Nhiều năm trước, Hồi Xuân Đường là một trong những hiệu thuốc lớn nhất trong huyện An Lục, Thi gia gia Thi Bách Nhân ở bên trong khám bệnh, cũng là đại phu rất có danh tiếng trong thành.
Sau đó, nhi tử và tức phụ gặp phải chuyện ngoài ý muốn, chết vì lũ lụt, Thi Bách Nhân lại trong nỗi đau mất con nhất thời không cẩn thận từ trên núi ngã xuống bị thương đầu, nên ông ấy sẽ thường choáng váng đầu nhức đầu, ký ức mơ hồ, không thể ngồi khám bệnh được nữa, thế là đành rời khỏi Hồi Xuân Đường, trước khi rời đi, ông ấy đã đề cử bạn tốt Chu Quảng Tường đến Hồi Xuân Đường, để Chu Quảng Tường trở thành đại phu khám bệnh.
Chu Quảng Tường ở Hồi Xuân Đường làm việc cực kỳ xuất sắc, sau đó huy động vốn tự mình mở Hinh Tế Đường này, xem như có danh hiệu của mình, vài năm qua còn được phong cho danh hiệu "Lão thần y".
Ý của Thi Uyển là muốn bái nhập môn hạ Chu Quảng Tường, đến Hinh Tế đường làm học đồ, để trở thành đại phu một mình đảm đương một phương.
Nàng tìm tới trước mặt Chu Quảng Tường, một là có chút ý ân tình cần báo đáp, hai là nàng hiểu rõ thái độ làm người của Chu Quảng Tường, ông ấy xem như là một người ngay thẳng, lúc trước nhận ân huệ của gia gia, lần này tám chín phần mười sẽ không cự tuyệt nàng.
Thi Uyển lời ít ý nhiều nói chuyện mình đã hòa ly với phu quân trong kinh thành, lại nói rõ ý muốn, mong Chu Quảng Tường nể mặt Thi gia gia thu lưu nữ tử mồ côi này.
Chu Quảng Tường lại lắp bắp kinh hãi, không thể tin hỏi: "Ngươi lại hòa ly với nhà quan lại kia rồi à? Sao lại đi đến một bước này? Nhà mẹ đẻ ngươi cũng không có người, bọn họ cũng đành đạn để ngươi tự mình trở về như thế sao?"
Chuyện cũ trước kia đã giống như chuyện kiếp trước, Thi Uyển bất đắc dĩ khẽ cười nói: "Môn không đăng hộ không đối, ta quả thật không thể làm tốt vị trí quan phu nhân này nên đi đến bước này cũng có thể đoán trước được.
”
Chu Quảng Tường suy nghĩ một lúc, cũng quả thật như vậy, nàng là một nữ tử mồ côi đi ra từ một thị trấn nhỏ, đến nhà cao cửa rộng của người ta khẳng định sẽ bị khi dễ, người ta lại thấy nàng không có nhà mẹ đẻ, sao có thể đối đãi tốt với nàng được? Chắc hẳn cũng cùng đường mới có thể ép nàng đến mức lẻ loi một mình trở về nhà mẹ đẻ, thân thế như thế cũng thật đáng tiếc.
Chỉ có điều!
“Xuất đầu lộ diện, không tốt cho thanh danh cũng không thoải mái, người khác nhận nam nhân làm học đồ đều muốn sau này sẽ theo con đường tòng y này.
"
Thi Uyển nói: "Ta quả thật dự định sẽ theo nghề y, phụ thân ta đi rồi, trong nhà cũng không có hậu nhân khác, ta cũng chỉ muốn làm đại phu kế thừa y bát của gia gia, xem như kiếm kế sinh nhai cho mình.
”
Chu Quảng Tường lại sửng sốt, rất nhanh nói: "Thế này sai rồi, huyện An Lục chúng ta cũng không có nữ nhân nào làm đại phu, nếu ngươi làm đại phu, sau này ai còn dám cưới ngươi nữa?”
Nói xong ông ấy lại suy nghĩ một lát, vuốt vuốt râu, rất nhanh đã nói: "Hơn nữa, ta quen biết một người, vừa vặn cũng là người trong huyện chúng ta, làm người có bổn phận, trong nhà rất dư dả, hai năm trước nương tử hắn ta bệnh chết trong nhà chỉ có một nữ nhi, ta có thể làm mai cho ngươi, để cho các ngươi gặp nhau một lần, điều kiện của hắn không kém, cũng nhất định có thể coi trọng ngươi, chắc sẽ cầu còn không được, ngươi gả đến nhà hắn cuộc sống chắc chắn sẽ không khổ sở.
”
Thi Uyển bình tĩnh trả lời: "Chu gia gia, ta không có lòng dạ nào lập gia đình nữa, chỉ cầu xin Chu gia gia thu nhận ta, để cho ta bái ngài làm lão sư ở bên cạnh học tập.
Ta nghĩ, đợi ta học có thành tựu, có thể thăm khám nữ bệnh nhân của tiệm thuốc, đây là một mặt mà tiệm thuốc khác không có, nhất định có thể để Hinh Tế đường trở thành tiệm thuốc số một số hai trong huyện thành, chuyện làm ăn náo nhiệt hơn.
”
Chu Quảng Tường rõ ràng ra rung động, như vậy vừa có thể thỏa mãn tâm nguyện của nàng, lại có thể trả được ân tình nhiều năm trước, còn có lợi cho tiệm thuốc của mình, thật sự là không có chút hại nào.
Suy nghĩ một lúc lâu, ông ấy thở dài nói: "Ta có lòng thay ngươi tìm một nhà trượng phu tốt, ngươi lại một lòng muốn làm đại phu, ngươi đã quyết định rồi thì ta đây làm trưởng bối đương nhiên sẽ giúp ngươi, chỉ có điều ngươi phải nghĩ kỹ! Thật sự không muốn nhân lúc tuổi trẻ lập gia đình, tìm một phu quân tốt sao?"
Thi Uyển lắc đầu: "Không muốn ạ, ta đã suy nghĩ một đường từ kinh thành trở về An Lục nên đã sớm suy xét kỹ càng, không có ý định lập gia đình.
Nếu Chu gia gia chịu nhận ta, ta sẽ vô cùng biết ơn.
”
Nói xong từ trên ghế đứng dậy quỳ lạy ông ấy.
Chu Quảng Tường vội vàng đỡ nàng dậy mà rằng: "Không cần không cần, nếu ngươi chịu được cái khổ này, cứ tới đây là được, cũng coi như ta trả lại ân tình tiến cử của gia gia ngươi năm đó.
”
“Vậy thì ta đây càng phải tạ ơn sư phụ.
” Thi Uyển cố ý quỳ xuống hành lễ bái sư với ông ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...