Ánh sáng mặt trời chiếu những cành cây trên cửa sổ dán giấy, bóng đổ dần về phía Tây.
Hoa đào trong bình sứ đã héo mấy cành hồng phấn, mà hoa đào dưới xương quai xanh Ngu Linh Tê lại nở rộ từng tấc từng tấc, sáng rực lộng lẫy.
Hai má Ngu Linh Tê cũng giống như hoa đào trên người, hiện ra màu đỏ xinh tươi, hơi thở quá dồn dập, quay đầu ho hai tiếng.
Ninh Ân lập tức ngước mắt nhìn nàng, đôi môi mỏng ửng hồng, đôi mắt khẽ nhíu nhuộm tia ảm đạm quyến luyến.
Bốn mắt nhìn nhau, mắt Ngu Linh Tê gợn sóng, cố ý nói: “Chóng mặt, không còn sức lực.”
Mỹ nhân ốm nặng nằm trong đống gấm mới khỏi, đuôi mắt đỏ hoe đang trong tình trạng rất yếu, có chút đáng thương.
Nếu là trước đây, Ninh Ân sẽ lười biếng trêu đùa một câu: “Thật không có đạo lý, hoa của Tuế Tuế nở rồi lại mặc kệ phu quân sống chết.”
Nhưng hôm nay hắn lại không phân biệt được lời này thật hay giả, nhìn nàng một lát rồi từ từ đứng dậy, hôn lên mi mắt ướt đẫm, kéo chăn quấn lên hình vẽ bông hoa lộ ra trên vai gầy của nàng.
Quần áo Ninh Ân chỉnh tề, vẫn nho nhã tột cùng, hoàng bào màu tím đậm treo rủ xuống mép giường một cách cẩn thận tỉ mỉ….
Được rối, xem ra cũng không có nho nhã như vậy.
Ngu Linh Tê hơi ngượng ngùng, một lúc lâu sau lại nhìn, nhỏ giọng nói: “Chàng…..không sao chứ?”
“Ta không sao.”
Mặt Ninh Ân vô cảm véo gáy Ngu Linh Tê, xoa đến mức làm nàng rụt cổ lại, mới khẽ cười nói: “Có thể nghẹn chết trong ngực Tuế Tuế, vẫn có thể coi như là một chuyện tốt.”
Ngu Linh Tê muốn chặn miệng hắn.
Lửa than dần tắt, ánh chiều bên ngoài cửa sổ trở nên xinh đẹp hơn.
Ninh Ân xuống giường rửa tay, lấy khăn lau sạch sẽ, lúc ngồi xuống thoáng nhìn thấy bản danh sách thi đỗ tiến sĩ trải ra bên án thư, thuận tay cầm lên lật xem.
Rất nhiều tên người được khoanh tròn ở bên trên, có mấy tên quan trọng, còn dùng lời phê bằng bút đỏ thân thiết viết lên chức vị và năng lực thích hợp như vậy.
Ninh Ân nhìn hồi lâu, đầy hứng thú nói: “Mắt nhìn những người này của Tuế Tuế, ngược lại giống ta.”
Ngu Linh Tê hơi chột dạ: những người này đều là cánh tay trái ở kiếp trước của hắn, có thể không hợp ý hắn sao?
“Văn chương của Chu Uẩn Khanh ta đã từng xem qua, chỉ ra những sai lầm, câu từ không câu nệ phóng khoáng sát thực.”
Ninh Ân chỉ cái tên khoanh thêm vòng kia: “Lúc trước được hưởng lợi từ Đường công phủ nghèo kiết hủ lậu mới có thể có ý kiến như vậy, có chút ý tứ.”
“Hắn trầm tĩnh ít nói, lại công bằng ngay thẳng, có thể nhận chức ở Đại Lý tự.”
Vết hoa mờ đi, suy nghĩ của Ngu Linh Tê sáng suốt một chút, giống như không có xương dựa vào trên giường cười nói: “Mấy người này đều hiểu tận gốc rễ, có lẽ có thể giúp được chàng.
Cụ thể dùng như thế nào, còn cần phu quân tự mình kiểm tra chọn lựa….”
Lập tức nghĩ đến cái gì, giọng nàng khẽ chậm lại một cách khó hiểu.
Nếu Ninh Ân muốn tị thế ở ẩn cùng nàng, tránh xa triều đình, tự nhiên những nhân tài này cũng không có khả năng lại thuộc về hắn.
