"Cô nói tôi muốn làm gì cô cũng được?"
Thẩm Quân Dao liên tục gật đầu, nhưng sau đó cả người của cô hoàn toàn chết lặng.
"Kể cả làm như thế này sao?"
Trác Du Hiên cầm lấy một ly nước cùng với một đĩa thức ăn đổ từ trên đầu của Thẩm Quân Dao xuống mà chẳng lấy một chút xót thương nào cả, mặc cho Thẩm Quân Dao đang đau khổ chết lặng ở đói Thẩm Quân Dao vẫn im lặng ngồi đó, mặc cho Trác Du Hiên hết lời sỉ nhục, lăng mạ cô ra sao.
Chỉ cần Trác Du Hiên có thể bỏ qua cho nhà họ Thẩm, muốn Thẩm Quân Dao cô làm điều gì cũng được.
Hết đổ thức ăn, rồi nước uống lên đầu, tiếp theo đó là những lời lăng mạ vô cùng tàn nhẫn của Trác Du Hiên.
Tất cả Thẩm Quân Dao đều cam chịu! Cô cần răng nuốt những sự ấm ức kia xuống! Chỉ cần Trác Du Hiên chịu bỏ qua cho nhà họ Thẩm là được rồi.
Nhìn bộ dạng của Thẩm Quân Dao hiện giờ, trong lòng của Trác Du Hiên đang vô cùng hả hê.
Tóc của cô ướt đâm, một vài giọt nước nhỏ xuống từ trên tóc, lăn xuống trên gương mặt trắng bệch của người con gái.
Những giọt nước ấy hoà cùng hai hàng nước mắt trông cực kì thê lương.
Hỗc mắt của người con gái đỏ hoe, cay xè.
Cánh tay sưng vù kia của Thẩm Quân Dao ngày một đau hơn.
Hai đầu gối của cô quỳ dưới đất quá lâu dần trở nên tê cứng lại, hai chân của cô gần như mềm nhữn ra, không còn sức để mà tiếp tục quỳ nữa.
Nhưng cô vẫn phải tiếp tục chịu đựng.
Bởi vì Thẩm Quân Dao không muốn nhìn thấy ba mẹ mình đau lòng! Thẩm Quân Dao vẫn cứ mặt dày quỳ ở đó, khiến cho Trác Du Hiên bỗng dưng nảy ra một ý, hắn muốn nhục nhã người phụ nữ này, khiến cho Thẩm Quân Dao không còn mặt mũi nữa.
Hản hời hợt lạnh lùng nhìn Thẩm Quân Dao.
"Thẩm Quân Dao, coi như tôi cho cô một cơ hội, nếu cô khiến tôi hài lòng, tôi sẽ bỏ qua cho cả nhà họ Thẩm của cô! Sao? Có chịu không?"
Thẩm Quân Dao vui mừng gật đầu lia lịa, cô hớt hải trả lời Trác Du Hiên.Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất 3s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^
"Chỉ cần anh chịu bỏ qua cho nhà họ Thẩm, muốn em làm điều gì cũng được"
Khoé môi của Trác Du Hiên hơi cong lên, gương mặt của hắn lộ ra vẻ nham hiểm.
Hản lạnh lùng nhìn về phía của Thẩm Quân Dao, giơ một trân ra trước mặt người con gái.
"Thẩm Quân Dao, chỉ cần cô dùng miệng liếm sạch giày cho tôi, tôi liền bỏ qua cho nhà họ Thẩm.
Thế nào, làm được hay không?"
Thẩm Quân Dao cả người cứng đờ.
Cô thật không ngờ Trác Du Hiên lại có thể đưa ra yêu cầu tàn nhẫn như vậy.
Hắn khiến cô thảm hại như vậy chưa đủ hay sao? Bây giờ hắn lại còn muốn khiến cô nhục nhã thêm thì mới vừa lòng sao? Trác Du Hiên muốn Thẩm Quân Dao hạ mình liếm giày cho hắn! Nếu cô làm như vậy, chẳng khác gì Thẩm Quân Dao đang thừa nhận rằng bản thân của cô là một con chó của Trác Du Hiên.
Nhục nhã vô cùng.
Nhưng nếu cô không làm như vậy, Trác Du Hiên tuyệt đối sẽ không để cho nhà họ Thẩm được yên ổn đâu.
Cô nên làm sao đây? Thấy Thẩm Quân Dao còn lưỡng lự, Trác Du Hiên còn cố tình khiêu khích cô.
Hản nhìn cô hời hợt, có vẻ như là không quan tâm đến, giọng nói lạnh lẽo truyền ra từ miệng của hản cực kỳ dửng dưng.
"Sao? Không làm được? Nếu cô không làm được thì thôi vậy! Không làm được thì cô cũng đừng mong nhà họ Thẩm sẽ được yên ốn"
Trác Du Hiên đang định thu chân về thì cánh tay của Thẩm Quân Dao đã giữ chặt ống quần của hắn, cô nhắm chặt mắt chịu đựng nhục nhã như thế này.
"Không! Em làm! Chỉ cần anh chịu bỏ qua cho nhà họ Thẩm, muốn gì em cũng sẽ làm!"
Trác Du Hiên cong môi, vẻ mặt không giấu đi sự hài lòng.
Hản biết, hiện tại nhà họ Thẩm chính là điểm yếu của Thẩm Quân Dao.
Chính vì vậy, Trác Du Hiên mới lợi dụng điểm yếu này của người con gái đáng thương ấy để hành hạ, sỉ nhục cô mà Thẩm Quân Dao không thể chống lại được hắn.
Con người của Trác Du Hiên quả nhiên rất thâm hiểm! "Tốt! Liếm cho sạch sẽ một chút! Nếu tôi hài lòng, tôi sẽ bỏ qua chuyện hôm nay!"
Thẩm Quân Dao nuốt nước mắt xuống, hai mắt cô nhằm chặt, cắn rằng cúi đầu xuống, đưa lưỡi chạm vào chiếc giày kia của Trác Du Hiên.
Thẩm Quân Dao cản răng chịu nhục cho đến khi chiếc giày kia của Trác Du Hiên trở nên sạch sẽ hơn.
Cô cố gắng kìm nén cơn buồn nôn ở trong người mình lại, không thể để cho Trác Du Hiên phát điên lên nữa.
Cho dù là bản thân của cô đang vô cùng khó chịu, vô cùng đau đớn, Thẩm Quân Dao vẫn phải cắn răng một mình chịu đựng.
Sự nhục nhã ê chê hôm nay của Thẩm Quân Dao khiến cho Trác Du Hiên vô cùng hài lòng.
Hắn thích nhìn thấy Thẩm Quân Dao chịu nhục nhã, thích nhìn thấy cô phải chịu đau đớn, thích nhìn thấy người con gái đáng thương ấy phải sống trong đau khổ cả đời.
Sắc mặt của Thẩm Quân Dao ngày càng khó coi, trên mặt cô không còn một giọt máu nào còn đọng lại.
Nước mắt vẫn còn vương nơi khoé mi xinh đẹp ấy, nhìn bộ dạng của Thẩm Quân Dao lúc này trông vô cùng thảm hại.
Lúc này, Trác Du Hiên mới hài lòng nói với Thẩm Quân Dao nhưng sự lạnh nhạt vẫn luôn chứa trong những lời nói phát ra từ miệng hản.
Tuy hài lòng nhưng hẳn vẫn cảm thấy căm ghét người phụ nữ này vô cùng, sự lạnh nhạt của hắn là không thể tránh khỏi.
"Tốt! Thẩm Quân Dao, coi như là cô biết điều.
Chuyện hôm nay coi như tôi bỏ qua cho cô, tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa.
Nhưng tôi cảnh cáo cô, lần sau còn dám để chuyện như hôm nay xảy ra, thì cô đừng trách tôi ra tay độc ác"
"Còn bây giờ, cô lập tức cút cho khuất mắt tôi!"
Thẩm Quân Dao hoảng sợ, cả người của cô loạng choạng đứng dậy, khó khăn lê từng bước đi xuống nhà.
Vừa đi, nước mắt của cô cứ tuôn ra, không có cách nào kìm lại được nữa.
Thẩm Quân Dao căn chặt môi, không để cho những tiếng nức nở đau đớn kia bật ra từ miệng của mình.
Sau khi nhìn thấy Thẩm Quân Dao đi xuống dưới, Trác Du Hiên mới quay sang chỗ của người mẹ kính yêu cũng như là vị Trác phu nhân cao quý của hắn kia, hời hợt hỏi.
"Như vậy mẹ đã vừa lòng chưa?"
Trác phu nhân gật đầu hài lòng nhìn con trai mình, quả nhiên Trác Du Hiên không làm cho bà ta thất vọng.
Thấy mẹ mình hài lòng, Trác Du Hiên mới lạnh nhạt hỏi tiếp.
"Lần này mẹ đến đây là có chuyện gì? Lại cãi nhau với ba con hay sao?"
"Ơ hay cái thẳng này, mẹ đến thăm mày mà mày lại tỏ cái thái độ như là gặp ma kia là sao? Mẹ đến đây mày không chào đón hả?"
Trác Du Hiên cười khẩy.
Trác Du Hiên thừa đoán ra mẹ hắn đến đây kiểu gì cũng đã cãi nhau một trận với ba của hắn.
Hay là vị Trác lão gia kia đã gây ra tội gì lớn lắm nên mẹ hắn mới giận dỗi chạy đến đây trút giận lên đầu của Thẩm Quân Dao.
Trác phu nhân là mẹ ruột của hắn, làm sao hắn lại không rõ cho được cơ chứ? Chỉ là Trác Du Hiên hẳn im lặng không chịu vạch trần chuyện này thôi.
Dù sao bà ta cũng là mẹ hắn, đến đây sống cũng là chuyện bình thường thôi.
"Thế lần này mẹ định ở lại đây mấy ngày?"
Hắn liếc xéo Trác phu nhân đang làm như không có chuyện gì xảy ra kia, thở dài một tiếng.
Mẹ hẳn lần nào đến gần như đều khiến cho Trác Du Hiên phát điên lên vì bà ta quản hẳn quá chặt.
"Thôi nào con trai, con đừng có làm như thấy mẹ là thấy quỷ thế chứ! Lân này mẹ sẽ ở đây với con một khoảng thời gian khá dài đấy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...