Gả Vào Hào Môn Tôi Trở Thành Mẹ Kế Của Nam Chủ Trong Tổng Tài Văn

Edit: Delphina

Nửa đêm...

Tô Diệu cẩn thận đóng cửa phòng ngủ để không không phát ra tiếng động làm phiền người khác. Cô nhẹ nhàng bước xuống lầu, không ngờ lại đụng phải Lục Triệt trong phòng bếp.

Dáng người Lục Triệt đã cao lại còn lén la lén lút, đèn cũng không bật, suýt nữa Tô Diệu đã tưởng cậu là kẻ trộm, dọa cô hết hồn.

Nhưng cô nghĩ lại, Lục trạch lớn như vậy, hệ thống an ninh ở nơi này nhất định tối tân nhất, người ngoài không thể xông vào.

Thế là cô mạnh dạn bật đèn lên.

Phòng khách và phòng bếp đồng thời sáng lên, Lục Triệt quay đầu lại thì nhìn thấy Tô Diệu, hai người đứng hình mất năm giây.

Bầu không khí im lặng trong chốc lát.

Lục Triệt vừa mới lục lọi tủ lạnh xong, trong miệng còn đang ngậm một lon bia.

Dưới cái nhìn chằm chằm của Tô Diệu, không hiểu sao đột nhiên cậu lại cảm thấy hơi chột dạ. Lẽ ra không nên như vậy mới đúng, Tô Diệu chỉ là mẹ kế, cô không có quyền gì quản cậu.

Nhưng Lục Triệt vẫn nhớ như in dáng vẻ cô ngồi trong văn phòng thảo luận về kết quả học tập của cậu với giáo viên chủ nhiệm khi cô đến trường học lần trước.

Lục Triệt cũng không biết vì sao cậu lại nhớ rõ chuyện này, có lẽ trước kia đều là trợ lý Quách đến xử lý, lần đó bỗng nhiên đổi người cho nên ấn tượng của cậu đặc biệt sâu sắc.

Phong quản gia còn nói với cậu rằng ông ấy vô tình nghe được, đêm đó sau khi ba cậu trở về đã hỏi thăm Tô Diệu về tình hình ở trường của cậu.

Nhưng bất ngờ là Tô Diệu không nói gì, cô còn bảo ba cậu tự đi mà hỏi giáo viên chủ nhiệm.

Kết quả ngày hôm sau, giáo viên chủ nhiệm của bọn họ chạy đến chỗ Lục Triệt khoe khoang, nói rằng anh ta đã nhận được cuộc gọi hỏi thăm từ ba của Lục Triệt, chỉ dặn cậu hai câu phải đối xử tốt với ba mình. Sau đó giáo viên chủ nhiệm nói một tràng dài để bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với Lục tổng, giãi bày rằng dù chỉ trao đổi ngắn gọn qua điện thoại nhưng anh ta đã bị nhân cách của Lục tổng làm cho cảm phục, còn đơn phương muốn lôi kéo người ta làm bạn tâm giao.

Lục Triệt nghe xong cũng trợn mắt há hốc mồm, lại một con gà nữa bị lão Lục mê hoặc.

Cậu đã lớp mười một rồi, bây giờ Lục Xuyên Hoài mới biết đến giáo viên chủ nhiệm của cậu.

Xin hỏi một bậc phụ huynh vô trách nhiệm như vậy thì có gì đáng khen hả?!

Mặc dù Lục Triệt bất mãn với ba cậu, nhưng cậu không có ý kiến gì với Tô Diệu.

Cậu còn ngang nhiên đổi bia thành Coca trước mặt cô.

Lon bia kia không có trong tủ lạnh mà được giấu trong phòng của cậu. Bây giờ bị Tô Diệu nhìn thấy, Lục Triệt cũng biết không có gì phải sợ bởi vì cô sẽ không mách lẻo.


Thừa dịp lấy Coca, Lục Triệt lại lục lọi tủ lạnh một lần nữa. Cậu định xuống lầu để kiếm gì đó bỏ vào bụng nhưng hôm nay hơi xui xẻo, bánh mì nướng và bánh sừng bò trong tủ lạnh đều hết sạch, sáng mai mới được giao đến.

Nguyên nhân Tô Diệu xuống lầu cũng giống cậu, cô đói bụng.

Ban ngày ở nhà hàng hải sản cô ăn không nhiều, chiếc quần nịt bụng nhỏ hơn một size chật đến mức cô ngồi thở thôi đã rất gian nan rồi.

