Không đẹp.
Hắn tiến thêm một bước: “Vậy thế này, có đẹp không?”
Ánh trăng chiếu thẳng vào mặt hắn, ta thấy lông mi hắn rải bóng dài trên khuôn mặt.
Ta cảm thấy hơi thở của hắn phà nhẹ vào mặt mình.
Thật dễ ngửi.
Môi của hắn thực sự vừa ngọt vừa mềm, giống như trong tưởng tượng của ta.
Hắn ở trên miệng ta nhẹ nhàng hôn một cái, ngay sau đó đầu lưỡi cũng quấn quanh tiến vào.
Mặt trăng đang rung chuyển.
Hắn hôn ta rất lâu, lâu đến nỗi ta cảm thấy hơi thở sắp không theo kịp, mặt trăng trước mắt đều mơ hồ...!Sau đó, hắn buông ta ra, nghiêm túc hỏi ta một câu hỏi đau đớn:
“Mùi vị trong miệng nàng là gì vậy?”
Ta thành thật trả lời: “Ta chỉ vừa nuốt một ngụm bùn, có ngon không?”
35
Khi thức dậy, ta cảm thấy đau đớn toàn thân.
Đêm qua sau khi ta nói xong câu đó, thái tử liền động thủ với ta.
Xin lỗi, chính là theo nghĩa trên mặt chữ mà động thủ.
Hắn véo má phải của ta bằng tay trái, má trái bằng tay phải, kéo khuôn mặt ta ra ngoài như một bùn cao su, vừa kéo vừa nói: “Có ngon không? Hả?”
“Ta sai rồi, đại cưa.”
Sau đó bọn ta đi trở về phòng, thay y phục và rửa mặt.
Đột nhiên hắn đẩy ta lên giường.
Ta chỉ nhớ ánh trăng mờ ảo, làn khói trống rỗng.
Môi của hắn ở trên môi ta, hỏi ta: “Sợ không?”
Ta nói, không sợ.
Ta kỳ thực muốn đổi một câu khác, tỉ như “đại gia đây không sợ” gì gì đó.
Nhưng ta chưa nói xong, liền phát hiện.
Hắn mới thật sự là đại gia của ta.
Đợi gần ba năm để động phòng hoa chúc, hôm nay cuối cùng cũng bồi hoàn.
Ta chỉ cảm thấy mặt trăng lắc lư, bức màn lắc lư, cả thế gian đều lắc lư, Lý Vân Chu trước mắt cũng lắc lư.
Trái tim ta cũng lắc lư theo, bấn loạn, nhưng tình cảnh này lại sinh ra vài phần ngọt ngào không có lí do.
Để thâm nhân tĩnh khoái xuân tiêu, tâm nhứ phân phân cốt tận tiêu.*
Môi hắn ghét sát tai ta nói:
“Đến hôm nay mới biết.”
“Cái gì gọi là c.h.ế.t đi sống lại.”
*Câu này đại khái là một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, tim phổi trong chăn đều như thất hồn lạc phách.
36
Ngày hôm sau, ta bị đ.á.n.h thức bởi giọng nói của Xuân Nương đã lâu không nghe:
“Lương đệ, lương đệ, mau tỉnh dậy!”
“Hoàng hậu nương nương đến thăm người!”
Lần một là hoàng hậu nương nương.
Lần hai vẫn là hoàng hậu nương nương.
Nước mắt của ta bất giác trượt xuống, chẳng lẽ, kiếp trước ta và hoàng hậu nương nương có cừu oán? Bằng không kiếp này làm sao có thể hết lần này đến lần khác bị nàng quấy rầy thanh mộng.
Ta rất kinh ngạc vì Xuân Nương đã lâu không gặp đột nhiên trở nên ấm áp với ta, còn Hoàng hậu nương nương đã lâu không gặp chỉ làm cho trước mắt ta tối sầm, dù sao đêm hôm qua, ta thật sự mệt.
Hoàng hậu nương nương nhìn qua, vẻ mặt lo lắng: “Con của ta, con không sao chứ?”
"Hôm nay hoàng nhi nói thân thể con không được thoải mái, nên không đi gia miếu cầu phúc.
Làm cho bản cung lo lắng không thôi, có nặng lắm không? Có cần mời thái y đến xem không?”
“Nhất định là hạ nhân hầu hạ không chu đáo! Con nói cho mẫu hậu biết, mẫu hậu thay con phạt hắn!”
Ta vừa ngồi dậy, phía dưới liền ập tới một cơn đau đớn.
Đau đến mức ta nhe răng trợn mắt, chỉ có thể nhìn hoàng hậu cười nói:
“Không liên quan đến người khác, nhi thần, nhi thần chính là có chút không thoải mái, cho nên...”
Không liên quan đến người khác, chính là đêm qua bị hài tử của người dùng gậy đ.á.n.h vài lần, cho nên mới không dậy nổi.
“Vì vậy...!Thỉnh mẫu hậu ngàn vạn lần không được trách phạt hạ nhân...”
Đừng trách phạt hạ nhân, phạt hài tử của người là đủ rồi.
Tốt nhất là tát hắn hai cái, sau đó cũng cho hắn ta ăn chân giò trong ba tháng, một chút rau xanh cũng không được phép có.
“Có chỗ không thoải mái, nhất định phải nói.” Hoàng hậu ân cần nắm lấy tay ta: “Con nhìn con đi, miệng đều trắng bệch, còn khách khí với mẫu hậu.”
“Nào, để mẫu hậu nhìn xem, rốt cuộc là chỗ nào không thoải mái.”
Nói xong, nàng liền vén chăn của ta lên.
Sau đó, cung của ta suýt sụp đổ bởi một tiếng la hét:
“Ai da! Con bị sao thế này?”
“Sao trên giường lại có máu!”
38
Lúc thái tử trở về, cả cung đều đang cười trộm.
Sắc mặt hắn không chút thay đổi, dường như rất bình tĩnh, một mạch bước đi từ trong tiếng cười, nhưng tai lại đỏ ửng.
Hắn vọt vào phòng ta đóng cửa lại, tới trước mặt ta nhấc bổng ta lên nói:
“Từ Minh Minh! Nàng đã nói gì với mẫu hậu?”
Ta ôm bụng: “Ôi chao, đau...!đau...”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...