Gả Thế Thành Sủng Phi



Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử

Ráng chiều đỏ rực rọi vào trong xe.

Từ Oản đã nép sát vào cửa sổ, trong mắt đều là gương mặt quen thuộc của nam nhân.

Ánh mắt hắn sáng rực, lông mày khẽ nhếch lên, khoảng cách càng lúc càng gần, hắn liên tục hỏi nàng, gọi tên nàng: "A Man, ngươi nói ta nên đồng ý hay không đồng ý? Hả?"

Nhũ danh A Man này là do mẫu thân nàng đặt cho nàng, ngụ ý thân thể khỏe mạnh, không biết tại sao, từ miệng hắn gọi ra, lại khiến nàng nhớ đến một số chuyện khác, nghe mà tim gan đều run lên.


Bả vai muốn tránh hắn, nhưng người đã nép sát cửa sổ, vội đưa tay ra đẩy hắn: "Hoàng mệnh không thể trái, nếu không đáp ứng sẽ xảy ra chuyện lớn, huynh đừng hỏi ta, làm sao ta biết được chuyện của huynh."

Có lẽ là ráng chiều rọi vào, mặt Từ Oản đỏ bừng, tim thì đập dồn dập, gương mặt bị đốt nóng đến hoảng, Cố Thanh Thành rũ mắt, trên mặt khó nén thất vọng, thả bàn tay ngọc đang nắm ra, lúc này mới lùi về sau.

Thiếu nữ quay mặt đi, nằm bên cửa sổ, đưa lưng về phía hắn.

Cố Thanh Thành nhìn chằm chằm vai nàng: "Nếu vi huynh muốn không đồng ý, vậy phải làm thế nào?"

Như thật sự muốn thương lượng với nàng, Từ Oản không quay đầu lại, nhìn về phía phủ Hoàng tử đằng xa, dường như không chút để ý đến: "Cũng không phải không có biện pháp, định hôn sự trước khi Hoàng thượng tứ hôn là được rồi, huynh đã hai mươi mốt, cũng nên thành thân, có thê thất trong nhà, tự nhiên sẽ không còn ai bắt huynh thú thê nữa."

Nhìn bộ dạng nàng như vậy, thật sự giống như muốn phủi sạch dính dáng đến hắn, nhưng ở trước mặt nàng hắn vẫn mềm lòng: "Chuyện như hôn sự, tất nhiên đều là lệnh của phụ mẫu, lời người mai mối, phụ mẫu ta đều đã lên trời, chỉ có thể bàn bạc với phụ mẫu người, dù sao cũng thân thiết, không biết trong kinh có vị tiểu thư nào vừa vặn đến tuổi xuất giá?"

Đã không còn nhìn thấy phủ Hoàng tử, Từ Oản cảm thấy hắn đã lùi ra xa, lúc này mới ngồi thẳng lại, mắt nàng nhìn chằm chằm vào màn xe trước mặt, nghiêm túc suy nghĩ giúp hắn: "Ta cũng mới hồi kinh, cũng không biết người nào, thành thân tốt nhất đừng quá qua loa, huynh thích cô nương như thế nào, ta nhờ mẫu thân ta lưu ý giúp."

Cố Thanh Thành nhìn nàng, vai khẽ động, dọa nàng giật mình vội vàng nghiêng người tránh qua.

Rất rõ ràng, nàng không muốn có quá nhiều tiếp xúc với hắn, ánh mắt hắn đảo qua người nàng, rồi nhìn thẳng nàng: "Thích giống như ngươi vậy, có thể không?"

Từ Oản quay lại, thấy hắn nghiêm mặt, lại có chút hoảng: "Huynh nói gì?"


Hắn không giống như đang đùa giỡn, nghiêm túc nói: "Mẫu thân ngươi có ân cứu mạng với ta, không bằng,(d.đ[email protected]) lát nữa chờ mẫu thân ngươi trở lại, ta lập tức hỏi bà ấy có bằng lòng gả ngươi cho ta không, như vậy liền vẹn cả đôi đường."

Cái gì gọi là vẹn cả đôi đường, vì thoái thác hoàng mệnh, mà tùy tiện định nàng, lại còn ân cứu mạng?

Sắc mặt Từ Oản sầm xuống: "Ca ca tính toán thật tốt, nhưng chuyện này không phải trò đùa."

Lúc này gọi ca ca, khuôn mặt nhỏ nhắn đã lạnh xuống trong mắt như còn tóe lửa, nhìn thế nào cũng thấy xinh đẹp, muốn đưa tay nắn một chút, lại sợ quá vội vàng sẽ để lộ dấu vết.

Hôn sự chỉ cần nói với Từ Hồi là được rồi, hắn cũng không quá để ý.

Không bao lâu đã đến Từ gia, không chờ hắn dặn dò cái gì, Từ Oản giống như chạy trốn, nhảy nhanh xuống xe ngựa, nàng đứng ở cổng, thi lễ với hắn, một chút ý định mời hắn vào cũng không có.


Cố Thanh Thành nhìn bóng dáng nàng biến mất ở cửa, dựa vào vách xe.

Cao Đẳng đuổi kịp, đứng cạnh xe: "Chủ tử, có phải trở về không?"

Một tay nam nhân vuốt Ngọc Như Ý bên hông, dường như không chút để ý: "Chờ một lát, không bao lâu nữa người sẽ trở lại, vẫn nên sớm định ra mới tốt, bằng không sẽ có biến."

Hắn bận rộn cả ngày, cũng rất mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút trong xe, nhân tiện chờ


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui