Gả Vào Hào Môn Tôi Trở Thành Mẹ Kế Của Nam Chủ Trong Tổng Tài Văn

Edit: Delphina

Nhìn đồng hồ đã gần mười một giờ, bất tri bất giác cô đã ở trong phòng quần áo lâu như vậy rồi á?

Aaa!!! Kế hoạch chăm sóc da của cô lại sắp trì hoãn rồi!

Không được, phải nhanh chóng đi tắm để còn dưỡng da.

Lúc Tô Diệu đi ra từ phòng quần áo, cô phát hiện Lục Xuyên Hoài còn chưa đi ngủ, trên giường không có người nào.

Cô mở cửa phòng nhìn thoáng qua hành lang, đèn trong thư phòng vẫn sáng, chắc Lục Xuyên Hoài vẫn đang bận rộn làm việc. Anh chồng già thực sự rất chăm chỉ, nghe nói trước kia anh chỉ dùng hai bàn tay trắng để gây dựng nên gia nghiệp lớn như vậy, nghĩ cũng biết khó khăn cỡ nào. Phàm là người tay không lập nghiệp, Tô Diệu đều vô cùng bội phục bởi trước kia cô cũng từng ước mơ như vậy, chỉ là quá khó để thực hiện.

Ngoài hành lang có tiếng động, là Lục Xuyên Hoài đi ra từ thư phòng

Thấy Tô Diệu vẫn còn ngồi đó, Lục Xuyên Hoài cũng hơi kinh ngạc: "Chưa ngủ?"

"Ừ, tôi thu dọn một ít quần áo."

"Không còn sớm, ngày mai gọi người làm lên thu dọn là được."

"Ừm."

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tô Diệu hỏi: "Hay là anh tắm trước đi?"

"Cô tắm trước đi, lát nữa tôi xuống lầu tắm cũng được."

Biệt thự nhiều phòng như vậy, xác thật không cần xoắn xuýt vì chuyện tắm rửa này, cho nên Tô Diệu cũng không khách khí với anh nữa.

Cô đi tắm trước, sau khi tắm rửa sạch sẽ thì bắt đầu thoa sữa dưỡng thể. Gần đây Tô Diệu học được kỹ thuật mát xa từ một chuyên gia trên mạng, nói rằng có thể giúp đôi chân thon gọn. Cô vốn định ngồi trên giường mát xa nhưng bên cạnh còn có người, trước sau gì cũng bất tiện nên cô quyết định ngồi mát xa trong bồn tắm luôn.

Mát xa chừng nửa giờ, thắt lưng cũng đau nhức.

Tô Diệu đứng dưới ánh đèn trong phòng tắm chăm chú nhìn cơ thể đã thoa sữa dưỡng thể của mình. Làn da trắng nõn mịn màng, gương mặt bị hơi nước làm cho ửng hồng, không hiểu sao nhìn khá giống một bức tranh sơn dầu cổ của Châu Âu. Những bức tranh sơn dầu ở bên đó đều thích vẽ phụ nữ có vòng eo đầy đặn, ngay cả tiên nữ cũng không ngoại lệ, đều trắng nõn đẫy đà, quần áo mặc trên người giống như vải tuyn, có loại vẻ đẹp giao hoà giữa gợi cảm và thuần khiết. Bọn họ cảm thấy béo cũng là một loại quyến rũ.

Tô Diệu thầm nghĩ, cô có nên mua một bộ đồ ngủ bằng vải tuyn kiểu Pháp để mặc không nhỉ? Cô muốn đi theo phong cách dù béo cũng phải béo ra cảm giác giống như tranh sơn dầu ấy.

Nhưng trong phòng ngủ vẫn còn một người nữa, mặc như vậy trước mặt anh thực sự rất xấu hổ.

Mấy ngày nay ở cùng phòng với Lục Xuyên Hoài, Tô Diệu còn cố ý dán một thứ ở bên trong áo ngủ để đề phòng cái đó lộ ra ngoài.

Tóm lại, đột nhiên kết hôn nên chuyện xấu hổ đúng là không ít.

Lúc Tô Diệu ra ngoài, Lục Xuyên Hoài vẫn còn thức, người đàn ông mặc đồ ngủ đeo kính gọng vàng, đang ngồi trên giường đọc báo cáo.

Lục Xuyên Hoài đeo kính cận, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím nhẹ, cả người toát ra khí chất văn nhã bại hoại. Sau khi Tô Diệu nhìn thấy cũng sững sờ, có khi cô thật sự hoài nghi liệu trong phòng có gắn camera hay không, nếu không thì tại sao anh chồng già của cô có thể duy trì vẻ đẹp trai ngời ngời mọi lúc mọi nơi như vậy, giơ tay nhấc chân đều vô cùng quyến rũ?


Lúc này anh ngồi ở nơi đó giống như một bức tranh, khiến Tô Diệu chỉ dám thở nhẹ, không nỡ phá hư cảnh đẹp này, ánh mắt cô dừng trên người anh không tài nào dời đi được.

Thực ra Lục Xuyên Hoài đã sớm chú ý tới ánh mắt của cô.

Đối phương nhìn chằm chằm anh hồi lâu, còn không có ý định dừng lại, vì vậy Lục Xuyên Hoài đành ngước mắt nhìn Tô Diệu: "Làm sao vậy, có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"

"Ừ. " Tô Diệu gật đầu: "Thực ra tôi đã muốn hỏi anh một vấn đề từ lâu."

Sau khi trèo lên giường, cô không khỏi nghiêng người sang tò mò hỏi: "Bình thường anh không đi ngủ sớm sao?"

Lục Xuyên Hoài không ngờ cô lại hỏi chuyện này.

"Nếu không có việc gì thì sẽ đi ngủ sớm, nhưng công ty của tôi rất nhiều việc." Cho nên gần như hôm nào anh cũng đi ngủ muộn.

Tô Diệu thật sự muốn hỏi anh: "Vậy anh dưỡng da kiểu gì thế?"

Lục Xuyên Hoài đang định trả lời thì cô gái đột nhiên nói: "Từ từ, chờ tôi lấy cái này đã."

Tô Diệu nghiêng người lấy ra một cuốn sổ từ tủ đầu giường bên cạnh, chính là cuốn sổ lần trước cô viết các vị thuốc chống lão hóa cổ truyền của Trung y, trong cuốn sổ này đã ghi chép rất nhiều bí quyết chống lão hóa mà cô thu thập được.

Cô quyết định sẽ ghi chép lại kinh nghiệm của Lục Xuyên Hoài vào trang cuối cùng, không vì lý do gì mà chỉ dựa vào trực giác của cô, cô cảm thấy đây chắc chắn là giải pháp cuối cùng.

Hơn nữa so với những người khác, ai có thể thuyết phục hơn chính bản thân Lục Xuyên Hoài?

"Thật ra tôi chưa từng dưỡng da bao giờ." Lục Xuyên Hoài nói.

Anh là đàn ông, dưỡng da để làm gì?

Khi còn trẻ anh từng đi bốc vác, làm người bán hàng rong, dãi nắng dầm mưa nên không có thời gian chăm sóc bản thân. Là đàn ông nên anh cũng không quan tâm đến vấn đề này.

Trước đây mặt anh còn bị thương vài lần, nhưng may là không để lại sẹo.

Tô Diệu không cam lòng: "Thế vì sao trông anh lại trẻ như vậy?"

"Có lẽ là do di truyền." Anh nói.

Sao nghe giống như kiểu đang khoe mẽ thế nhỉ?

Nhưng anh cũng không nói sai, bí quyết dưỡng da hiệu quả nhất quả thật đúng là do di truyền.

Tô Diệu:"..." Cô cạn lời rồi.

"Lần sau nếu không có gì thì anh nên nói sớm một chút."


Uổng công người ta nhiệt tình ham học hỏi.

Sao cô lại có cảm giác như Lục Xuyên Hoài đang cố ý trêu chọc cô nhỉ.

Tô Diệu không nhịn được liếc anh một cái, nhưng không thể nhìn ra bất kỳ sơ hở nào từ vẻ mặt của Lục Xuyên Hoài.

Không hổ là ba ba của tổng tài bá đạo, nếu gen của anh không tốt, sau này Lục Triệt sao có thể vừa đẹp trai vừa thông minh như vậy?

Sau khi Tô Diệu nằm xuống vẫn còn lẩm bẩm: "Gen tốt thật đấy!" Follow fanpage Cá Heo Một Nắng để nhận thông báo về các chương mới nhất nhé.

Ngày hôm sau Tô Diệu lại dậy muộn, hai cha con Lục gia đều đã ra ngoài.

Lúc Lục Xuyên Hoài rời giường, cô còn cố ý tỉnh dậy liếc nhìn thời gian trên điện thoại. Đêm qua anh chồng già thức khuya đọc báo cáo nhưng chỉ ngủ có chưa đầy bốn tiếng.

Buổi sáng sau khi ăn cơm xong, Tô Diệu mở điện thoại ra xem, phát hiện tài khoản cô mới đăng ký tối qua đã có một ngàn lượt theo dõi chỉ sau một đêm.

Trước đây cô cũng từng thử tạo tài khoản KOL trên mạng nhưng không thành công, không ngờ lần này vô tình cắm liễu liễu lại xanh tốt um tùm.

Hơn nữa mọi người còn vô cùng tích cực, có đến hàng trăm lượt bình luận.

Tô Diệu click vào xem qua, phát hiện bởi vì cô đã tự chế nhạo mình trước nên những lời trêu đùa trong khu vực bình luận cũng tế nhị hơn nhiều.

[Xem xong mấy bộ quần áo của chủ tus, tôi chỉ có thể nói rằng thẩm mỹ của người giàu thật là "khác bọt".]

[Chính chủ tus còn tự nhận rằng chúng xấu xí, chứng tỏ mắt của cô ấy đã được chữa khỏi rồi nhỉ.]

[Cũng đâu xấu đến thế, tôi thấy chiếc túi trong bức hình thứ năm trông khá đẹp. Đây là phiên bản giới hạn đấy, không phải khách hàng bạch kim thì không mua được đâu, hiện tại đã không còn sản xuất nữa, cho hỏi chủ tus có muốn pass lại không?]

[Không chỉ hình 5 thôi đâu, hầu hết đều là phiên bản giới hạn của các thương hiệu thời trang quốc tế, chứng tỏ chủ tus là khách hàng VIP của ít nhất hơn chục thương hiệu xa xỉ, phải giàu cỡ nào đây! Phú bà hãy nhận của tôi một lạy!]

Các bình luận bên dưới đều spam lại câu này, mười cái như một: [Phú bà hãy nhận của tôi một lạy!]

Tiện thể Tô Diệu lại đăng thêm một tá hình ảnh khác.

Cô phát hiện trong số những người theo dõi cô có vài tài khoản tích V với ít nhất hai mươi vạn lượt theo dõi.

Sau khi cô đăng Weibo, bọn họ lập tức chia sẻ bài đăng của cô với tiêu đề [Đến xem phú bà!] hay là [Xin vía!] gì gì đó.

Có những tài khoản này PR hộ, người theo dõi của Tô Diệu tăng lên nhanh chóng, chỉ trong một buổi sáng đã tăng lên 5000 người.

Điều này đã khiến Tô Diệu có nhiều động lực để đăng bài hơn.


Cô cũng không lo thiếu content bởi vì phòng quần áo trên lầu thật sự quá lớn, nếu dựa theo tần suất đăng bài thường xuyên của cô thì kể cả có đăng vài trăm bức hình mỗi ngày cũng phải mất mười ngày nửa tháng mới đăng hết được.

Hơn nữa khi xem bình luận, không phải tất cả mọi người đều cảm thấy đống quần áo phụ kiện này xấu xí. Nhất là khi có khá nhiều túi xách phiên bản giới hạn không thể mua được ở trong nước, rất nhiều người đã hỏi cô liệu có thể pass chúng lại không.

Nghĩ đến những lời châm chọc không đáng trước kia, Tô Diệu quyết định sau khi tài khoản này nổi tiếng, cô sẽ mở một trang web đồ cũ của chính mình để bán những món đồ nhàn rỗi kia đi.

Có động lực này, Tô Diệu càng tích cực đăng ảnh hơn.

Ngay khi Tô Diệu đang hừng hực quyết tâm gây dựng sự nghiệp kinh doanh trang web đồ cũ thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Hiển thị cuộc gọi cho thấy là tiểu bạch kiểm.

Cô vừa bắt máy đã nghe được một giọng nói quyến rũ: "Bé cưng, sao gần đây chị không liên lạc với em?"

Tuổi của đối phương cũng không lớn lắm, nhưng giọng nói cố tỏ ra quyến rũ của hắn ta khiến Tô Diệu bủn rủn tay chân, lông mày cô nhíu chặt:

"Giọng cậu kinh dị vậy?" Cô nói thẳng.

Trong lúc đang làm việc bị người khác quấy rầy thực sự rất khó chịu.

Tô Diệu thực sự không có kiên nhẫn với hắn ta.

Đối phương trầm mặc hai giây, cuối cùng cũng chịu chuyển sang giọng nói bình thường: "Chị tìm luật sư liên hệ với em à? Chị biết rõ em là minh tinh mà còn nói chuyện giữa chúng ta cho luật sư biết?"

Tô Diệu nghe ra đối phương đang rất kìm chế, trong lòng thầm nghĩ, hoá ra hắn cũng biết lén lút đi tìm phú bà không phải là chuyện vẻ vang à?

"Đúng vậy, chắc hẳn luật sư đã nói tất cả yêu cầu của tôi cho cậu biết rồi nhỉ, cậu định khi nào trả tiền?" Tô Diệu hỏi.

Vừa nhắc đến việc trả tiền, khí thế của tiểu bạch kiểm lập tức yếu xìu: "Gần đây chị làm sao vậy, chị đang trách em lạnh nhạt với chị sao, hay là muốn chơi trò tình thú?"

Tô Diệu sợ câu tiếp theo hắn sẽ nói "Em biết chị cẩn thận như vậy là vì tốt cho em", vì vậy cô nhanh chóng ngắt lời: "Luật sư của tôi sẽ làm việc với cậu, hoặc là trả tiền, hoặc đi theo con đường pháp luật, tôi không có thời gian chơi đùa với cậu đâu."

Đối phương có chút nóng nảy: "Con đường pháp luật, cô chắc chưa? Cô chính là Lục phu nhân đấy, nếu cô kiện tôi thì cô định giải thích với vị kia nhà cô thế nào?"

Đối phương nói với giọng điệu khinh thường, giống như đã nắm được thóp của Tô Diệu.

Nhưng Tô Diệu ghét nhất là bị người khác đe dọa: "Vậy thì cùng cá chết lưới rách đi. Cậu không phải là minh tinh sao? Nếu chuyện này ầm ĩ ra, sự nghiệp diễn xuất của cậu cũng sẽ bị hủy hoại. Bây giờ làm minh tinh kiếm được nhiều tiền như vậy, sau này còn kiếm được nhiều tiền hơn, tôi mất đi danh dự của Lục phu nhân, còn cậu mất đi cơ hội kiếm được hai trăm linh tám vạn mỗi ngày, để rồi xem ai là người tổn thất nhiều hơn."

Tô Diệu nói xong liền lập tức cúp điện thoại.

Cô nhớ kỹ những gì Phó Dương Thu nói, không thể để bản thân rơi xuống thế hạ phong trước mặt Thẩm Nam. Nếu hắn biết cô không muốn dây dưa đến pháp luật khiến mọi chuyện càng thêm ầm ĩ, hắn nhất định sẽ dùng chuyện này để uy hiếp cô.

Nhưng Tô Diệu lại tỏ ra như không quan tâm, chắc bây giờ tên tiểu bạch kiểm kia đang đứng ngồi không yên rồi.

Thẩm Nam chỉ là một minh tinh nhỏ, hắn ta chắc chắn không dám đắc tội với cả Lục gia và Tô gia.

Chỗ dựa của hắn cũng chỉ có Tô Uyển đứng sau bày mưu tính kế mà thôi.

Tô Diệu đoán không sai, quả nhiên ngay ngày hôm đó, Tô Uyển không nhịn được chủ động đến Lục gia tìm Tô Diệu.


*

Bên kia,

Tan học, Phó Hiên cố ý đến tìm Lục Triệt muốn hỏi cho ra lẽ: "Lục thiếu, sao cậu lại cho tôi vào danh sách đen?"

Lục Triệt nằm sấp trên bàn ngủ, không thèm để ý tới cậu ta.

Nhưng Long Triển Bằng lại sợ tên nhóc Phó Hiên này quấy rầy đến Lục Triệt, là một người anh em tốt biết phân ưu cùng đồng đội, cậu chủ động xách cổ Phó Hiên kéo sang một bên nói: "Lục thiếu nói tên nhóc cậu đã bị xoá tên rồi, sau này không còn là bạn của cậu ấy nữa, cũng đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa."

