Lúc này nàng đột nhiên nhớ tới, Cẩm Tâm Lưu ma ma có lẽ đã đi ngắm đại hội cầu phúc của am Thanh Tuyết, nàng từ trước đến nay không quyết đoán quản thúc hạ nhân, cũng không quen làm thế, vậy nên hạ nhân cũng chưa bao giờ sợ nàng, Cẩm Tâm chạng vạng khuyên nàng đi xem náo nhiệt hẳn vì bản thân nàng ta muốn đi, cuối cùng không thành công, chắc lại giấu nàng một mình chạy đi.
Nàng nhìn ánh nến chiếu rọi ngoài phạm vi bóng tối, càng cảm thấy mình không hợp với Lục gia.
Nàng không hề gọi người, chỉ xuống giường chốt cửa lại, sau đó trở về ngồi trên giường cong chân lên, không dám thất thần nhìn trong phòng.
Không hiểu sao, đêm nay nàng rất bất an, rất sợ.
Đêm từng giờ từng khắc trôi qua, tiếng gõ mõ ngừng lại, mơ hồ có tiếng tụng kinh truyền đến, mà Cẩm Tâm còn chưa trở về.
Một lát sau, ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân.
Thi Uyển thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói: "Cẩm Tâm?”
Không ai trả lời.
Tiếng bước chân ngừng trong chốc lát, lại tiếp tục đi về phía này.
Lúc này nàng nghe rõ, đây không phải là tiếng bước chân của Cẩm Tâm, thậm chí! nó rất trầm, không giống tiếng bước chân của nữ tử.
Nàng nắm chặt góc chăn, chỉ sợ mình sẽ nghe lầm.
Nhưng rất nhanh, tiếng bước chân kia đã tới ngoài cửa, nàng nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra.
Trái tim nàng căng thẳng, sau đó mới nhớ tới mình đã chốt phòng nên không thể đẩy ra.
Bên ngoài là một nam tử, nàng nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Lục Lân mới có thể không chào hỏi mà đi thẳng vào.
Nhưng nàng hiểu, chắc chắn không phải là hắn, nàng biết hắn sẽ không đến, hơn nữa nàng quen thuộc tiếng bước chân của hắn, đây không phải là của hắn.
Nàng sợ muốn chết, nín thở nhìn chằm chằm về phía chỗ tối tăm không dám phát ra một chút âm thanh nào.
Sau đó, nàng lập tức nghe thấy tiếng chốt cửa bị đẩy ra.
Thi Uyển chợt cả kinh, cả người đều căng thẳng.
Nghe thêm một lát nữa, xác nhận mình không nghe lầm, người bên ngoài thật sự đang đẩy chốt cửa!
Nàng không thể kêu người, kêu cũng không ai nghe thấy.
Trong phòng không có bất kỳ thứ gì có thể phòng hộ, cho dù nàng cầm ghế lên, cuối cùng cũng sẽ bị nam nhân bên ngoài cướp đi.
Cái chốt cửa kia chỉ là một cái chốt gỗ nho nhỏ, cũng không thể chống đỡ được bao lâu.
Trong lúc không biết làm sao, nàng nhớ tới phía sau phòng còn có cửa hông bèn lặng lẽ từ trên giường đứng dậy, đi chân trần nhẹ nhàng xuyên qua phía sau phòng, mở cửa hông ra lại đóng lại ra khỏi phòng.
Vào cuối thu, đã nhiều ngày nàng không ra khỏi phòng nên chỉ cảm thấy lạnh đến run rẩy.
Cái hậu viện lần đầu tiên nàng tới, trên trời chỉ có vầng trăng mùng chín cong cong không thể thấy rõ thứ gì, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy có mấy cây hoa và cây cảnh, mấy cây linh sam, một hồ nước nho nhỏ, cách đó không xa chính là tường vây.
Nàng không cách nào đi ra ngoài trừ phi vòng ra tiền viện, nhưng nếu vòng ra ngoài sẽ bị người nọ bắt gặp.
Nếu không quan tâm đến gì chạy ra ngoài viện gọi người thì sao?
Không, không thể như vậy, nếu người ta biết nàng cùng một nam nhân trai đơn gái chiếc ở trong viện này, cho dù người nọ là ai, là cường đạo hay là đồ háo sắc, thì nàng cũng xong đời!
Không biết người nọ có phải đã đẩy cửa ra hay không, nàng trong lúc căng thẳng trốn sau một gốc cây hoa.
Sau đó nàng nghe thấy một giọng nam: "Lục phu nhân, người có ở đây không? Người đâu rồi?”
Thanh âm này có chút quen thuộc, nam nhân quen biết ở kinh thành không nhiều lắm, thoáng nghĩ một chốc đã nhớ ra là Vi đại nhân kia!
Cho nên hôm nay người họ Vi mang bánh Trùng Dương tới chính là Vi đại nhân ngày đó nàng gặp ở Đức Xuân cung!
Là hắn ta! Nàng đã sớm biết hắn ta là một tên háo sắc, vốn tưởng rằng cả đời này cũng sẽ không gặp lại hắn ta nữa, lại không ngờ tới lại đụng phải hắn ta ở chỗ này.
Mẫu thân hắn ta cũng ở bên trong am đường này, hắn ta đến thăm mẫu thân nên biết được nàng cũng ở đây.
Sau đó hắn ta nhất định đã âm thầm theo dõi nàng, lại vào lúc bà bà đi, Tiêu ma ma đi, đêm nay Cẩm Tâm cùng những người hầu khác cũng đều đi xem náo nhiệt, bỏ lại một mình nàng ở nơi này.
Nàng không biết có thể làm gì bây giờ, chân trần trốn ở sau cây hoa, chân bị lá linh sam và cành cây trên mặt đất đâm đến đau nhức nhưng không dám nhúc nhích.
“Thi tiểu nương tử, ta biết nàng ở chỗ này, ta sờ vào trong chăn của nàng vẫn còn nóng!.
Cũng thơm.
" Hắn ta vừa nói, vừa mở cửa hông phía sau.
Thi Uyển tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Hắn ta đã tìm được cửa kia, biết nàng nhất định ở hậu viện nên chắc chắn có thể tìm được nàng!
Cho nên cuối cùng, ngoại trừ bị hắn ta cưỡng bức cũng chỉ còn đường chết sao?
"Hóa ra nàng ở chỗ này, bên ngoài lạnh, đừng trốn nữa, đi ra đi, ta chỉ thấy nàng bị nhà trượng phu ném ở chỗ này cô đơn lẻ loi trai giới, đau lòng nàng nên mới đến thăm nàng một chút, không có ý gì khác cả.
"
"Nàng biết đấy, ta tốt xấu gì cũng là nhi tử của quốc cữu, có chức quan trong người nên không phải du côn vô lại vô học vô nghề kia?"
Thanh âm của hắn ta dần dần cách xa, như thể đã đi về phía cây linh sam, Thi Uyển xoay người tiến về phía trước vài bước, nhẹ nhàng bước vào trong hồ nước.
Nước cuối thu lạnh thấu xương, lúc này thân thể nàng còn chưa khôi phục cực kỳ sợ lạnh, mới ở trong nước một tí đã nhịn không được cả người run rẩy.
Lúc này tiếng bước chân của Vi đại nhân từ xa đến gần, đi tới phía bên này, lập tức cười: "Ta biết nàng ở nơi nào.
" Nói xong bèn đi tới phía sau cây hoa nàng đứng trước đó.
Thi Uyển ngồi xổm cả người xuống nước, ngay cả tóc cũng lặn xuống nước.
An Lục thuộc Vân Mộng Trạch, mà Vân Mộng Trạch nhiều nước, nếu muốn đến thôn nào đó phải qua một con sông, người nơi đó phần lớn đều biết bơi.
Kỹ năng bơi của Thi Uyển cũng không tệ, khi còn bé còn bị gia gia đặt trong nước luyện nín thở.
Nàng không sợ hồ nước như vậy, nhưng lạnh quá, nàng phảng phất như đang đặt mình trong nước băng, nếu không phải bởi có nỗi sợ hãi và căng thẳng chống đỡ, nàng đã sớm bị đông lạnh đến mất đi tri giác.
Vi đại nhân không tìm được nàng lại tiếp tục đi vòng quanh.
Hồ nước ở ngay trước mặt hắn ta, nhưng hắn ta sẽ không ngờ tới một nữ nhân có thể trốn vào trong nước lúc đêm tối, thế nên hắn ta cũng không nhìn vào bên trong.
Tìm vài vòng quanh hồ nước, hắn ta lại chuyển đi tới phía trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...