Đôi mắt của Quách Tịnh Kỳ lộ ra một tia nguy hiểm, khoé môi của cô ta hơi nhếch lên nhưng vì cô ta đang cúi đầu ăn cơm, cho nên Trác Du Hiên đang ngồi bên cạnh cô ta cũng không thấy được sự nham hiểm trên mặt của người phụ nữ này.
Còn Thẩm Quân Giao, cô đứng ở trong bếp nhưng chứng kiến tất cả mọi chuyện giữa hai người.
Trác Du Hiên cứ liên tục gắp thức ăn cho Quách Tịnh Kỳ như sợ rằng cô ta sẽ bị đói ăn không no.
Thẩm Quân Giao càng thêm đau lòng khi nhìn chồng mình cùng người phụ nữ khác thân mật như hai vợ chồng như thế.
Nhưng ngoại trừ đau đớn đứng nhìn hai người họ đút cho nhau ăn như vậy, Thẩm Quân Giao cũng không biết nên làm gì đây? Sau khi ăn xong, Trác Du Hiên đưa Quách Tịnh Kỳ ra bàn, sau đó gọi Thẩm Quân Giao đang cặm cụi ở trong bếp kia.
"Thẩm Quân Giao, cô đâu rồi, mau ra đây cho tôi"
Thẩm Quân Giao cũng biết điều chạy ra, sau đó Trác Du Hiên liền ra lệnh cho cô.
"Cô mau dọn đẹp đi, rồi đi ra siêu thị mua cho tôi ít quýt"
Trác Du Hiên hờ hững nói, ánh mắt hẳn vẫn luôn dừng ở trên người phụ nữ đang ngồi trên đùi hắn, hai tay của hắn nghịch ngợm những lọn tóc của Quách Tịnh Kỳ, còn chả thèm nhìn Thẩm Quân Giao lấy một cái.
Hai người bọn họ công khai như thế này ở trước mặt của Thẩm Quân Giao mà chẳng thèm nghĩ đến cảm nhận của cô hiện giờ như thế nào.
Thẩm Quân Giao có chút ngạc nhiên, cô hơi nheo mắt nhìn người đàn ông đang bế tình nhân của mình, tay thì cứ đút nước cùng với trái cây cho cô ta kia, trong lòng không khỏi nhói lên nhưng không cách nào có thể giãi bày.
"Nhưng sao phải mua quýt ạ? Chẳng phải quýt vẫn còn một ít quýt ở trong tủ hay sao mà anh?"
Trác Du Hiên khó chịu ngắt lời của Thẩm Quân Giao, sự lạnh lẽo khiến cho người ta phải rét run kia cứ nhìn chằm chằm lên người của Thẩm Quân Giao, doạ cho cô sợ hãi vô cùng.
"Tiểu Kỳ thích ăn quýt, cho nên cô phải đi mua cho cô ấy.
Tiểu Kỳ muốn ăn bây giờ, cô đi mua đi"Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Ha.
Ha ha.
Hóa ra là tiểu Kỳ của hắn thích ăn nên Trác Du Hiên mới bắt cô đi mua hay sao? Nhưng tại sao lại là cô? Tại sao không phải là một người khác chứ? Sao Trác Du Hiên cứ phải dày vò Thẩm Quân Giao thì hắn mới cảm thấy vừa lòng? Hai bàn tay của Thẩm Quân Giao vô thức cuộn lại thành nắm đấm.
Trác Du Hiên đã ép cô đủ đường rồi, giờ hắn ta lại sai cô đi mua đồ cho tình nhân của hắn ư? Trác Du Hiên rốt cuộc coi Thẩm Quân Giao cô là cái gì chứ? Hắn ta nhẫn tâm đến nỗi bắt cô phải chiều theo ý tình nhân của hẳn.
Đây đã là lần thứ hai rồi! Vậy mà Trác Du Hiên vẫn chẳng chịu buông tha cho cô, ép cô phải hầu hạ bọn họ mặc dù cô mới là vợ chính thức của hản.
Nhưng lần này còn quá đáng hơn lần trước.
Lần trước tuy Trác Du Hiên có đưa tình nhân về nhà nhưng hản ta cũng không lộ liễu đến thế này.
Lần trước, cho dù bọn họ có thân mật nhưng cũng không ở trước mặt cô, không xoáy sâu vào nỗi đau của cô.
Nhưng lần này thì lại khác.
Trác Du Hiên và Quách Tịnh Kỳ ngang nhiên như một đôi vợ chồng thực sự thể hiện tình cảm ở trước mặt của Thẩm Quân Giao mà chẳng hề quan tâm đến người con gái ấy đang đau đến nhường nào nhưng lại không thể nói ra.
Đã thế, Trác Du Hiên còn ép cô đi mua quýt vì người phụ nữ kia thích ăn, mặc dù trời bây giờ đã là ban đêm, ngoài trời vô cùng lạnh.
Thẩm Quân Giao lí nhí nói ra mấy câu nhưng đã vô tình khiến cho Trác Du Hiên nghe được mặc dù cô đã nói vô cùng nhỏ.
"Nhưng trong tủ vẫn quýt mà, tại sao phải đi mua chứ?"
Trác Du Hiên như bị người khác chọc phải cơn tức giận, hản ta điên tiết ném chiếc cốc bằng thuỷ tinh ở trên bàn về phía của Thẩm Quân Giao.
Tiếng "choang"
một tiếng vang lên vô cùng chói tai, những mảnh vỡ bản tung toé ở khäp nơi, một vài mảnh vô tình cứa vào chân của Thẩm Quân Giao, khiến máu chảy ra từ chân của người con gái.
Trác Du Hiên quát vô cùng lớn, đôi mắt sắc bén của hẳn như muốn giết chết người con gái đáng thương kia.
"Thẩm Quân Giao, cô muốn tiểu Kỳ bị đau bụng hay sao mà dám để cho cô ấy ăn những thứ đồ đã sắp hỏng đó hả? Cô muốn hại chết cô ấy đúng hay không? Nên nhớ hiện tại cô ấy chính là chủ nhân của cô, bảo gì cô cũng phải nghe lời, và đừng đem tiểu Kỳ so sánh với loại người như cô, cô ấy không phải là chó nên ăn gì cũng được giống cô"
Quách Tịnh Kỳ thấy Trác Du Hiên tức giận, cô ta nhân cơ hội này dúi dúi đầu vào ngực của Thẩm Quân Giao như đang làm ra vẻ làm nũng, cô ta đưa tay vuốt ve ngực của hẳn.
"Du Hiên, anh đừng tức giận nữa, cô ấy cũng không có lỗi gì cả.
Thôi, em ăn nốt mấy quả trong tủ là được mà, ngoài trời bây giờ lạnh lắm, để cô ấy đi mua thì rất nguy hiểm.
Anh hãy bỏ qua cho cô ấy đi"
Trác Du Hiên nhìn Quách Tịnh Kỳ, hắn cổ gắng áp chế cơn giận dữ xuống, nhẹ nhàng xoa đầu cô ta.
"Em tốt bụng quá rồi đấy.
Em muốn hại sức khỏe của bản thân mình hay sao mà ăn những thứ đồ bỏ đi ấy.
Mặc kệ cô ta, cô ta sống ở đây thì phải ngoan ngoãn vâng lệnh, cho dù hôm nay cô ta có chết rét cũng phải mua quýt về cho em"
Thẩm Quân Giao vô cùng đau đớn khi nghe những lời ấy của Trác Du Hiên.
.
Truyện Sắc
Hản ta lại có thể vì người phụ nữ có khuôn mặt giống với chị cô, Thẩm Sơ Vũ kia mà mặc kệ cô ra sao, không thèm quan tâm đến sống chết của cô.
Trác Du Hiên liếc mắt nhìn Thẩm Quân Giao.
"Cô còn đứng ở đó làm gì nữa? Còn không mau đi rửa bát rồi đi mua cho tôi."
Thẩm Quân Giao khó thở cụp mắt xuống, cô lắng lặng đi vào trong.
Sau khi rửa bát, lau dọn đồ đạc mọi thứ xong xuôi, Thẩm Quân Giao mới lấy một chiếc áo khoác mỏng của mình rồi đi ra ngoài.
Trước khi đi, Trác Du Hiên còn quăng cho cô một câu.
"Cô nhớ mua những quả tươi ngon nhất cho tôi, nếu cô đem về đây, cho dù là một quả bị hỏng thì cô đừng có trách."
Sau khi trở ra từ siêu thị, xách trên tay một túi hoa quả, Thẩm Quân Giao mới thờ thẫn trở về nhà.
Nhiệt độ ngoài trời ngày một hạ thấp, có lẽ mùa đông cũng đang đến gần rồi nhỉ? Trên đường, tiếng còi xe kêu lên inh ỏi giữa lòng thành phố Bắc Kinh vô cùng rộn rã.
Thẩm Quân Giao lê bước trên từng vỉa hè, cảm giác lạnh lẽo cắt da cắt thịt ngày một xâm lấn tâm trí cô.
Sắc mặt của người con gái ngày một trắng bệch, đôi môi tím tái, cô chẳng để ý mà bước sang đường, tâm trí dường như đang ở nơi nào đó chứ không ở trên người cô.
Thẩm Quân Giao lại không hề biết rằng một chiếc xe ô tô đang lao nhanh như bay về phía cô, đến lúc phát hiện ra thì chiếc ô tô ấy đã ngày càng tiến gần về phía cô.
Lúc này Thẩm Quân Giao đã tránh không còn kịp nữa rồi.
Cô cũng chỉ cười, hai mắt khép hờ, mặc kệ sự sắp đặt của ông trời mà thôi.
Liệu lần này, cô có thể được giải thoát hay không đây? Thẩm Quân Giao vẫn cứ im lặng đứng đó, không làm gì cả.
"Cẩn thận!"
Một âm thanh chói tai vang lên kết hợp cùng tiếng ô tô lao nhanh như bay đến..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...