"Chỉ vì lúc ở viện, tôi nói mấy câu không hay về mẹ kế của cậu ấy?"

Long Triển Bằng dúi mạnh vào đầu cậu ta: "Đó là phụ huynh của Lục thiếu, cậu có tư cách gì mà nói. Huống hồ cậu đâu chỉ nói mấy câu thôi đâu? Sau đó cậu còn nói dối nữa."

Những người anh em tốt của Lục Triệt đều biết cậu trọng tình trọng nghĩa thế nào. Ngay cả khi quan hệ giữa cậu và ba cậu không tốt, nhưng trong các bữa tiệc nếu nghe thấy ai đặt điều nói xấu ba cậu dù chỉ một câu, cậu sẽ lập tức lao vào đánh nhau với người đó. Cậu không thích nhắc đến chuyện nhà mình ở trường học, nhưng Phó Hiên lại chuyên đi tám chuyện. Hơn nữa cậu ta còn định châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa Lục Triệt và mẹ kế của cậu.

Trước đây mọi người còn chưa biết nhiều về mẹ kế của Lục Triệt, nhưng lần trước sau khi Tô Diệu đến trường, cô đã để lại ấn tượng không tệ với bọn họ.

"Cô ta thực sự làm khó tôi." Phó Hiên vẫn mạnh miệng: "Tôi đã tự mình đến cửa xin lỗi, nhưng cô ta vẫn làm mình làm mẩy."

Long Triển Bằng không khỏi nhìn cậu ta như nhìn một thằng ngu: "Cậu nói người ta khó nghe như vậy, người ta không nên làm khó cậu sao? Hơn nữa người ta là Lục phu nhân, có đủ tư cách để kiêu ngạo. Nếu cô ấy thật sự muốn làm mình làm mẩy, cả cái thành phố A cũng phải nhường đường trải thảm đỏ cho cô ấy."

"Tôi chỉ đang nghĩ cho Lục thiếu..." Phó Hiên cảm thấy mình đã dụng tâm lương khổ(*) rồi.

(*) Dụng tâm lương khổ: muốn tốt cho người khác mà người khác không biết.

Trước đây cậu ta đã từng nhìn thấy Tô Diệu, thực sự cảm thấy mẹ kế của Lục thiếu chẳng ra gì.

Nhưng Phó Hiên đã đánh giá quá cao giao tình giữa cậu ta và Lục Triệt. Cậu ta cảm thấy bản thân chẳng qua chỉ nói vài câu, hơn nữa Lục thiếu cũng không nhất thiết phải tuyệt giao với cậu ta chỉ vì một người mẹ kế không cùng huyết thống.

Cũng do Lục Triệt đối xử với bạn bè quá nghĩa khí nên mới khiến cậu ta ảo tưởng như vậy.

Phó Hiên đã quên rằng, ngay từ đầu cậu ta chủ động giao hảo với Lục Triệt thực chất chỉ để lấy lòng Lục gia.

Biết Lục Triệt đã chặn cậu ta, ba mẹ của Phó Hiên thậm chí còn sốt ruột hơn cậu ta nhiều, bọn họ thúc giục cậu ta nhanh chóng hàn gắn mối quan hệ với Lục Triệt.

Nhưng dù sao Phó Hiên cũng chỉ là học sinh cấp ba nên chưa đủ kiên nhẫn, ngược lại còn chọc giận Lục Triệt.

Lục Triệt đang ngủ thì bị đánh thức, cậu đập bàn đứng dậy, bảo cậu ta thử nói thêm câu nữa mà xem.

Kỳ thật nếu không phải chân Lục Triệt còn đang bó bột thì cái bàn này đã bị đạp đổ rồi.

Phó Hiên cũng sợ cậu, đành uất ức bỏ đi.

Đúng rồi, lần trước khi cậu ta đến Lục gia đã nhìn thấy mẹ kế của Lục thiếu đang lén lút nghe điện thoại trong hoa viên.

Mặc dù Phó Hiên không nghe thấy đối phương nói gì, nhưng cậu ta cảm thấy nhất định là có âm mưu.

Cậu ta cũng không định nói chuyện này cho Lục Triệt biết.

Cậu ta đang chờ xem kết cục của Lục Triệt, cậu nhất định sẽ hối hận vì hôm nay đã không tin tưởng cậu ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui