Những lời nói đanh thép của Trác Du Hiên cứ trực tiếp vang lên, ánh mắt sắc lạnh của người đàn ông vẫn dừng ở trên thân thể đầy vết thương của người con gái đang yếu ớt vô lực ngồi ở đằng kia.
Trong ánh mắt của hắn không hề có một chút thương tình nào.
Thẩm Quân Dao hai mắt trợn to nhìn về phía của Trác Du Hiên, những lời mà người đàn ông này vừa nói ra chẳng khác gì một đả kích đối với người con gái ấy cả.
Cô như không tin vào tai của mình, đây chính là lý do mà hắn yêu câu Thẩm Quân Dao đến bệnh viện hay sao? Bởi vì cô có thể cứu Thẩm Sơ Vũ?
Cổ họng của Thẩm Quân Dao nghẹn ứ lại, cô muốn nói gì đó nhưng không thể nào bật ra thành tiếng.
Ngay lúc đó, Thẩm phu nhân nhanh chóng lao đến chỗ của Thẩm Quân Dao, bà ta lôi xềnh xệch cả người của Thẩm Quân Dao lại gần đó, vội vàng nói với bác sĩ.
"Đúng vậy! Bác sĩ, mau lấy thận của cô ta để cứu con gái tôi đi"
Trong đầu của Trịnh Liên lúc này chỉ nghĩ đến việc cứu lấy đứa con gái của bà ta, thế nhưng bà ta nào có biết rằng Thẩm Quân Dao cũng rất muốn sống, con của cô cũng muốn sống.
Bà ta muốn con gái mình sống, vậy Thẩm Quân Dao thì không muốn sống ư? Sao người phụ nữ này lại có thể ích kỷ đến như thế.
Bà ta sẵn sàng vì cứu con gái của mình mà không tiếc hy sinh Thẩm Quân Dao.
Bác sĩ nhìn vẻ mặt bất lực của Thẩm Quân Dao, thậm chí người con gái ấy còn liên tục lắc đầu cầu xin bác sĩ đừng làm như thế.
Vị bác sĩ kia vô cùng khó xử, chỉ tiện khuyên can người nhà.
"Tôi thấy cô ấy không muốn làm như vậy! Bệnh viện chúng tôi sẽ không làm những gì mà cô ấy không muốn.
Trừ phi cô ấy cam tâm tình nguyện, nếu không chúng tôi sẽ không tiến hành cấy ghép đâu.” (bygoogle=window.bygoogle||[]).push({}); 2124426_1_25,60 (bygoogle=window.bygoogle||[]).push({}); 2124426_2_25,60
Thế nhưng, Trác Du Hiên hoàn toàn bỏ ngoài tai, hẳn ta liếc mắt nhìn bác sĩ, những lời nói lạnh lùng thốt lên.
"Cô ta có cam tâm tình nguyện hay không cũng không quan trọng.
Chẳng qua cô ta cũng chỉ là một con cờ để cho người khác điều khiển mà thôi.
Nhất định phải lấy thận của cô ta để cứu Sơ Vũ, nếu không tôi sẽ khiến cả bệnh viện này chôn theo cô ấy"
"Con gái của tôi tình trạng nguy kịch, mấy người còn ở đây ăn nói vớ vẩn nữa.
Mau chóng làm phẫu thuật cứu con của tôi đi, mấy người muốn trơ mắt nhìn con của tôi chết à?"
Thẩm phu nhân sửng cồ lên, bà ta quát thẳng vào mặt của bác sĩ.
Biết là bà ta đang lo lắng cho con gái của mình nhưng Trịnh Liên không thể làm như thế được.
Thẩm Quân Dao với bà ta không thân không thích, làm sao Thẩm phu nhân có thể ép Thẩm Quân Dao hiến thận cho con gái của bà ta chứ?
"Không, tôi không đồng ý! Mấy người không có quyền làm như thế với tôi! Tôi còn đang mang thai, tôi sẽ không bỏ con của mình để cứu Thẩm Sơ Vũ đâu”
Thẩm Quân Dao bất ngờ đấy cả người của Trịnh Liên ra, cô vội vàng chạy ra chỗ khác.
Người con gái ấy như thể đang muốn chạy trốn khỏi nơi này.
Lần này, Thẩm Quân Dao tuyệt đối sẽ không để con của mình rời khỏi mình một lần nữa đâu.
Nhưng Thẩm Quân Dao chỉ vừa mới chạy được vài bước, cả người của cô đã bị Trác Du Hiên bắt lấy, khiến cô không thể chống cự, suýt chút nữa thì ngã ra đất.
Người đàn ông kia bóp chặt hai cánh tay của cô, gương mặt mệt mỏi chỉ cách cô có vài milimet.
Từng hơi thở nặng nề dồn dập của Trác Du Hiên phả thẳng vào gương mặt trắng bệch ấy của Thẩm Quân Dao, hẳn gắn ra từng chữ.
"Muốn chạy sao? Đừng có hòng! Thẩm Quân Dao, hôm nay cô đừng hòng chạy khỏi đây! Cho dù thế nào cô cũng phải hiến thận cho Sơ Vũ”
Lời của Trác Du Hiên như muốn thông báo cho Thẩm Quân Dao biết mà thôi, còn cô không có quyền lựa chọn.
Cho dù có muốn hay là không, Trác Du Hiên hôm nay nhất định sẽ bắt Thẩm Quân Dao cứu lấy người con gái hắn yêu.
Thẩm Quân Dao trừng mắt nhìn hắn, lần này cô tuyệt đối không đồng ý.
Cô nhấn mạnh từng lời phát ra từ miệng mình, thanh âm khàn khàn đầy cứng rắn.
"Không đời nào! Tôi sẽ không phá thai đâu! Trừ phi anh giết tôi, còn không cũng đừng hòng tôi bỏ con mình!"
Cánh tay của Trác Du Hiên càng dùng thêm lực mạnh, hắn ta một tay nâng khuôn mặt của Thẩm Quân Dao lên, bóp chặt lấy khuôn mặt ấy của người con gái.
"Thẩm Quân Dao, cô có muốn hay không cũng không phải là do cô quyết định.
Tôi muốn cô làm thì cô nhất định phải làm, không có quyền cãi lại.
Hơn nữa đây là những gì cô nợ Sơ Vũ, bây giờ cô phải trả lại cho cô ấy!"
"Trác Du Hiên, anh...!" Thẩm Quân Dao tức đến nghẹn họng.
Cô nợ Thấm Sơ Vũ? Cô nợ chị ta cái gì? Thẩm Quân Dao còn đang định nói gì đó, nhưng chưa kịp nói ra thì Thẩm phu nhân đã lao đến, bà ta đánh cô một cái, khiến cho một bên má của người con gái đáng thương ấy in rõ một vệt màu đỏ ửng.
Không những thế, Thẩm phu nhân luôn miệng mắng chửi Thẩm Quân Dao cứ như đúng rồi vậy.
"Cái con khốn này, tao nuôi mày bao nhiêu năm nay, bây giờ mày phải cứu lấy con gái của tao mà đền ơn đi.
Đừng có mà ăn cháo đá bát như thế, hôm nay mày phải cứu lấy con gái của tao."
Trái tim của Thẩm Quân Dao đau đớn, giằng xé dữ dội.
Bọn họ nuôi cô, những người đó thì nuôi cô được bao lâu cơ chứ? Thẩm phu nhân nuôi Thẩm Quân Dao được ngày nào? Chẳng qua bà ta chỉ phải làm những việc bị ép buộc thôi, chứ bà ta cũng đâu có thương yêu gì Thẩm Quân Dao đâu.
Cùng lúc đó, Trác Du Hiên liếc về phía của bác sĩ, nói với ông ta.
Chính xác hơn, hắn đang ra lệnh cho bác sĩ.
"Bác sĩ, ông mau chuẩn bị làm phẫu thuật phá thai cho cô ta mau lên.
Sau đó lấy thận của cô ta để ghép cho Sơ Vũ.
Nếu Ông không làm thì ông hãy chuẩn bị mất việc đi”
Vị bác sĩ kia bất lực nhìn những người đang đứng ở trước mặt mình.
Ông ta có liếc nhìn gương mặt đẫm lệ của Thẩm Quân Dao, người con gái ấy liên tục lắc đầu cầu xin ông đừng làm như vậy.
Cuối cùng, vị bác sĩ ấy chỉ có thế thở dài mà gật đầu.
"Tôi biết rồi! Để chúng tôi kiểm tra lại một lượt cho cô ấy rồi sẽ tiến hành làm phẫu thuật cho bệnh nhân" Vị bác sĩ ấy lúc đó gần như đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Ông thật sự không thể đấu lại với thứ được gọi là quyền lực ở trong tay của Trác Du Hiên được.
Trong lòng của ông không khỏi thương tiếc cho người phụ nữ mệnh bạc kia.
Thẩm Quân Dao bàng hoàng, cô thật không thể tin nổi.
Cổ họng bỗng nhiên đau rát, như có thứ gì chặn ngang lại họng của cô vậy.
Cô muốn kêu gào, muốn chống trả, nhưng cả người đã không còn sức lực nữa rồi.
Trác Du Hiên gật đầu một cái, lần nữa lời nói tàn nhắn lại thốt ra từ miệng của hẳn.
"Mấy người làm việc nhanh lên.
Vả lại, trong lúc làm phẫu thuật, tuyệt đối không được phép tiêm thuốc tê hay là thuốc gây mê cho người phụ nữ này.
Nhất định phải để cho cô ta tỉnh, để cô ta chịu cơn đau đớn khi mất con của mình”
Tiếp đó, cả người của Thẩm Quân Dao bị mấy tên vệ sĩ của Trác Du Hiên ở ngoài lôi vào trong phòng kiểm tra.
Trước khi bị lôi đi, người con gái ấy vẫn luôn miệng gào thét.
"Thả tôi ra, mấy người không có quyền làm như vậy! Tôi không muốn!"
"Mấy người nhất định sẽ phải hối hận"
“Trác Du Hiên, anh chính là tên súc sinh, anh là loại người không bằng cầm thú, nhất định anh sẽ phải hối hận”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...