Lúc nãy nằm trên giường, cô vừa chợp mắt đã bị cái bụng của mình đánh thức.

Âm thanh như sét đánh ngang tai!

Không biết Lục Xuyên Hoài có bị đánh thức hay không, nhưng Tô Diệu vẫn vô cùng xấu hổ.

Cô đi qua Lục Triệt để lấy cốc, định uống một chút nước cho đỡ đói.

Trong lúc ấy, cả cô và Lục Triệt đều không trao đổi nói chuyện gì với nhau. Hai người dường như rất ăn ý, ngầm coi đối phương như đang bị mộng du.

Nhưng sau khi Tô Diệu lấy nước xong, cô vừa xoay người đi ngang qua Lục Triệt thì người sau đột nhiên hỏi: "Ừm, dì có gì ăn không?"

Người giúp việc của Lục gia không ở trong nhà chính, hơn nữa đã khuya như vậy, Lục Triệt không muốn làm phiền đầu bếp nửa đêm phải dậy nấu cơm cho cậu.

Trong phòng cậu chỉ có bia, nhưng theo quan sát của cậu, hầu hết các cô gái đều có thói quen dự trữ đồ ăn vặt. Trên bàn học của các bạn nữ trong lớp cậu lúc nào cũng có đồ ăn ngon.

Cho nên Lục Triệt mới hỏi Tô Diệu có hay không để thử vận ​​​​may.

Cậu lớn lên vừa cao vừa khỏe, còn đang trong độ tuổi dậy thì, tuổi này quả thật không nhịn đói được. Mỗi khi giáo viên trong lớp cậu dạy quá giờ, Long Triển Bằng ngồi bên cạnh Lục Triệt đều đói đến mức gặm cả cây sen đá trên bàn cậu ta.

Đương nhiên Lục Triệt không đến mức phải như vậy, trong tủ lạnh vẫn còn một ít cà chua, nhưng cậu có nguyên tắc kén ăn của riêng mình, tuyệt đối không ăn đồ ăn sống.

"Tôi không có đồ ăn vặt." Tô Diệu hiểu quá rõ năng lực tự chủ của mình kém đến mức nào, vì vậy cô không thể dự trữ đồ ăn vặt. Nếu mua đồ ăn vặt về, nhất định cô sẽ ăn hết rất nhanh.

Cho nên vì giảm cân, dứt khoát không mua nữa.

"Nhưng mà tôi vẫn còn bánh hạt dinh dưỡng. Cậu muốn ăn không?"

Lục Triệt: "..."

Tô Diệu rón rén trở về phòng, mở ngăn kéo lấy bánh hạt dinh dưỡng mà cô để dành ra, lần trước cô mua để đề phòng tụt huyết áp, còn chưa kịp mở gói. Bây giờ mở gói trong phòng ngủ sợ là sẽ đánh thức Lục Xuyên Hoài, vì vậy cô quyết định đưa cả hộp cho Lục Triệt.

Hai người bí mật chụm đầu nói chuyện dưới ánh đèn hành lang.


Lục Triệt bỗng dưng nhận được cả hộp thức ăn từ mẹ kế, có hơi bối rối.

"Nhiều thế, bao nhiêu tiền ạ?" Cậu hỏi.

Tô Diệu thầm nghĩ, cô làm trưởng bối, sao có thể không biết xấu hổ thu tiền của cậu chỉ vì một hộp đồ ăn vặt được?

Nếu như là lúc mới xuyên tới, có thể cô sẽ cảm thấy hơi đau lòng.

Nhưng gần đây cô mới lấy lại được tổn thất từ chỗ tiểu bạch kiểm, tâm trạng đang vô cùng tốt.

"Tôi mời cậu ăn."

**

Mấy ngày nay lượt theo dõi tài khoản của Tô Diệu tăng lên nhanh chóng, đã vượt quá mười vạn người theo dõi.

Thậm chí gần đây cô còn trở thành meme của cư dân mạng, buổi sáng sau khi thức dậy, cô lướt Weibo như thường lệ thì phát hiện mình được hai tài khoản nổi tiếng có tick V với hàng triệu lượt theo dõi chia sẻ, còn lên cả hot search.

Lượt theo dõi và bình luận không ngừng tăng lên, cứ cách hai giây lại có thêm hàng trăm lượt.

Đương nhiên Tô Diệu phải tận dụng độ "hot" này, cô lại đăng chín bức ảnh nữa lên.

Gần đây, cô rất chú ý trong việc đăng ảnh, mỗi lần cô sẽ đăng chín bức ảnh theo từng chủ đề. Follow fanpage Cá Heo Một Nắng để nhận thông báo về các chương mới nhất nhé.

Ví dụ như bộ sưu tập "Đàn anh hội tụ" này, tất cả đều là quần áo và giày dép có độ bão hoà màu(*) cao.

(*) Độ bão hoà màu: thể hiện độ thuần khiết của màu. Khi có độ bão hoà cao, màu sẽ sạch và rực rỡ. Khi có độ bão hòa thấp, màu sẽ đục và xỉn. Độ bão hoà thay đổi từ 0% đến 100%.

Cư dân mạng toàn năng cũng rất phối hợp đu trend: [Tôi muốn hỏi một chút, rốt cuộc ai mới có thể mặc nổi chiếc áo lông vũ hình thanh long đỏ này nhỉ?]

[Còn có chiếc quần dài quét đất màu xanh lá cây chấm bi vàng kia nữa, mặc vào chắc hẳn sẽ có cảm giác nhìn như chân giả, giống như hai quả dưa chuột đang đi trên đường vậy.]

[Tôi chỉ muốn hỏi, chủ tus thật sự không có thời kỳ nút thắt cổ chai(*) sao? Mỗi ngày đăng ít nhất năm bài trên Weibo, thường xuyên như thế, rốt cuộc cô lấy đâu ra nhiều thứ đồ xấu xí như vậy hả?]

(*) Nút thắt cổ chai: còn được gọi là sự tắc nghẽn quy trình. Đây là một giai đoạn khối lượng công việc vượt quá mức có thể xử lý, từ đó gây ra sự gián đoạn, chậm trễ hoặc tắc nghẽn.

[Chỉ có tôi tò mò về tài lực của chủ tus thôi sao?]


[Tôi đoán phòng quần áo của Miêu Miêu rất lớn.]

[Có tiền còn mù mắt, rất phù hợp với tiêu chí chọn bạn đời của tôi. Mạo muội hỏi một câu, nữ thần Miêu Miêu đã có bạn trai chưa?]

Bình luận cuối cùng này nhanh chóng được đẩy lên đầu.

Tô Diệu phát hiện đối phương là một tài khoản nổi tiếng có tick V tên là "Tà Mị Quân" với ba triệu lượt theo dõi, anh ta cũng theo dõi cô.

Tài khoản này đã mang đến cho cô không ít lượng truy cập, "Tà Mị Quân" là một blogger hài hước chuyên đăng truyện cười, fan hâm mộ của anh ta cũng rất sôi nổi.

Tất nhiên cô cũng lịch sự đáp lại.

Còn có fan hâm mộ của Tô Diệu ầm ĩ đòi anh ta phải đăng ảnh chụp lên, nói nếu không đủ xấu thì không đủ tiêu chuẩn lọt vào mắt xanh của cô.

Tô Diệu trả lời lại: [???]

Mắt chọn quần áo có thể đánh đồng với mắt chọn đàn ông được à?

Fan của vị "Tà Mị Quân" kia cũng rất thú vị, sôi nổi cam đoan: [Yên tâm đi, Quân Quân của chúng tôi chắc chắn là một người đàn ông xấu xí.]; [Mặc dù anh ấy chưa bao giờ đăng ảnh, nhưng tôi biết anh ấy rất xấu.]; [Nói chung những người đàn ông hài hước trên mạng đều xấu trai như nhau, cái này là quy luật rồi.]

Chắc hẳn bình thường vị blogger ba triệu lượt theo dõi này cũng bị trêu chọc như vậy, các fan rất thích dùng phép khích tướng để ép anh ta phải đăng ảnh.

Kết quả là trò đùa này đã lan rộng ra ngoài, đến buổi chiều Tô Diệu nhận được vô số thông báo được gắn thẻ, lúc này cô mới phát hiện mình lại lên hot search.

Nhìn qua thì hot search này không liên quan gì đến cô, bởi vì nó được gọi là "Trai xấu đại chiến".

Nhưng dưới mỗi bức ảnh của các thí sinh dự thi đều có người gắn thẻ cô, nhờ cô vào bình luận.

Chỉ vì Tô Diệu có mắt chọn quần áo kỳ lạ, nên bằng cách nào đó cô đã trở thành giám khảo của "Trai xấu đại chiến" lần thứ nhất trên Weibo, hơn nữa chỉ cô mới có quyền xét loại.

Tô Diệu nhớ rõ trước khi xuyên sách cô bắt đầu dùng Weibo từ rất sớm. Khi Weibo mới nổi, cũng có một blogger chuyên thẩm định và đề cao cái đẹp, còn là một blogger nam. Rất nhiều cô gái đã đăng ảnh tự sướng lên nhờ anh ta nhận xét, nhưng lúc ấy Tô Diệu không hiểu.