Đoạn thời gian chúng thần cúi đầu, nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, cuối cùng sẽ ở lại kiếp trước xa xôi.
Không biết vì sao, trong lòng lại mơ hồ sinh ra một tia thương xót.
Ninh Ân ra quyết định vô cùng chính xác mà lại nhanh, trong nháy mắt Ninh Ân lơ đãng, hắn đã đứng dậy gọi người hầu tới.
“Sau khi Chu Thám hoa và Trạng nguyên, Bảng nhãn cùng nhau cưỡi ngựa diễu hành, không biết tung tích.”
Thân vệ nói: “Thuộc hạ hỏi thăm, hắn vẫn chưa về quán trọ….”
Ninh Ân khép lại bản danh sách, lạnh lùng nhắm mắt.
Thân vệ phản ứng lại, cơ thể cứng ngắc, lập tức đổi giọng nói: “Thuộc hạ sẽ sai người đi mời!”
Ngu Linh Tê đứng dậy từ trên giường, suy nghĩ một chút, cười nhạt nói: “Có lẽ, ta biết hắn ở đâu.”
……
Gần đây Đường Bất Ly rất phiền muộn.
Tổ mẫu qua đời mới hai tháng, chưa kịp báo hiếu, thì liên tiếp có bà mối đến cửa cầu thân, nghiễm nhiên ỷ vào nàng là cô nữ không có người làm chủ, thèm muốn gia sản của Đường công phủ.
Nếu là Thế tử nhà vọng tộc thì cũng thôi đi, xuất thân danh môn, ít nhiều có vài phần giáo dưỡng.
Nhưng gần đây những việc này nhờ bà mối nghị thân, càng không thể đặt tiền.
“…..Mặc dù lấy Quận chúa làm kế thất, nhưng tục ngữ nói rất hay, nam nhân có vợ đã chết là báu vật, sẽ thương người.
Huống chi mùa xuân này Lý Lang quân vừa đỗ tiến sĩ, đứng thứ mười một! Tương lai làm quan, chắc chắn thăng chức rất nhanh.”
Bà mối cầm khăn tay, lương tâm mơ hồ thổi phồng đối phương: “Thật sự là nhân vật tài mạo song toàn, Quận chúa gả qua có thể ở nhà lớn của cung điện, ăn cơm có người dùng thìa vàng đút, ra ngoài có người dùng kiệu Lưu Ly nâng lên, cả đời hưởng không hết vinh hoa phú quý, còn có người rất chu đáo đi cùng, chẳng phải so với một người khổ sở chống đỡ gia nghiệp tốt hơn sao? Ôi, nữ nhi nhà chúng ta, sinh ra tốt không bằng kiếm người chồng tốt, từ xưa tới nay vẫn thế.”
Đường Bất Ly nghe vậy lửa giận không ngừng.
Người họ Lý này có thể làm cha nàng, nàng như hoa như ngọc mười tám tuổi, tại sao phải gả cho một người trung niên làm kế thất?
Xưa nay nàng không phải là người tính tình yếu đuối, cởi roi dài thắt lưng ra quăng, đập vỡ tách trong tay bà mối, nghiêm nghị nói: “Đường thúc, tiễn khách!”
Bà mối sợ tới mức trơ như phỗng, lập tức sắc mặt trở nên cứng ngắc, xấu hổ đứng lên.
“Quận chúa có tầm nhìn cao, đáng tiếc vương gia trong triều chỉ có một người như vậy, cho dù có Vương phi đưa khăn tay, cũng không có số làm Vương phi.”
Bà mối cười, nhưng lời nói ra lại là từng câu đâm vào ống phổi Đường Bất Ly: “Tân khoa tiến sĩ cũng không lọt vào mắt ngài, sau này trong kinh ai còn dám cầu thân ngài!”
Đường Bất Ly cười lạnh một tiếng, vứt roi nói: “Nói cái gì vậy? Châm chọc nữa, bổn quận chúa rút lưỡi ngươi!”
Đang lải nhải lẩm bẩm, thì nghe thấy một giọng nói lạnh lùng truyền đến ở trong kiệu một bên: “Theo luật lệnh triều đại này, người phỉ báng người khác, nhẹ thì vả miệng hai mươi cái, nặng thì vạ lây cả nhà.”- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Bà mối kinh ngạc quay đầu, nhìn chiếc kiệu nhỏ mới tinh này, không biết bên trong là quý nhân nào.
