Mạc Tâm thật sự rất bất bình cho Thẩm Quân Dao, rõ ràng đó là một cô gái hiền lành lương thiện, trong sáng nhưng số phận lại hẩm hiu, yêu trúng tên đàn ông không khác gì một tên cầm thú như thế này.
Cô đã bao nhiêu lần khuyên Thẩm Quân Dao đừng có đâm đầu vào loại đàn ông đó rồi, vậy mà đứa nhóc này vẫn cứ cố chấp đến như thế, Mạc Tâm cũng đến cạn lời.
Cô vốn từng là thuộc hạ của một tổ chức xã hội đen khét tiếng ở trong thành phố này, nhưng do làm việc phạm pháp quá nhiều nên mới phải vào tù.
Duyên cơ đưa đẩy thế nào lại gặp đúng Thẩm Quân Dao.
Lần đầu hai người gặp nhau, Mạc Tâm lúc đó còn đang bị thương, cũng may được Thẩm Quân Dao cứu nếu không cô cũng chẳng còn đứng được ở đây nữa đâu.
Vì mang ơn cứu mạng cho nên Mạc Tâm mới phải hết lời khuyên nhủ Thẩm Quân Dao, chứ nếu là người khác chắc chản cô cũng sẽ không thèm quan tâm đến.
Vậy mà đứa nhóc kia thật sự là vô cùng cứng đầu, cô đã nói hết lời vậy mà vẫn không chịu nghe, cứ nhất quyết đâm đầu vào những thứ không thuộc về mình.
Thế nhưng Mạc Tâm cũng không thể nào bỏ mặc Thẩm Quân Dao một mình, cô không muốn để đứa nhỏ ấy bị người khác làm hại.
Cũng nhờ có Mạc Tâm mà Thẩm Quân Dao mới yên ổn sống ở nơi đầy rẫy những nguy hiểm mang tên ngục tù kia.
Trác Du Hiên ngây người trước những lời nguyền rủa kia của Mạc Tâm.
Thế nhưng người phụ nữ này nói không sai, Thẩm Quân Dao có ngày hôm nay cũng là do hắn gây ra, đáng lẽ ra hản nên chết đi để đền tội mới đúng.
Nhưng nghe Mạc Tâm vừa mới nói Thẩm Quân Dao đã phải chịu đựng những gì trong suốt thời gian đó, Trác Du Hiên đã ngay lập tức bắt lấy tay của Mạc Tâm.
"Chị nói cho tôi biết đi, rốt cuộc năm năm ở trong tù Thấm Quân Dao đã phải trải qua những chuyện gì?"
Hản rất muốn biết, tại sao khi Thẩm Quân Dao ra tù, cô gái ấy lại thay đổi nhiều đến như thế? Không còn là cô gái hiền lành yếu đuối nữa mà là một người phụ nữ quật cường ngang nhiên dám chống lại hắn.
Chắc chản cô gái đáng thương ấy đã gặp phải những chuyện kinh khủng lắm, cho nên Thẩm Quân Dao mới trở thành một con người hoàn toàn khác như vậy.
Mạc Tâm hất tay của Trác Du Hiên ra, đấy hắn về phía trước làm cho người đàn ông đó lảo đảo suýt nữa thì ngã.
Cô nhìn hắn ta, khoé môi giật giật, ánh mắt đầy ghê tởm nhìn Trác Du Hiên.
"Chẳng phải những gì mà Thẩm Quân Dao phải chịu đựng ấy đều do một tay cậu gây ra hay sao? Trác Du Hiên, bây giờ cậu ở đây tỏ ra đau lòng cái gì?"
Mạc Tâm thật sự rất ghét những loại đàn ông như Trác Du Hiên đây.
Rõ ràng hẳn ta chính là nguyên nhân đẩy cuộc đời của Thẩm Quân Dao đến bước đường như thế này, giờ lại ở đây tỏ vẻ đau khổ cái gì? "Tôi xin chị đấy, chị cho tôi biết đi! Coi như tôi xin chị đấy, muốn tôi làm gì cũng được, chỉ xin chị hãy kể cho tôi nghe đi"
Giọng nói phát ra của Trác Du Hiên pha lẫn giữa sự đau khổ và tuyệt vọng.
Rốt cuộc hắn đã gây ra bao nhiêu tổn thương cho Thẩm Quân Dao vậy? Người con gái đáng thương ấy đã phải trải qua những chuyện kinh khủng như thế nào? "Được, cậu muốn biết, tôi sẽ cho cậu biết!"
Mạc Tâm nghiến răng nghiến lợi nhìn tên ác quỷ đang đứng ở trước mặt mình đây, từ từ nói ra mọi chuyện.
Từng lời nói của cô gần như đánh vào tâm trí của Trác Du Hiên.
"Trác Du Hiên, cậu có biết Thẩm Quân Dao đã từng bị điên, phải ở trong viện tâm thần một thời gian dài hay không?"
"Sao...sao có thể? Không thể nào!"
Trác Du Hiên không khỏi bàng hoàng về những gì mà hẳn vừa mới nghe thấy, Thẩm Quân Dao bị điên, không thể nào, sao chuyện này lại có thể xảy ra cơ chứ? Tại sao hắn lại không hề hay biết gì cả? Trác Du Hiên còn chưa kịp hiểu chuyện gì, Mạc Tâm nói tiếp.
Mạc Tâm từ từ kể lại mọi sự việc năm xưa cho Trác Du Hiên nghe.
Lúc mới đặt chân vào ngục giam, Thẩm Quân Dao liên tiếp bị đám người ở đó đánh đập đến thừa sống thiếu chết.
Nhưng đó cũng chỉ là khởi đầu mà thôi.
Bọn họ bắt Thẩm Quân Dao ăn những thức ăn mà bọn họ đã nhổ nước bọt vào trong đó, ép người con gái đáng thương ây làm những việc nặng nhọc mặc dù chân tay của cô gái ấy đã hoàn toàn bị phế đi.
Thẩm Quân Dao có nói với quản ngục ở đó, nhưng bọn họ chẳng những không quan tâm mà còn liên tiếp dùng gậy sắt đánh cô, làm cho thương tích ở trên người của Thẩm Quân Dao ngày một nhiều hơn.
Những trận hành hạ ngày một nhiều hơn, có lúc Thẩm Quân Dao còn phải đưa đến phòng cấp cứu vì bọn họ đánh quá nặng.
Thẩm Quân Dao còn tưởng mình chết rồi nữa cơ chứ, nhưng thật may lúc đó Mạc Tâm đã phát hiện ra chuyện này và bảo vệ cho cô.
Mạc Tâm vốn chính là chị đại của nhà tù, không một ai dám đắc tội cả, cho nên từ đó Thẩm Quân Dao mới sống yên ổn được một thời gian.
Tuy nhiên, biến cố lại xảy ra.
Đột nhiên có những tên quản ngục được cử tới đây.
Ngoài mặt bọn họ trông rất đàng hoàng lịch sự nhưng bên trong đám người đó không khác gì một đám quỷ dữ cả.
Thật xui xẻo cho Thẩm Quân Dao, đám người đó đã nhìn trúng cô.
Bọn họ lợi dụng quyền lực của mình, hàng đêm xâm phạm, ép buộc người con gái ấy thoả mãn dục vọng của bọn chúng.
Không chỉ một hai tên mà chính là năm sáu tên.
Mỗi đêm bọn họ đều thay nhau hành hạ người con gái đáng thương ấy.
Thẩm Quân Dao vì không chịu được sự dày vò kia của bọn chúng mà phát điên lên! Cho dù cô đã tìm mọi cách chạy trốn, nhưng đám người đó lại cười mà nói với cô rằng.
"Cô em à, cả đời này em cũng không chạy thoát khỏi tụi này đâu!"
Một thời gian sau, Mạc Tâm phát hiện ra chuyện này, do cô vô tình bắt gặp bọn họ làm ra chuyện táng tận lương tâm kia với Thấm Quân Dao, chứ Thẩm Quân Dao không hề nói ra chuyện này cho cô biết.
Mạc Tâm để ý càng ngày tinh thân của Thẩm Quân Dao càng có vấn đề, cô gái ấy thường xuyên cười nói một mình.
Đoán rằng đã xảy ra chuyện gì đó, cho nên Mạc Tâm mới bắt đầu thăm dò mọi chuyện, nhưng thật không ngờ lại phát hiện ra loại chuyện như thế này.
Cô vì muốn bảo vệ cho Thẩm Quân Dao mà báo cáo lên cấp trên, thế nhưng bọn họ lại chẳng hề để tâm đến, thậm chí còn doa Mạc Tâm nếu như cô nói ra chuyện này lên trên nữa thì cứ xác định sẽ ngồi tù cả đời đi.
Cô không sợ ngồi tù, nhưng cô sợ Thẩm Quân Dao cứ thế này chắc chắn sẽ có một ngày không chịu nổi mất.
Cuối cùng, Thẩm Quân Dao không chịu được nữa mà trở nên điên loạn.
Một người bị bệnh như thế mà đám người vô tình ngoài kia còn đánh cô, mảng cô, thậm chí là còn bỏ mặc cô trong trại tâm thần, để cho người con gái ấy ngày ngày bị người ta giam cầm, tàn nhân cầm tù tự do.
Khi Thẩm Quân Dao trở lại đây, cô gái ấy gần như thay đổi hoàn toàn, không quan tâm đến mọi chuyện đã xảy ra.
Trác Du Hiên nghe Mạc Tâm tường thuật lại mọi chuyện, hắn bàng hoàng rồi sợ hãi.
Cổ họng hắn đau rát như có một ngọn lửa âm Ï đang cháy bên trong đó.
Từng cơn đau đớn lan rộng ra khắp tế bào trên người hẳn, trái tim của hẳn bây giờ gần như đã ngừng đập hoàn toàn.
"Sao...sao lại như thế? Sao tôi không biết gì cả?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...