Mặc kệ Thẩm Quân Dao đang sốc đến cỡ nào, Trịnh Liên vẫn có thể tàn nhân nói ra những lời nói đó, không đau lòng cho đứa con gái kia của mình.
Thẩm Quân Dao liên tục khóc nấc lên, nhưng có vẻ người đã nuôi dưỡng cô hơn hai mươi năm lại chẳng thèm để mắt đến cô như vậy.
Từng cơn đau ập đến, lan rộng khắp người của Thẩm Quân Dao, chúng như đánh vào lý trí của cô, đầu óc của cô trở nên hoàn toàn mơ hồ.
Đã thế, Thẩm phu nhân kia còn muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô nữa chứ.
Cho dù Thẩm Quân Dao với bà ta không hề có quan hệ ruột thịt, nhưng dù sao Thẩm Quân Dao cũng là do một tay bà ta nuôi lớn, chẳng lẽ từng ấy năm, Thẩm phu nhân không hề có một chút tình cảm nào dành cho cô hay sao?
Đã thế, mẹ ruột của cô cũng là bạn thân của bà ta, nhờ có bà ấy mà Thẩm phu nhân mới thành công như ngày hôm nay không phải sao? Vậy mà bà ta nỡ lòng nào làm như vậy với Thẩm Quân Dao.
Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất 3s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^
Trịnh Liên không thèm liếc mắt lấy một cái, bà ta lắng lặng đi đến chỗ của Thẩm Sơ Vũ, khẽ nắm lấy tay của cô ta rồi nói gì đó, tiếp đó hai người bọn họ cùng đi vào phòng, để mặc người con gái đáng thương đau đớn đến phát ngất kia ở đó.
Thẩm Quân Dao cũng không biết tại sao mình lại có thế trở về phòng mình được nữa? Cô co quắp lại ở một góc tối, hai tay ôm lấy thân thể của mình, đôi mắt đẫm lệ nhìn về một nơi xa xăm nào đó.
Nhìn vào bầu trời dần dần bị bóng tối nuốt chửng kia, cô lại nghĩ đến tình cảnh của mình hiện tại.
Thẩm Quân Dao lúc này hệt như một con vật nhỏ bé đang bị bóng tối nuốt chửng, nỗi tuyệt vọng lại ngày một tăng cao.
Khuôn mặt ướt đẫm trắng bệch của người con gái ngây ra, ánh mắt lộ ra những tia đau đớn.
Đôi mắt cô đỏ hoe sưng húp lên vì khóc quá nhiều, cô lắng lặng nhìn ra bên ngoài kia.
Hai bàn tay bấu chặt vào lớp áo mỏng manh mà mình đang mặc trên người, thân thể vẫn hơi run lên.
Cú sốc vừa rồi Thẩm Quân Dao vẫn chưa thể nào chấp nhận nổi.
Hơn hai mươi năm nay, người cô luôn gọi một tiếng mẹ, người mà cô hết lòng kính trọng vậy mà lại không phải là mẹ ruột của cô.
Cuộc đời thật là trớ trêu mà! Bây giờ, cuối cùng Thẩm Quân Dao cũng hiểu tại sao bản thân mình lại không được yêu thương như Thẩm Sơ Vũ rôi.
Từ nhỏ, Thẩm Sơ Vũ luôn được ăn no, mặc đẹp, được sống một cuộc sống đủ đầy, được cha mẹ yêu thương và được bao nhiêu người theo đuổi.
Còn Thẩm Quân Dao thì ngược lại, cuộc đời của cô chìm trong bóng tối lạnh lẽo cô độc, không một ai quan tâm, không một ai chia sẻ.
Lúc ấy, cô luôn cảm thấy thật bất công, rốt cuộc là vì sao mà hai chị em cô sinh nhật cùng một ngày, cùng một mẹ sinh ra mà lại bị phân biệt đối xử như vậy chứ? Bây giờ cuối cùng cô cũng hiểu lý do là vì sao rồi? Đó là bởi vì, Thẩm Sơ Vũ chính là con ruột của họ, còn Thẩm Quân Dao cô thì không.
Bọn họ nuôi cô cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi.
Vậy mà Thẩm Quân Dao vẫn luôn ảo tưởng rằng nhất định sẽ có một ngày ba mẹ để mắt đến cô cơ chứ.
Bây giờ cô cũng biết, cái ngày đó sẽ không bao giờ xảy ra, vì mẹ ruột của cô đã chết ngay từ khi cô ra đời rồi.
Thẩm Quân Dao vẫn cứ ngây người ra đó nhìn vào khoảng không tĩnh mịch ngoài kia.
Qua một lớp cửa kính, nhưng cô cũng nhìn được gần như là toàn cảnh của thành phố Bắc Kinh lộng lẫy này.
Thành phố đã lên đèn, ngoài kia trông thật nhộn nhịp nhưng trong lòng thật hiu quạnh và cô đơn.
Mọi người ai ai cũng sum vầy bên nhau, vui vẻ hạnh phúc.
Còn Thẩm Quân Dao, mãi mãi cũng chỉ có một mình.
Tiếng gió xào xạc nghe sao thật đau lòng! Thẩm Quân Dao cũng thấy mình rất giống như những ngọn gió thổi ngoài kia.