Không ngờ thế giới trong sách lại trái ngược hoàn toàn, lúc này có vô số chàng trai đăng ảnh nhờ cô và các cư dân mạng nữ theo dõi cô vào bình luận.

Bởi vì cho rằng cô là phú bà sao?

Xem ra có tiền thật sự rất quan trọng!

Có tiền là có thể hô mưa gọi gió!

Chỉ là hơi đau mắt một chút.

Tô Diệu xoa xoa ấn đường, thở dài một hơi.

Dưới góc nhìn của Phong quản gia, đây là do phu nhân cả ngày không ra ngoài, chỉ ở nhà nghịch điện thoại di động.

Nhưng cô nghịch điện thoại di động lại khiến người khác cảm giác rằng cô rất bận rộn.


Hơn nữa cô còn luôn dụi mắt, có vẻ đôi mắt là mệt mỏi nhất.

Phong quản gia bảo nhà bếp nấu canh cá trích kỷ tử, bưng lên cho Tô Diệu: "Phu nhân nghỉ ngơi một lát đi, đây là canh bổ mắt."

"Cảm ơn." Nhưng ăn canh cũng vô ích.

Bây giờ cô đang cần gấp một anh chàng đẹp trai!

*

Cùng lúc đó...

Ở trường, trong giờ học, Long Triển Bằng huých cánh tay Lục Triệt, đưa điện thoại từ dưới ngăn bàn sang: "Lục thiếu, cậu xem cái cuộc thi trai xấu này đi! Thú vị thật đấy, nghe nói người khởi xướng là một phú bà."

Lục Triệt đang cúi đầu tập trung chơi game, nghe vậy ánh mắt cũng không dời, rõ ràng là không có hứng thú, thậm chí còn không nghe rõ cậu ta nói cái gì.

Nhưng sau giờ học, cả lớp bàn tán xôn xao.

Mọi người đều đang thảo luận về "Trai xấu đại chiến" - trend nổi nhất trên Weibo lúc này. Thậm chí các bạn nam chơi thân với nhau còn đăng ảnh dìm của nhau lên mạng để tham gia cuộc thi trai xấu, cười hả hê trên nỗi đau của bạn mình.

Long Triển Bằng thấy mọi người chơi đùa sôi nổi, có hơi ghen tị: "Nếu Phó Hiên không bị Lục thiếu đá đi, chúng ta sẽ không phải lo trong nhóm không ai có thể tham gia cuộc thi trai xấu này rồi."

Cậu ta bị tổn thương hay chính cậu ta làm tổn thương người khác? Sau khi Phó Hiên cãi nhau với Lục Triệt, gần đây tên đó lại đi lấy lòng Lương Phong rồi.

"Phó Hiên biết rõ Lương Phong và Lục Triệt đối đầu với nhau, trước kia cậu ta thu được bao nhiêu chỗ tốt từ Lục Triệt, nhưng hoá ra bản chất lại là cây cỏ đầu tường(*) vong ân phụ nghĩa."

(*) Cây cỏ đầu tường: chỉ những người không có chính kiến riêng, chỉ quan tâm đến lợi ích.

"Đến bây giờ chúng ta mới có thể nhìn rõ bộ mặt thật của cậu ta."

Cho nên cũng không thể trách Long Triển Bằng nói như vậy được.

Nghe bọn họ nhắc đến cái tên Phó Hiên, cuối cùng Lục Triệt cũng ngẩng đầu lên: "Cậu ta tìm Lương Phong làm gì?"

"Tâm tư của thằng nhóc đó cũng nhiều lắm, cậu ta muốn đánh cược."

Lục Triệt khó hiểu: "Là sao?"

"Lục thiếu, cậu không biết sao? Gần đây có một tạp chí rảnh quá không có việc gì làm, đã thống kê những biến động về bản đồ thương nghiệp của mười doanh nhân giàu có nhất, mọi người đều đang đoán, mấy năm sau, rốt cuộc là ba cậu hay ba của Lương Phong mới là người giàu có nhất thành phố A."

Nếu Lục Triệt nhớ không lầm, nhiều năm qua ba cậu đều là người giàu nhất.

Điều này nghĩa là, sau khi bản đồ thương nghiệp nhà bọn họ thay đổi, tài sản của ba cậu sắp giảm đi?

Nhưng tại sao cậu lại không biết?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui