Thật lạnh! Lạnh đến thấu xương! Dưới trời mưa, người con gái kia vẫn nở nụ cười thật tươi nhìn Trác Du Hiên, trái tim của người đàn ông đau thắt lại, một vài tiếng nói rất nhỏ vang lên.
"Quân Dao, bây giờ anh mới biết em là một người vô tâm như vậy đấy!"
Em vô tâm đến mức có thể ngồi ở đó nhìn anh ở đây đau lòng không hê đến an ủi anh! Em vô tâm đứng nhìn anh đứng giữa trời mưa vì em nhưng lại không hê động lòng một chút nào cải.
Anh tổ chức sinh nhật cho em, nhưng em lại không thèm đến bên cạnh anh, một mình anh làm sao có thể ăn hết chiếc bánh sinh nhật kia chứ.
Hơn nữa, mưa đã làm hỏng hết chiếc bánh mà anh mua cho em rồi em biết không? Mưa lộp độp rơi xuống trên lớp kem mềm xốp của bánh, từng đợt từng đợt phá hủy đi bề mặt của chiếc bánh, rồi nước mưa từ từ ngấm vào bên trong làm cho chiếc bánh sinh nhật kia trong chốc lát đã bị nước mưa làm hỏng đi.
Đó là chiếc bánh mà Trác Du Hiên đã đem trọn tình cảm của mình đặt vào đó, hẳn muốn cho Thẩm Quân Dao thấy rằng, hắn yêu người con gái ấy đến cỡ nào.
Vậy mà Thẩm Quân Dao lại không hề nhận lấy tình cảm ấy của hẳn! Thẩm Quân Dao, em thật là vô tâm! Âm thanh của Trác Du Hiên khàn khàn vang lên giữa trời mưa, hoà lẫn vào trong tiếng mưa rơi không ngừng tạo nên một cảnh tượng thê lương tột độ.
Hai mắt đã đỏ hoe của người đàn ông cứ nhìn chằm chằm chiếc bánh kem đã bị nước mưa phá hủy kia, gương mặt trở nên ướt đẫm.
Bây giờ, người ta đã không còn phân biệt được trên gương mặt của Trác Du Hiên là nước mưa hay là nước mắt nữa rồi! Nước mưa lạnh lẽo vô tình dội trực tiếp lên người của hẳn không một chút thương tiếc nào cả.
Mà người đàn ông đó vẫn lì lựm ngồi ở đó, mặc cho nước mưa cứ trút xuống người của mình một cách không ngừng nghỉ, từng cơn ho cứ lũ lượt kéo đến.
Hai bàn tay siết chặt lại, đầu gối quỳ ở dưới đất đã lâu dần trở nên tê dại, nhưng người đàn ông này vẫn cứ cố chấp quỳ ở đó.
Trác Du Hiên trách Thẩm Quân Dao vô tâm vì hẳn đã quỳ ở đây bao nhiêu lâu rồi mà cô vẫn không chịu để tâm đến hản, không chịu đến đây gặp mặt hắn.
Nhưng liệu người đàn ông này có còn nhớ rằng có một lần hắn cũng từng đối xử với Thẩm Quân Dao như vậy không? Khi đó, hắn vì Quách Tịnh Kỳ mà bắt Thẩm Quân Dao quỳ giữa trời mưa một ngày một đêm, không hề quan tâm đến người con gái ấy như thế nào.
Lúc đó, hắn chỉ mải quấn quýt ở bên Quách Tịnh Kỳ, làm gì có tâm trạng mà quan tâm đến người con gái đáng thương ấy.
Hắn nói cô vô tâm, nhưng chính hắn mới là người vô tâm! Vì hắn quá vô tâm cho nên mới có kết quả như ngày hôm nay mà thôi! Đây có lẽ chính là quả báo của Trác Du Hiên hắn! Tất cả những gì trước đây hắn đối với Thẩm Quân Dao đến bây giờ hắn đều cảm nhận được, tất cả những nỗi đau ấy của người con gái hắn đều có thể cảm nhận được tất cả.
Hóa ra từng việc mà hẳn đã gây ra cho Thẩm Quân Dao nó lại đau đến như vậy.
Đúng là ác giả ác báo! Trước đây hắn gây tội! Bây giờ hắn phải trả một cái giá quá nặng, đó là đánh mất đi người con gái mình yêu nhất trên đời này, còn Trác Du Hiên phải sống một cuộc đời cô độc cho đến hết đời.
Cứ ngồi đó không biết cho đến bao giờ, nhưng đột nhiên Trác Du Hiên đưa tay ra chạm vào chiếc bánh kem đã vỡ nát kia, từng lớp kem trên bánh đang dần hoà vào trong nước mưa.
Người đàn ông cầm lấy một miếng bánh ngấm đầy nước mưa kia dơ ra trước mặt của Thẩm Quân Dao.
"Quân Dao, em nhìn xem, bánh kem đã hỏng hết rồi đây này! Em mau đến đây ăn đi, nếu không thì sẽ không còn gì đâu"
Từng âm thanh nghe thật não lòng, bởi những tiếng nói ấy đều mang theo sự xót xa, dằn vặt cùng với sự đau khổ tột cùng của Trác Du Hiên.
Suốt mấy năm nay, không lúc nào là Trác Du Hiên không cảm thấy hối hận cả.
Đột nhiên, Trác Du Hiên cho miếng bánh sinh nhật ở trên tay của mình vào miệng nhai tóp tép, vừa nhai vừa cười nhìn bức ảnh của người con gái trên tấm bia kia.
Hắn cười, nhưng lòng lại là bao nhiêu nỗi chua xót không ai hiểu thấu.
Từng âm thanh phát ra từ miệng của Trác Du Hiên thật khiến cho người ta thấy đau lòng khôn xiết.
"Quân Dao, bánh ngon lắm, lại ngọt nữa.
Em mau đến đây đi, nếu không anh sẽ ăn hết bánh kem đó, anh sẽ không phần cho em đâu.
Em mà đến muộn là hết bánh đấy.
Quân Dao thích ăn đồ ngọt như vậy mà, mau đến đây ăn đi em, ngon lắm đấy!"
Chiếc bánh rõ ràng là ngọt như thế, nhưng tại sao Trác Du Hiên lại chẳng cảm nhận được vị ngọt của nó cả.
Trong miệng hắn chẳng có một tí mùi vị gì hết, không hề ngọt, nhưng hắn lại thấy thật đẳng.
Người đàn ông hơi nhăn mặt, hắn nhìn chiếc bánh kia rồi đau lòng trách móc Thẩm Quân Dao như một đứa trẻ đang giận dỗi.
"Vợ à, rõ ràng trước đây em nói bánh kem rất ngọt không phải sao? Nhưng bây giờ khi anh ăn nó, lại thấy nó đắng như thế.
Em đến đây nói cho anh biết lý do là gì đi!"
Chiếc bánh sinh nhật kia rõ ràng là cho không biết bao nhiêu đường, nhưng Trác Du Hiên lại thấy đẳng chứ không phải là vị ngọt thường thấy.
Ngọt ngào của tình yêu đẹp đẽ! Đẳng của sự chia xa không bao giờ gặp lại nữa! Trác Du Hiên gọi mãi, gọi mãi nhưng Thẩm Quân Dao vẫn không hề đến.
Hản đã cố gắng ăn hết chiếc bánh kem kia, nhưng cô vẫn không chịu đến gặp hản.
Không phải Thẩm Quân Dao rất thích đồ ngọt sao, hắn mua cho cô, ăn của cô, mà người con gái ấy vân chẳng chịu đến đây gặp hắn một lần.
Hay là cô đã thật sự ghét bỏ hắn, không muốn gặp hắn nữa rồi? Hàng loạt câu hỏi liên tiếp xuất hiện ở trong đầu của Trác Du Hiên, cộng với nước mưa vẫn ô ạt trút xuống làm cho đầu của Trác Du Hiên đau không ngừng.
Trong nghĩa trang, ngoài tiếng mưa rơi lộp bộp, cũng chỉ có tiếng của người đàn ông lấm bẩm rất nhỏ, Trác Du Hiên nói không biết bao nhiêu điều với Thẩm Quân Dao, thế nhưng không một ai nghe thấy được người đàn ông đó đang nói gì cả.
Chẳng biết cho đến khi nào, Trác Du Hiên đã ngủ gục bên cạnh ngôi mộ của Thẩm Quân Dao lúc nào không hay biết.
Hắn ngủ nhưng trên khuôn mặt vẫn ướt đẫm, một dòng nước mặn chát vẫn từ từ chảy xuống khi người đàn ông ấy đang ngủ.
Mưa vẫn rơi, vẫn rơi! Mưa rơi cả một đêm không ngừng nghỉ! Những hạt mưa ấy vẫn rơi trên người của Trác Du Hiên, không hề muốn buông tha cho người đàn ông ấy.
Đam Mỹ Hài
Đến khi Trác Du Hiên tỉnh lại thì mưa cũng đã ngừng rơi! Trời lúc này đã hoàn toàn sáng, mặt trời cũng đã nhô cao.
Ngẩng đầu lên, vẫn là hình ảnh Thẩm Quân Dao đang cười vui vẻ, Trác Du Hiên nhẹ nhàng đưa tay lau vài giọt nước mưa ở trên đó rồi ra về.
Khó khăn lắm Trác Du Hiên mới có thể đứng dậy, vì toàn thân của hẳn đau nhức, hai chân gân như trở nên tê dại hoàn toàn.
Từng hơi thở phập phồng, dường như người đàn ông này đang cảm thấy khó chịu ở trong người.
Đầu óc quay cuồng, hai mắt lờ đờ không nhìn rõ được phương hướng nữa.
Không biết vì sao Trác Du Hiên có thể đi ra xe, rồi làm cách nào để lái xe về nhà hắn cũng không biết nữa.
Khi hắn về đến nhà, toàn thân của người đàn ông này đã cứng ngắc không thể cử động được, suýt chút nữa thì ngã ra, cũng may là có Trác Dương Phong đỡ được.
"Anh hai, cả đêm hôm qua anh đã đi đâu? Sao lại thế này?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...