Kiệu hạ xuống đất, lập tức hai ngón tay dịu dàng vén rèm vải ra, một vị lang quân trẻ tuổi mặc áo bào khom người bước xuống kiệu.
Người trẻ tuổi này không được coi là quá đẹp, nhưng lại cao trắng, khí chất thanh thoát sạch sẽ, vừa nhìn là biết người ngay thẳng đọc nhiều thi thư.
Bà mối quen biết vô số người, liếc mắt một cái là nhận ra mũ ô sa cài trâm hoa nhung lá bạc của hắn, một thân hồng bào đó chỉ có tiến sĩ hạng 3 mới có đủ tư cách mặc….
Mà trong ba tiến sĩ, chỉ có Thám hoa lang là tuổi như vậy.
Biết mình vừa rồi đắc tội người được bổ nhiệm mới này, bà mối hoàn toàn thay đổi sắc mặt, vội vàng xin lỗi, trốn tránh rời đi.
Đường thúc ra cửa đổ bã trà, nhìn thấy một màn này ở cửa, hoảng sợ lập tức hồi phủ bẩm báo.
“Tiểu thư, hắn….
hắn đến rồi!”
Đường thúc chạy không thở nổi với cái bụng ục ịch.
“Ai đến rồi?”
Vẻ mặt Đường Bất Ly khó hiểu: “Bà mối làm loạn đó nói xấu sau lưng lại quay lại rồi?”
“Không….
Không phải!”
Đường thúc chống đầu gối, hít sâu một hơi nói: “Thám hoa lang Chu Uẩn Khanh, Chu công tử tới rồi!”
Đường Bất Ly phun ra một ngụm nước trà.
Nàng ngẩn người, mới phản ứng được cái tên này thuộc về ai.
“Cái gì?”
Đường Bất Ly nhanh chóng đứng dậy, không hiểu sao có chút bối rồi: “Hôm nay hoàn cảnh ta như này, hắn còn tới làm gì?”
Nhớ tới lúc trước khi nhất quyết đuổi hắn đi, nàng lại hơi chột dạ.
Đó là ngày thứ hai Thất Tịch.
Lúc nàng bảo hắn nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi, Chu Uẩn Khanh cái gì cũng không nói, chỉ vùi đầu điên cuồng chép lại sách luận, từng tờ giấy trắng bay đầy trong phòng ốc sơ sài, ánh mắt hắn trầm tĩnh mà cô đơn.
“Chẳng lẽ mang hận lúc trước đuổi hắn ra khỏi nhà, cho nên đến chế giễu trả thù sao?”
Đường Bất Ly không kiểm soát được suy nghĩ.
“Ta cũng lo lắng như vậy.”
Đường thúc thở dài một hơi, khuyên một cách thiện chí nói: “Lúc trước tiểu thư làm việc, nên để lại vài phần thể diện.”
“Bây giờ nói những thứ này có ích gì?”
Quận chúa Thanh Bình không sợ trời không sợ đất lúc này mới hoảng hốt, vội vàng dặn dò: “Đường thúc, đi đóng cửa lại! Đừng để hắn vào!”
Đường thúc nhận lệnh lui xuống, chỉ chốc lát sau đầu đầy mồ hôi chạy về, chân mày chữ bát đau khổ nói: “Không kịp rồi, Chu Thám hoa đứng ở cửa chính, xem ra nhất định phải gặp tiểu thư một lần.”
Đường Bất Ly ngã xuống ghế.
Nàng có thể nhẫn nhục chịu đựng tính toán của người thân, chê cười của người khác, vung roi đuổi tất cả bọn họ ra khỏi phủ, chỉ có đối với Chu Uẩn Khanh….
Giống như bị mê hoặc vậy, chỉ có lộ ra sợ hãi đối với hắn.
Lúc trước tổ mẫu bệnh nặng, tâm tình nàng không tốt lắm, quả thực làm chuyện không quá hiền hậu.
Sau nhiều lần do dự, Đường Bất Ly nắm chặt roi ở thắt lưng.
Mà thôi, thò đầu một đao, thụt đầu cũng một đao*, Thám hoa lang uy phong đến đâu cũng không phải là thư sinh? Mắng không lại hắn còn đánh không lại ư?
(*) Thò đầu một đao, thụt đầu cũng một đao: Tiến lên hay rút lui cũng giống nhau, không thể trốn thoát.
Hạ quyết tâm, Đường Bất Ly cắn răng, sải bước đi ra ngoài cửa.
Quả nhiên Chu Uẩn Khanh đứng ở trước cửa, đứng thẳng, không có một chút sốt ruột.
Một thân hồng bào Thám hoa đó đã mờ đi sự nghèo túng chua xót trước đây của hắn, lộ ra vẻ mặt trắng đẹp như ngọc.
Đường Bất Ly dừng bước một chút, mới tiếp tục đi về phía trước, đề phòng nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Thấy giọng điệu nàng không tốt, Chu Uẩn Khanh hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh cụp mắt xuống, lấy lại dáng vẻ ngoan ngoãn trước đây.
Hắn nói không giỏi, một câu hồi lâu mới nói ra được.
Nhưng một khi nói ra khỏi miệng, lời nói sắc bén, sắc sảo vô cùng.
Chu Uẩn Khanh mở miệng, Đường Bất Ly lập tức căng thẳng.
Nàng thở hổn hển đoán, Chu Uẩn Khanh trước tiên sẽ khoe khoang công trạng hiện giờ của hắn, hay là trước tiên chê cười sự khổ sở trước mắt của nàng.
“Quận chúa có ơn sâu giúp đỡ ta, Chu mỗ không thể nào quên.
Nay áo gấm về làng, đặc biệt đến cảm ơn.”
Dứt lời, Chu Thám hoa lang trịnh trọng khép tay áo lại, hành đại lễ cuối cùng.
“…..”
Cơn gió lặng lẽ lướt qua, xung quanh im lặng.
Đường Bất Ly: “Hả?”
…..
Hôm nay Ngu Linh Tê dừng thuốc, thái y nói nhân lúc ngày xuân nắng đẹp, nên ra ngoài đi dạo nhiều hơn.
Ninh Ân sắp xếp xe ngựa, tự mình dẫn nàng vào cung thưởng hoa.
Đường vào trong cung cũng không xa, nhưng lại rất đông.
Trước các cửa hàng gạo lớn đông nghịt người, đều đang tranh giành bột gạo.
Ngu Linh Tê biết, trong triều mới có tang vô chủ, lòng người hoảng sợ, một khi giao chiến với Yến tộc, giá lương thực chắc chắn tăng cao, cho nên bách tính kinh thành nhà nhà đều đang đóng lương thực.
Dường như ai cũng không có lòng tin đối với vương triều Đại Vệ hiện giờ, dù sao triều đình này, ngay cả quốc chủ cũng chưa được định ra.
Đang nhìn thì giật mình, tầm nhìn bị che khuất, rèm xe bị người phía sau buông xuống.
Ninh Ân vươn tay, nhẹ nhàng xoay đầu Ngu Linh Tê lại.
Khắp phố ồn ào, đôi mắt đen nhánh kia vẫn bình tĩnh lạnh lẽo như trước, không thấy nửa điểm gợn sóng.
Ngu Linh Tê nghi ngờ, mi mắt mềm mại nhẹ nhàng chớp mắt: “Sao vậy?”
Ninh Ân nheo mắt, nhìn nàng hồi lâu, mới nhẹ nhàng nói: “Miệng bị lem rồi.”
Ngu Linh Tê bất giác giơ tay sờ khóe miệng, quả nhiên đầu ngón tay nhiễm một chút đỏ nhạt, là kiệt tác lúc nãy Ninh Ân liều lĩnh cắn – hôn nàng.
Nàng vội vàng cầm lấy khăn tay dùng sức lau khóe miệng, nhẹ giọng tức giận nói: “Đều tại chàng.”
Vừa rồi nàng vén rèm xe nhìn ra ngoài lâu như vậy, thế mà không phát hiện ra son bị lem, nếu bị ai nhìn thấy, không khỏi quá mất mặt rồi.
Ninh Ân cười, một chút áy náy cũng không có, ngược lại cúi đầu dựa vào gần hơn, dùng môi lau sạch những vết son còn lại.
Vườn ngự uyển phía Bắc hoàng cung có một tòa lầu các tầm nhìn rất đẹp.
Leo lên lầu bảy, có thể thấy được hồ nước xanh biếc mênh mông như chốn Bồng Lai, hoa nở thành từng chùm, muôn vàn quả lê phủ tuyết đè đến cành cây nặng trĩu rủ xuống, theo làn sóng rơi dày một tầng trắng.
Trong lầu các đã chuẩn bị rượu ngon món ngon, đốt hương trong lư hương hình thú.
Ngu Linh Tê dựa vào lan can nhìn ra xa, chỉ cảm thấy lòng dạ rộng rãi, suy nghĩ chồng chất.
Ninh Ân không có sở thích trồng hoa, ngay cả trong phủ Tĩnh vương cũng không có một chút sắc xuân nào.
Ngu Linh Tê đang suy nghĩ có nên di chuyển mấy cây hoa lê, hoa đào vào phủ hay không, thì cảm thấy thắt lưng siết chặt, Ninh Ân ôm từ phía sau.
Ngu Linh Tê thả lỏng cơ thể, phe phẩy chiếc quạt bất lực nói: “Không nóng sao?”
Ninh Ân ngược lại càng chặt hơn một chút, giống như hai người nóng càng khó chịu, hắn lại càng vui.
“Thích hoa lê?”
Giọng nói của hắn ở bên tai, trầm thấp tê dại: “Đáng tiếc, trên đời này không có máu màu trắng.”
Được, hóa ra Tĩnh vương điện hạ cũng đang suy nghĩ làm thế nào để “trồng hoa”.
“Thích.”
Ngu Linh Tê hít sâu một hơi không khí mang theo hương hoa, suy nghĩ một chút nói: “Đợi đến khi tóc chúng ta đều trắng như hoa lê, còn phải dìu nhau đến xem hoa này.”
Ninh Ân rất ít khi nghĩ “sau này”, hắn từng là một người không có tương lai.
Nhưng giờ phút này nghe Ngu Linh Tê nói đến suy nghĩ sau này, hắn lại không hiểu sao cảm thấy, đó chắc chắn là cảnh tượng rất đẹp.
Lão thái thái Tuế Tuế, dắt lão đầu Ninh Ân, chậm rãi đi từng bước, hoàng hôn phía sau họ kéo ra hình bóng thật dài, khó phân biệt lẫn nhau.
Ninh Ân cười ra tiếng.
Ngu Linh Tê không biết hắn cười gì, đang tập trung, chợt nghe thấy một võ tướng anh hùng hiên ngang lưng đeo cung và tên, dẫn thuộc hạ tuần tra qua.
Nữ võ tướng dưới ánh mặt trời, đi như gió, anh hùng đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Ánh mắt Ngu Linh Tê sáng lên: “Tỷ!”
Ánh mặt trời cuối xuân đã có chút chói chang, Ngu Linh Tê đoán tỷ phải chạy hơn nửa ngày dưới ánh nắng chói chang này, ắt hẳn rất vất vả.
Nàng vươn tay gãi gãi lòng bàn tay Ninh Ân, đang muốn sai người mang chút canh lạnh qua cho tỷ, thì thấy ngoài cửa cung có vị thiếu niên mặc cẩm bào bước nhanh tới.
Ninh Tử Trạc gọi gì đó, tỷ xoay người.
Gió thổi tuyết rơi, hoa lê rơi như mưa, Ninh Tử Trạc luống cuống tay chân giơ ống tay áo lên, thay tỷ che hoa rơi bay tới tấp.
Rõ ràng hai người có tính cách khác nhau, đứng cạnh nhau lại có một loại hài hòa đẹp như tranh vẽ.
Khóe miệng Ngu Linh Tê nhếch lên, bỏ đi ý định mang canh lạnh qua.
Ninh Ân duỗi ngón tay ấn khóe miệng nàng nhếch lên, hỏi: “Nghĩ gì vậy?”
Ngu Linh Tê hít sâu một hơi không khí trong lành, nhẹ nhàng quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Ninh Ân.
Nàng nhớ tới cuộc bạo loạn của Yến tộc phách lối, nhó tới kinh thành hỗn loạn, còn có thiếu niên vừa rồi chậm chạp canh giữ dưới hoa lê….
Trong lúc đó suy nghĩ của nàng trở lại, dần dần rõ ràng.
Trong mắt nàng phản chiếu sóng hồ mênh mông, mây đẹp như tranh vẽ, cũng phản chiếu dung mạo tuấn mỹ của Ninh Ân.
Gió ngừng, hoa lê đầy cây đong đưa yên tĩnh, mà ánh sáng trong mắt Ngu Linh Tê vẫn chưa biến mất.
Nàng nhẹ giọng nói: “Ninh Ân, chàng xưng đế đi.”
Đầu ngón tay Ninh Ân khẽ dừng lại, đôi mắt sâu đen không đáy, không nói gì..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...