Đơn độc, cô đơn, hết mình cố gắng vì mọi người nhưng chẳng ai màng đến cả.
Đôi mắt đẫm lệ của người con gái đang nhìn một thứ gì đó trên bầu trời đen kịt kia, cô tựa đầu vào cửa kính, miệng khẽ lẩm bẩm.
"Lục Ngạn, không phải anh nói mỗi khi em cảm thấy tuyệt vọng, hãy nhìn lên bầu trời, anh sẽ là vì sao chiếu rọi ánh sáng cho em hay sao? Anh đang ở đâu, em thật sự rất mệt mỏi, anh về đây đưa em đi cùng anh có được không?"
Tiếng nức nở của người con gái ấy nghe sao mà đau lòng đến thế.
Cô vô vọng kiếm tìm một vì sao ở trên bầu trời đen kịt lại kia, nhưng cô tìm mãi, tìm mãi cũng không thấy ngôi sao nào lấp lánh ở trên trời cả.
Khắp bầu trời kia đã bị một màu đen nuốt chửng lấy, che đi những vì sao sáng chói ở trên trời kia.
Bao nhiêu bi kịch bỗng nhiên ập toàn bộ xuống đầu của cô như vậy, cô mệt mỏi không chịu được nữa rồi.
Dù bề ngoài Thẩm Quân Dao có cố tỏ ra gắng gượng, mạnh mẽ như thế nào cũng không thể che đậy toàn bộ đi sự mềm yếu ở trong lòng của cô.
Cô ngẩn người ra không biết bao lâu thì thấy có một bàn tay siết chặt lấy cánh tay của Thẩm Quân Dao, một giọng nói âm thầm vang lên ngay bên tai của người con gái.
"Sao nào, vợ yêu, có lẽ cô cũng đã nhìn thấy đoạn video kia rồi phải không? Thẩm Quân Dao, món quà ấy tôi tặng cho cô, cô có thích hay không vậy?"
Thẩm Quân Dao giật mình quay mặt sang, gương mặt điển trai của Trác Du Hiên đã kề sát khuôn mặt cô rồi.
Hắn siết lấy tay của cô, từng hơi thở nóng rực phả vào đôi mắt đẫm lệ, sống mũi cay cay kia của người con gái.
Món quà mà trong lời Trác Du Hiên nói, chẳng lẽ lại là đoạn video kia hay sao? Thẩm Quân Dao rùng mình một cái, mi tâm hơi run rẩy sợ hãi, đôi mắt lộ ra một nỗi tuyệt vọng, thanh âm nhỏ bé nhưng lại đầy thê lương.
"Là anh, đoạn video đó chính là anh tung lên?"
Khóe môi của Trác Du Hiên hơi cong lên, gương mặt của hắn thoáng một chút ý cười nhìn Thẩm Quân Dao, tay hắn vuốt ve khuôn mặt đang run lên kia, âm điệu lạnh lẽo đến dọa người.
"Không sai, tôi chính là người đã tung đoạn video nóng bỏng kia của cô ra cho cả thế giới cùng được chiêm ngưỡng toàn thể thứ dâm đãng, lăng loàng như cô đấy, cô có thích hay không?"
Hắn chính là người đã khiến cô trở nên như vậy! Chính là hẳn, Trác Du Hiên, chồng của côi Thẩm Quân Dao như bị chọc điên lên, hôm nay, cú sốc kia đã đâm sâu vào trong tim của người con gái ấy rồi, nay Trác Du Hiên lại đâm thêm cho Thẩm Quân Dao một nhát nữa, cô thật sự chịu hết nổi rồi.
"Tại sao? Trác Du Hiên, tại sao anh lại làm như vậy hả? Anh hủy hoại tôi chưa đủ hay sao mà anh còn muốn hủy hoại cả danh dự của tôi nữa? Sao anh không giết chết tôi đi cho vừa lòng?"
Thẩm Quân Dao liên tục thét lên.
Cô thật muốn xông lên, cầm dao mổ hản ra, xem tim của hản rốt cuộc là làm bằng cái gì? Sát đá, hay là băng? Tại sao người đàn ông này có thể làm ra những chuyện tàn độc đến như thế? Hắn quay lại cảnh cô bị người ta cường bạo, rồi dùng video đó để vũ nhục cô.
Hản muốn Thẩm Quân Dao cô như thế nào nữa mới vừa lòng đây? Trác Du Hiên giữ chặt lấy người của Thẩm Quân Dao, không cho cô xông lên, sắc mặt của người đàn ông vẫn không một chút biến sắc, những lời nói phát ra vô cùng cay độc.
"Hủy hoại danh dự? Một con điếm như cô mà cũng biết danh dự là thứ gì hay sao? Đúng thật là mẹ nào con đấy mà? Đều là những kẻ lợi dụng để trèo lên giường của người khác như thế"
Có lẽ Trác Du Hiên cũng biết được thân thế của Thẩm Quân Dao nên mới xúc phạm cô bằng những lời nói tàn nhẫn như vậy.
Thẩm Quân Dao cản chặt răng, gần ra từng chữ.
"Trác Du Hiên, không cho phép anh nói mẹ tôi như thế? Anh không có quyền!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...