Gả Thế Thành Sủng Phi



Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử

Hoắc Chinh vậy mà lại theo nàng đến kinh thành!

Ra khỏi tiệm thuốc, hắn đưa gói thuốc trong tay cho Hồng Vận, rồi vỗ tay, nhìn Từ Oản làm động tác đi thong thả. Màn đêm đã buông xuống, Từ Oản nhìn hắn, có chút lo lắng.

Hắn một thân một mình, ngàn dặm xa xôi đến đây, trên người lại không có đồng nào, sao có thể khiến người ta yên tâm được, tuy có chút do dự nhưng vẫn hỏi hắn, có muốn theo nàng về Từ gia gặp mẫu thân nàng hay không.(d.đ+lee!quy^doon) Giao người cho mẫu thân, nàng cũng không cần để ý đến nữa, nhưng hắn lại không muốn đi, trên mặt còn rất vui vẻ, thực sự nhịn không được, trước khi đi còn gọi hắn một tiếng: "Hoắc Chinh, ngươi xác định không đi với ta à?"

Thiếu niên ừ một tiếng: "Ngươi hỏi ta, sao không suy nghĩ thử xem? Nếu ta trở về với ngươi, làm tùy tùng làm trâu làm ngựa cho ngươi, vậy mẫu thân ngươi có thể gả ngươi cho ta không?"

Không lúc nào nghiêm túc cả, Từ Oản trừng mắt nhìn hắn: "Còn nói bậy, coi chừng bị đánh gãy chân!"

Hoa Quế kéo nàng: "Tiểu thư chúng ta về đi, đừng quan tâm tới hắn, tiểu tử này không đứng đắn gì cả, đừng quan tâm đến hắn!"


Ánh mắt Hồng Vận cũng sáng quắc, liếc hắn đầy cảnh cáo.

Chỉ là thiếu niên vẫn cứ cười như vậy, nhướng mày: "Đi đi, ta không muốn ngươi nghĩ là ta theo ngươi đến kinh thành, ta vốn cũng không muốn dựa vào ngươi để kiếm cơm, có điều lại muốn nói cho ngươi biết là ta tới, ngươi cứ chờ đi, sớm muộn gì ta cũng sẽ thành đạt, nhất định sẽ đến thú ngươi."

Không đợi hắn nói xong người đã xoay người đi, hắn cứ này này gọi nàng ở sau lưng.

Từ Oản cũng không quay đầu lại, bước chân rất nhanh.

Hồng Vận và Hoa Quế đi bên cạnh, hai phu thê đều khuyên nàng.

"Tiểu tử này thật sự quá kiêu ngạo, tiểu thư đừng để ý đến hắn."

"Đúng vậy tiểu thư, hắn chính là si tâm vọng tưởng, đừng quan tâm tới hắn."

Từ Oản cười cười cũng không để ý đến: "Ai muốn quan tâm đồ vô lại đó chứ."

Vì trời đã tối, bước chân cũng rất vội vàng, khi trở về Từ gia, cũng đã không còn sớm nữa, để dược liệu trong cái mẹt, cầm vào phòng chuẩn bị phân ra.

Hồng Châu và Hồng Phúc đang trêu chọc gì đó, thấy nàng đã về, vội gọi nàng: "Tiểu thư mau đến nhìn xem đây là cái gì?"

Từ Oản ngẩng đầu lên, thấy trong ngực Hồng Phúc chui ra một cục bông trắng kêu meo meo, vật nhỏ mềm mại đang nhìn xung quanh, nhìn thấy nàng còn nghiêng đầu.

Ánh mắt dường như vẫn còn ngơ ngác, nhìn nàng hết meo meo lại meo meo.

Nàng sửng sốt: "Là ở đâu ra?"

Hồng Phúc nói: "Là Cố Tướng quân sai người đưa tới, chắc là nghe nói Tiểu Bạch đã chết, nên vội vàng đưa tới, cũng rất có tâm."


Từ Oản đến trước mặt nàng ấy, cúi đầu.

Mèo trắng nhỏ cảnh giác nhìn nàng, vẫn chưa quen thuộc, đối với ai cũng tỏ ra lạnh nhạt.

Nàng cười cười, đưa tay xoa nhẹ mèo con: "Ừ, có tâm."

Nói thì nói như thế, nhưng ánh mắt lại không rơi trên người mèo con, đi vào bên trong rửa tay, còn cầm theo hương liệu, Hồng Phúc nhìn nàng, muốn ôm mèo con lại gần, thì bị Hồng Châu ngăn cản.

Hai tỷ muội nhìn nhau, Hồng Châu lắc đầu một cái, Từ Oản rửa mặt xong thì liền lên giường ngủ sớm.

Ngày thứ hai lại dậy sớm, nghiên cứu thuốc, phối hương liệu, bận rộn đến trưa mới ngừng tay được. Đi đến Tiểu Lâu ở hậu viện, trên lầu rất mát mẻ, lên chỗ cao nhất, nhìn xuống từ cửa sổ, toàn bộ phủ Tướng quân đều nhìn không sót chỗ nào.

Lúc trước còn cho là số mệnh có thể thay đổi, nên cũng không quá để ý đến.

Bây giờ nhìn toàn bộ phủ Tướng quân, lại rất thổn thức, đời này vẫn chưa dọn đi, nhưng cũng không giống trước.

Chống cằm nhìn một lát, rốt cuộc cũng nhớ ra không giống chỗ nào, ở đây, không có Ôn Tuyền, cũng không có đường dẫn nước ấm, dưới đất tự nhiên cũng không có ám thất*.

*ám thất: phòng tối


Xoay người đi dạo trên lầu, lúc Cố Thanh Thành rời đi, cũng không mang theo thứ gì, trên lầu vẫn còn cất giữ đồ dùng của hắn, tựa như hắn vừa ra khỏi cửa.

Lầu dưới lầu trên nàng đều đã dạo một vòng, nhìn thấy phụ thân đang ôm theo gì đó vui vẻ đi đến, mới xuống lầu.

Đến Tiền viện, Hoa Quế cũng đang tìm nàng, hai chủ tớ cùng tới thư phòng, Triệu Lan Chi đang loay hoay với mấy đồ trang trí nhỏ, bên cạnh đặt một bồn hoa, bên trong là một cành cây khô nhú chồi non, bên trên còn treo túi phúc, không biết ông ấy lấy được ở đâu.

Thấy Từ Oản tới, ông lại càng vui vẻ: "A Man mau đến nhìn xem, phụ thân đã lấy được một bồn hoa ước nguyện."

Chưa từng nghe nói qua vật này, Từ Oản không khỏi nhìn nhiều thêm, chỉ như một cành cây bình thường, cũng không biết làm sao nhú ra chồi non.

Túi phúc cũng làm từ loại vải bình thường, buộc bằng dây đỏ treo trên cành cây, vừa định đưa tay lấy xuống, đã bị Triệu Lan Chi chặn lại: "Đừng đụng


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui