Lúc này, Trác Du Hiên mới hài lòng nói với Thẩm Quân Dao nhưng sự lạnh nhạt vẫn luôn chứa trong những lời nói phát ra từ miệng hẳn.
Tuy hài lòng nhưng hắn vẫn cảm thấy căm ghét người phụ nữ này vô cùng, sự lạnh nhạt của hắn là không thể tránh khỏi.
"Tốt! Thẩm Quân Dao, coi như là cô biết điều.
Chuyện hôm nay coi như tôi bỏ qua cho cô, tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa.
Nhưng tôi cảnh cáo cô, lần sau còn dám để chuyện như hôm nay xảy ra, thì cô đừng trách tôi ra tay độc ác"
"Còn bây giờ, cô lập tức cút cho khuất mắt tôi!"
Thẩm Quân Dao hoảng sợ, cả người của cô loạng choạng đứng dậy, khó khăn lê từng bước đi xuống nhà.
Vừa đi, nước mắt của cô cứ tuôn ra, không có cách nào kìm lại được nữa.
Thẩm Quân Dao cắn chặt môi, không để cho những tiếng nức nở đau đớn kia bật ra từ miệng của mình.
Sau khi nhìn thấy Thẩm Quân Dao đi xuống dưới, Trác Du Hiên mới quay sang chỗ của người mẹ kính yêu cũng như là vị Trác phu nhân cao quý của hản kia, hời hợt hỏi.
"Như vậy mẹ đã vừa lòng chưa?"
Trác phu nhân gật đầu hài lòng nhìn con trai mình, quả nhiên Trác Du Hiên không làm cho bà ta thất vọng.
Thấy mẹ mình hài lòng, Trác Du Hiên mới lạnh nhạt hỏi tiếp.
"Lãn này mẹ đến đây là có chuyện gì? Lại cãi nhau với ba con hay sao?"Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
"Ơ hay cái thắng này, mẹ đến thăm mày mà mày lại tỏ cái thái độ như là gặp ma kia là sao? Mẹ đến đây mày không chào đón hả?"
Trác Du Hiên cười khẩy.
Trác Du Hiên thừa đoán ra mẹ hắn đến đây kiểu gì cũng đã cãi nhau một trận với ba của hẳn.
Hay là vị Trác lão gia kia đã gây ra tội gì lớn lắm nên mẹ hẳn mới giận dỗi chạy đến đây trút giận lên đầu của Thẩm Quân Dao.
Trác phu nhân là mẹ ruột của hắn, làm sao hẳn lại không rõ cho được cơ chứ? Chỉ là Trác Du Hiên hản im lặng không chịu vạch trần chuyện này thôi.
Dù sao bà ta cũng là mẹ hản, đến đây sống cũng là chuyện bình thường thôi.
"Thế lần này mẹ định ở lại đây mấy ngày?"
Hắn liếc xéo Trác phu nhân đang làm như không có chuyện gì xảy ra kia, thở dài một tiếng.
Mẹ hắn lần nào đến gần như đều khiến cho Trác Du Hiên phát điên lên vì bà ta quản hắn quá chặt.
"Thôi nào con trai, con đừng có làm như thấy mẹ là thấy quỷ thế chứ! Lần này mẹ sẽ ở đây với con một khoảng thời gian khá dài đấy: Thẩm Quân Dao lẳng lặng trở về phòng của mình, cô không trụ nổi được nữa, cả người của cô ngồi xụp xuống đất gục mặt mà khóc.
Tiếng nức nở đầy đau đớn của người con gái tuy rất nhỏ nhưng làm cho người nghe cực kỳ đau lòng.
Thẩm Quân Dao bị đuổi về phòng mình, cô chỉ biết khóc, khóc cho đến mệt lả rồi ngủ lúc nào không hay biết.
Cho đến khi Thẩm Quân Dao mở mắt tỉnh dậy, cả thành phố nhộn nhịp cũng đã lên đèn, không gian rộng lớn đã bị bao trùm một màu của bóng tối.
Thẩm Quân Dao cũng không biết mình mệt quá mà ngủ bao lâu nữa, nhưng có lẽ khoảng thời gian này Thẩm Quân Dao được nghỉ ngơi.
Bởi vì hiện giờ Trác Du Hiên không hề muốn nhìn thấy mặt của Thẩm Quân Dao cô, cho nên có lẽ lúc này cô cũng không cần phải lên nhà nữa.
Khoảng thời gian này có lẽ Thẩm Quân Dao nên nghỉ ngơi cho lại sức, rất hiếm khi cô mới có được một chút thời gian mà nghỉ ngơi như thế này.
Nhưng bỗng nhiên, cánh tau của Thẩm Quân Dao bỗng dưng truyền đến cơn đau khi cô khẽ nhấc cánh tay của mình lên.
Thẩm Quân Dao nhăn mặt, kêu a lên một tiếng vì quá đau.
Cánh tay còn lại kia của cô đỡ lấy cánh tay đang bị thương của mình, hơi nâng lên.
Vết thương sưng vù kia đang được che đi bởi một lớp vải màu ngà trên cánh tay của cô.
Thẩm Quân Dao khẽ tháo mảnh vải kia ra, đập vào mắt cô chính là một mảng da thịt đỏ ửng đang sưng rất to, bọng nước nổi đầy trên khắp da thịt trằng nồn kia trên tay cô trông vô cùng ghê rợn.
Ngay cả Thẩm Quân Dao cũng bị vết thương này doạ cho sợ hãi.
Vất thương này, chính là vết bỏng lúc sáng do vị Trác phu nhân cũng chính là người mẹ chồng cao quý kia của Thẩm Quân Dao tạo nên.
Do lúc đấy Thẩm Quân Dao dùng nước sôi pha trà, mà cô lại bị Trác phu nhân hất thẳng ly nước nóng bỏng kia lên tay, làm sao không bị bỏng được cơ chứ? Nếu ngay lúc đó Thẩm Quân Dao kịp thời sơ cứu, bôi thuốc cùng với băng bó vết thương ngay thì có lẽ vết thương cũng sẽ không sưng to đến như vậy.
Thẩm Quân Dao cũng muốn dừng lại bôi thuốc lắm chứ, nhưng Trác phu nhân lúc đó đang nổi giận đùng đùng như vậy, bảo Thẩm Quân Dao làm sao mà dừng lại lo cho vết thương này đây? Do không kịp thời bôi thuốc, vết thương của Thẩm Quân Dao mới sưng to đến như vậy.
Vả lại, cô lại liều mạng làm việc, rửa nước lạnh mà chẳng có một quy tắc gì như vậy, đã thế cô lại dám dùng rẻ lau để băng vết thương, như vậy rất có thể gây hoại tử vết thương này.
Điều này thật sự là vô cùng nguy hiểm! Rất có thế cánh tay của Thẩm Quân Dao sẽ không còn nữa ấy chứ nói gì là một vết thương nhỏ thôi.
Thẩm Quân Dao hoàn toàn hiểu rõ điều này! Nhưng cô phải làm sao bây giờ? Trác Du Hiên không cho phép cô dùng bất cứ đồ vật gì trong căn nhà này cả, ngay cả băng gạc cũng vậy.
Hản nói rằng thứ thích hợp với Thẩm Quân Dao chỉ là những đồ vật bẩn thỉu, đã không còn được dùng đến hay là bỏ đi mà thôi.
Ngoại trừ rẻ lau, đồ thừa hay là những vật dụng mà không còn dùng đến nữa, còn lại Trác Du Hiên đều không cho Thẩm Quân Dao chạm vào bất cứ thứ gì.
Thẩm Quân Dao chỉ biết cười khố trong lòng! Nhìn vết thương đang sưng to kia, cô cảm thấy vô cùng chua xót! Trác Du Hiên không cho phép cô động đến những thứ mà hản sử dụng, cô cũng đau đớn không biết mình phải làm sao đây? Nhưng vết thương trên tay của Thẩm Quân Dao ngày một đau hơn, Thẩm Quân Dao thật sự đau đến mức không thể chịu nổi.
Nếu không bôi thuốc và sát trùng, có lẽ Thẩm Quân Dao thật sự sẽ không chịu nổi được mất.
Đau quá không chịu nổi, Thẩm Quân Dao liều mạng lên nhà, lén lấy hộp thuốc bôi xuống nhà.
Cô cẩn thận rón rén mang xuống, cố gắng không để cho ai nhìn thấy.
Bởi vì cô biết nếu để Trác Du Hiên phát hiện ra, chắc chắn Thẩm Quân Dao sẽ không được sống yên đâu.
Thẩm Quân Dao nhanh chóng mở hộp thuốc ra, lấy ra mấy lọ thuốc ở trong đó.
Nhanh chóng mở nắp, bôi bôi một ít lên vết thương kia của mình một cách vội vàng khiến cô cảm thấy cực kỳ đau, nhưng cô vẫn phải cắn răng mà chịu, cố gắng không đế cho bản thân của mấy phát ra âm thanh.
Đang định xoa chỗ thuốc kia ra khắp vết thương, thì một giọng nói lạnh lùng đã vang lên ngay bên tai cô, khiến cho Thẩm Quân Dao giật mình hoảng sợ, tất cả những lọ thuốc trên tay của cô rơi bộp xuống đất, tim thì suýt chút nữa nhảy ra ngoài.
"Thẩm Quân Dao, lá gan của cô cũng lớn lắm đấy nhỉ? Chẳng phải tôi đã cấm cô không được động vào những đồ vật trên nhà, đặc biệt là thuốc thang hay sao? Mà nay cô lại dám đem những thứ thuốc này dùng cho loại phụ nữ dơ bẩn như cô"
Thẩm Quân Dao trợn to mắt rùng mình một cái, cô ngoảnh mặt sang, đã thấy Trác Du Hiên đang đứng ở đó.
Tại sao hắn lại ở đây cơ chứ? Hản ta đến đây từ bao giờ, sao cô không nhìn thấy? "Cô được lắm, Thẩm Quân Dao!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...