Tôi nghe nói cô không ăn sáng, ngay cả bữa trưa còn tính không ăn, chẳng lẽ cô đang tu luyện à? Không ăn không uống cũng được?” Nhân cơ hội giải lao giữa cuộc họp anh ta điện cho cô, kết quả không ai nghe máy, anh ta gọi điện về nhà hỏi có phải cô không ở nhà không, người giúp việc lại nói cô còn chưa dậy.
“Không cần anh quan tâm tôi.” Tiêu Nhã Mạn dưới mền không nhìn anh ta, nằm im không nhúc nhích, hơi giống đang giận lẫy.
“Không ăn cơm người chịu tội là cô, phải biết rằng đói thì có thể bị đau bao tử, đến lúc đó cơ thể đau yếu, nếu như tôi là cô tôi sẽ ngoan ngoãn ăn cơm, tránh cho mai này phải vào viện tiêm chích.” Đôi mắt Lăng Hi Dạ hiện vẻ dịu dàng, tầm mắt không rời khỏi chiếc mền.
“Anh đi đi, tôi muốn ngủ.” Tiêu Nhã Mạn vẫn không hé chăn nhìn anh ta, mà nghiêng người đưa lưng về phía anh ta.
“Cô cũng đã ngủ….”
“Anh quản tôi làm gì, tôi thích ngủ bao lâu là chuyện của tôi, không cần anh quan tâm.” Tiêu Nhã Mạn không nhịn được vén mền lên, đôi mắt như nước trừng nhìn anh ta.
Cho rằng sau khi thỏa thuận cô sẽ khôi phục cuộc sống bình thường hơn, kết quả không phải, cô cũng đã nói đã chết tâm hoàn toàn với anh ta, anh ta lại cố tình cực kỳ dịu dàng với cô, có khi cô tức giận nhưng anh ta chỉ bình tĩnh khẽ cười nhìn cô.
Một lần hai lần còn được, nhiều hơn sẽ cảm thấy anh ta đáng ghét, giống như bây giờ, dài dòng như ông già.
“Đây là phòng tôi, mời anh đi ra ngoài giùm.” Khuôn mặt ngọt ngào hơi đỏ, đáy mặt hiện ngọn lửa tức giận, ngón tay chỉ cửa phòng, “Mai này không có sự đồng ý của tôi thì anh không thể vào.”
Lăng Hi Dạ chỉ cười, trên mặt cũng không hề tức giận, “Đừng quên đây cũng là phòng tôi.” Dù hiện giờ bọn họ tách ra ngủ, anh ta không ngủ cùng cô là vì anh ta cảm thấy cô cần thời gian để nghĩ về chuyện của bọn họ, nhưng hình như cô không hề nghĩ tới.
“Phòng của anh? Anh muốn thì anh cứ lấy đi!” Cô ước gì anh ta dọn vào, như vậy thì cô có thể lấy cớ để về nhà mẹ đẻ.
Lăng Hi Dạ dừng một lát, “Chờ lát nữa nhớ ăn cơm, tôi ra ngoài trước.” Nếu tiếp tục ở chung thì cô càng chán ghét anh ta hơn.
“Lăng Hi Dạ! Có phải là anh kẻ điếc không hả? Tôi đã nói là tôi không thích anh nữa, vì sao anh cứ cố tình không nghe tôi nói?” Tiêu Nhã Mạn lạnh lùng nhìn anh ta, “Anh cảm thấy chúng ta tiếp tục như vậy có ý nghĩa sao?”
“Mặc kệ có ý nghĩa hay không, chuyện giữa chúng ta không phải mình cô nói là được, cô đừng quan tâm đến tôi làm gì.”
“Sao tôi lại có thể không quan tâm anh đang làm gì? Tôi chẳng phải là người chết, nhưng cho dù anh làm gì đi nữa thì giữa chúng ta cũng không có khả năng.” Câu nói kia cô không ngừng nhấn mạnh, vì sao anh ta lại không thể nghe một lần?
Đôi mắt Lăng Hi Dạ trở nên thâm thúy, ánh mắt nhìn cô cảnh cáo, “Cô muốn tôi làm chuyện như ngày đó với cô sao? Nếu như không muốn thì đừng nói mình không phải như người chết nữa.”
“Tôi….”
“Đừng nói mặc kệ chuyện của tôi nữa, thân phận bây giờ của cô vẫn là vợ Lăng Hi Dạ tôi, tôi và cô một khối, nhất cử nhất động của cô đều liên quan đến tôi.”
“Ý của anh là nói tôi liên lụy đến anh à?” Tiêu Nhã Mạn đột nhiên như nhúm xù lông, ai đắc tội cô thì sẽ đâm bị thương.
Lăng Hi Dạ đè tâm tình tức giận trong lòng xuống, bất đắc dĩ nhìn cô. “Cô luôn hiểu lầm ý tôi, lời tôi nói tuyệt đối không nói cô liên lụy gì tôi, chỉ muốn dặn cô phải chú ý tới mình.”
Trong lòng anh ta suy nghĩ, chẳng lẽ người xấu nhưng không thể có cơ hội sửa chữa sai lầm một lần sao? Vì điều gì mà lúc nào cô cũng hở một tý là phán anh ta tội chết?
“Quan tâm tôi? Sự quan tâm của anh tôi không gánh nổi, anh vẫn nên giữ cho người khác! Đặc biệt nên để lại cho bạn gái anh đi!” Bây giờ cô cần là tự do chứ không phải sự quan tâm, cho dù cần thì cũng không phải là từ anh ta.
Lăng Hi Dạ đứng thẳng người, đôi mắt đen sẫm như động đen không đáy, “Mấy ngày nữa mẹ về rồi, bà tốt với cô như vậy, cô muốn thấy bà lo lắng cho cô sao?”
Tiêu Nhã Mạn rũ mí mắt không lên tiếng, trước đó vì cô và Lăng Hi Dạ cãi nhau mà Lý Xuân Nhu rời nhà đi du lịch, thời gian chắc cũng một tháng rồi.
Mặc dù cô không muốn nhưng Lăng Hi Dạ khiến cô không thể không nói mấy lời kia.
Bây giờ nghĩ tới cô thấy hơi hối hận, quả thực Lý Xuân Nhu đối xử với cô rất tốt, giống như một người mẹ đẻ khác của cô vậy.
Nhưng chuyện Lăng Hi Dạ làm với đàn anh cô vẫn nhớ, đây tất cả đều là lỗi của Lăng Hi Dạ, không thể trách cô.
“Nếu như bà về thấy cô gầy như vậy, chắc chắn cho rằng cô vì chuyện lần đó mà canh cánh trong lòng ăn không ngon, chẳng lẽ cô lại muốn nhắc tới chuyện lần trước.”
Hết chương 12
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...