Gả Vào Phủ Thái Tử FULL


12
Vạn lần không ngờ tới, lần này hoàng cung làm việc lại tắc trách đến như vậy.
 
Đợi tận năm canh giờ rồi mà chưa có ai đến cứu bọn ta.
 
Ta và thái tử chỉ đành tự lực cánh sinh, một bên tìm đường, một bên đùn đẩy trách nhiệm cho nhau.
 
Hắn nói đều tại ta cứ đòi đi theo hắn, ta nói chính hắn mới là người đưa ta theo.
 
Hắn nói thực ra hắn không muốn g.i.ế.t con nai này, đều tại ta ở bên cạnh chế giễu hắn, ta nói mũi tên đều đã b.ắ.n hết rồi thì đừng ở đó mà khoác lác nữa.
 
Hắn không nói gì nữa, ta hỏi hắn sao lại câm như hến rồi?
 
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta phát hiện nàng là đồ biến thái!”
 
13
Hai người biến thái bọn ta, à không phải, hai người soái ca mỹ nữ bọn ta cứ như vậy mà cưỡi ngựa tìm đường.
 
Có lẽ trên đường đi quá vô vị, hắn bèn tìm cách bắt chuyện với ta.
 
Hắn nói từ nhỏ hắn đã rất vất vả, nhưng cũng rất vui vẻ, bởi vì lúc đó có phụ hoàng và mẫu hậu bên cạnh.
 
“Ta trước đây hay đi săn.” hắn kéo cung cho ta xem, “Là phụ hoàng đích thân dạy ta, lúc đó quan hệ giữa ta và Cửu đệ vẫn rất tốt.

Đệ ấy không săn được gì, còn khóc lóc ỉ ôi với ta rằng ‘thái tử ca ca, cho đệ một con nai đi mà’.”

 
Ta nói, quan hệ bây giờ không tốt sao? Hắn nói tốt, ngoài mặt thì tốt.
 
Hắn cũng nói về hắn và thái tử phi, nói hắn và thái tử phi là hảo bằng hữu lớn lên cùng nhau, khi đó cả họ và Cửu vương, ba người bọn họ vẫn thường xuyên ra ngoài nướng thịt.
 
“A Hoa từ nhỏ đã rất trượng nghĩa, thậm chí còn ra dáng nam tử hơn cả ta và Cửu đệ.”
 
“Lúc nhỏ ta và Cửu đệ đ.ánh nhau, vẫn là A Hoa một tay nắm cổ áo của bọn ta tách ra.”
 
Ta nghĩ đến thái tử phi, lúc nào trông cũng có vẻ ôn ôn nhu nhu, không ngờ lúc nhỏ lại dũng mãnh đến như vậy.
 
Sau đó thái tử gật đầu nói: “Nàng ấy đối với các nữ tử quả thực rất ôn nhu, hầu như không bao giờ động thủ với nữ tử.”
 
Ta nói lần trước thái tử phi vẫn đ.á.n.h ta hai mươi bản đó thôi, thái tử cười nói:
 
“Chắc là vì nàng trông không giống một nữ tử rồi.”
 
Sau đó ta liền cười, tâm tình thái tử cũng rất tốt, hắn hỏi ta có phải là rất thú vị hay không.
 
Ta nói: “Có, rất thú vị, ngươi vừa giẫm phải cức rồi.”
 
14
Hai người bọn ta mất ba canh giờ để tìm đường, cuối cùng cũng ra khỏi bãi săn.
 
Thị vệ của bãi săn vừa nhìn thấy bọn ta liền khóc lóc, còn quỳ xuống, nói: “Thái tử, vi thần đến muộn, tội đáng muôn c.h.ế.t.”
 
Thực sự cũng khá muộn, chậm một bước nữa thì ta đã không kịp được ăn bữa sáng nay rồi.
 
Thái tử lúc này cũng không tuỳ ý giống như lúc vừa ở trên núi nữa, nghiêm mặt nói:
 
“Bản cung không sao.”
 
Cửu vương vừa nhìn thấy bọn ta, trên mặt liền cười tươi như hoa, đi tới nắm tay thái tử, nói cái gì mà “A, thái tử huynh không sao là tốt rồi, đệ đệ lo lắng cho huynh lắm, lo muốn c.h.ế.t đi được, vào rừng tìm huynh suốt mười canh giờ.

Nếu không phải có người ngăn cản, đệ một ngày có thể đã tìm tới mười ba canh giờ.”
 Thái tử cũng là một tay diễn xuất xuất chúng, liền vuốt ve tay Cửu vương rồi nói: “Đệ đệ à, ca ca cũng nhớ đệ lắm đấy.

Khi nào rảnh rỗi cả hai chúng ta hãy cùng nhau tới đây du sơn, lần sau đệ đệ có lỡ bị lạc đường, ca ca nhất định sẽ tìm đệ suốt mười ba canh giờ~”
 
Thái tử và Cửu vương cứ như thế nắm tay nhau cười tủm tỉm tung tăng về phía đại doanh, đổi lại là người mù chứng kiến cũng có thể ngửi thấy mùi huynh đệ tình thâm.
 
Sắc mặt Xuân Nương ửng đỏ nắm lấy tay ta nói: “Lương đệ, người không sao chứ?”
 
Ta nói ta không sao, chỉ là ngươi đừng vừa nhìn bóng lưng của Cửu vương vừa hỏi ta có sao không đi.
 

15
Con người Xuân Nương quả thực trọng sắc khinh hữu, kể từ lần được Cửu vương “anh hùng cứu mỹ nhân”, trong đầu chỉ còn lại Cửu vương.
 
Ta bảo nàng ta bôi thuốc cho ta, nàng ta ấn vào vết thương của ta chín lần.
 
Ta bảo nàng ta bón cho ta miếng canh, nàng ta thổi chín lần mới đưa cho ta.
 
Ta bảo nàng ta dọn đồ ăn lên, nàng ta mang lên cho ta một bát cửu thái.
 
“Thật quá đáng.” Ta nói với nàng ta: “Cửu thái thì ta không ý kiến, nhưng chỉ có chín cọng thì có phải quá đáng quá rồi không?”
 
Nàng ta đỏ mặt nói: “Nô tì không có.

Nô tì sai rồi.

Nô tì không phải vì Cửu vương mà như vậy đâu, huhuhu.”
 
Nữ đại bất trung lưu.

Nữ đại bất trung lưu.
 
Thực sự là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới rồi, Xuân Nương ở đây nhắc đến hai chữ Cửu vương, đối diện không phải là có một Cửu vương đang đi tới sao?
 
Cửu vương bước đến trước mặt bọn ta, nhón tay mở chiết phiến, mỉm cười nói với ta:
 
“Từ lương đệ.”
 
“Biệt lai vô dạng.”
 
*Cửu thái: Rau hẹ.
*Nữ đại bất trung lưu: Con gái lớn không thể giữ trong nhà.
*Biệt lai vô dạng: Câu hỏi thăm sức khoẻ cho người lâu ngày mới gặp lại.

 
16
Ta nói: “Chúng ta từng gặp nhau chưa?”
 
Nói xong ta liền muốn cất cái miệng nhỏ xinh của mình đi ngay lập tức.

Tổ sư, tại sao lại chưa từng gặp cơ chứ, lần trước nhận ra ta là nha hoàn không phải vị Cửu vương này hay sao?
 
Cửu vương không có chút nào tức giận, tiếp tục phe phẩy chiết phiến, cười nói: “Từng gặp.”
 
“Từ lương đệ đã quên? Vài năm trước nàng và tiểu vương từng gặp nhau ở Du Xuân Hồ.”
 
Du Xuân Hồ?
 
17
Lần cuối ta tới Du Xuân Hồ là vào ba năm trước.
 
Lúc đó ta còn là một vị hôn thiếu nữ, tuỳ tiện ra ngoài tản bộ nơi nào cũng có thể làm nơi đó náo động toàn thành, ta lúc đó chỉ cần dùng một chữ “đẹp” mà hình dung.
 
Khi ta đến tuổi có thể thành hôn, cứ cách vài hôm cha ta lại tìm người đến sửa ngưỡng cửa.
 
Sửa đến cuối cùng, cha ta mới bước ra đường, trên đường liền có người hỏi:
 
“A, Từ tướng quân, ngưỡng cửa nhà ngài lại nát rồi sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui