Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử
Chỉ là một ngày bình thường, gió đã ấm dần lên, ánh nắng mặt trời chiếu lên người thật ấm áp.
Cửa sau Từ gia mở ra, nhuyễn kiệu nâng Từ Phượng Bạch lặng lẽ đi vào, Vệ Hành đỡ kiệu đi bên cạnh, thần tốc ngày đêm, mấy ngày này gấp gáp lên đường khiến hắn chịu không ít khổ, vẻ mặt rất tệ.
Phong trần mệt mỏi, ở cửa đã có người đến đón.
Người nhận được tin tức đầu tiên là Nhị Hoàng tử Lý Thăng, hắn đứng đợi đã rất lâu.
Thiếu niên thấy hắn, mắt liền đỏ lên, vô cùng áy náy.
Cố Thanh Thành đã chờ bên cạnh, người được nâng vào, phía sau là lão đại phu dẫn dược nữ quen thuộc theo vào, trong viện im ắng, Lý Thăng đi ở đằng sau, Vệ Hành cúi đầu nói chuyện với hắn, cụp đầu xuống, chán nản không thôi.
Từ Phượng Bạch được nâng vào phòng, nàng bị thương nặng, trên đường trở về lại nhiễm trùng, trong lúc mê man thì đau đến tỉnh lại, vừa mở mắt đã gọi A Man, người đang đứng chờ đều nghe thấy.
May mà miệng vết thương nhiễm trùng cũng không lớn, dược nữ thay thuốc xong, mơ mơ màng màng lại ngủ.
Lý Thăng nắm tay nàng, ngồi ở bên cạnh.
Vệ Hành quỳ trước giường, vì lòng kinh thường của mình mà tự trách không thôi.
Thời điểm hắn biết Từ Phượng Bạch là nữ nhân, chưa từng để nàng vào mắt, chính vì lòng kinh thường này mà hắn kháng lệnh tham tiến, cũng bởi vì lòng kinh thường này mà xảy ra kết cục thế này, hắn thà rằng người nằm ở đây là hắn, thiếu niên tư thế oai hùng bị cảm giác thất bại đả kích đến không còn mặt mũi.
Lý Thăng vẫy tay, bảo hắn trở về.
Hắn uể oải rời đi, nói sẽ chịu mọi trách nhiệm, hắn sẽ tự đến thỉnh tội.
Nghe xong lời này, Lý Thăng mới quay đầu lại, bảo tiểu thái giám bên người ngăn Vệ Hành lại, tạm thời thu xếp cho hắn ở lại phủ nghỉ ngơi.
Cố Thanh Thành đứng bên cạnh, hạ mắt nhìn Lý thăng: "Nhị ca, huynh là có ý gì?"
Lý Thăng nắm tay Từ Phượng Bạch, mở lòng bàn tay nàng vuốt nhẹ: "Để bảo vệ Vệ Hành, Từ gia chỉ có thể dần thoái lui, nếu không tội khi quân sẽ không thể vãn hồi, nàng ấy cũng không còn đường lui."
Trùng hợp là Từ Phượng Bạch tỉnh lại, vừa mở mắt ra.
Sắc mặt nàng trắng bệt, rút tay ra, nhìn sang chỗ khác: "Đã có dự định đổ tội cho ta, cần gì nói đến hiên ngang lẫm liệt như thế."
Vì nhiều ngày chưa uống thuốc, tiếng nói của nàng mềm mại hơn nhiều, không còn khàn khàn nữa.
Sắc mặt Lý Thăng thay đổi: "Thanh Sơ, nàng không thể suốt đời thế này, sẽ rất đau khổ, vinh quang của Từ gia cũng đủ rồi, mười mấy năm sau sẽ chẳng còn ai, cần gì phải cố gắng chống đỡ, chi bằng buông đi."
Thật sự buông xuống là tốt nhất, nhưng là một vị tướng, sao có thể nguyện ý thay người khác chịu tiếng xấu.
Từ Phượng Bạch cười nhẹ, không để ý đến hắn: "Đa tạ Điện hạ tưởng nhớ, mời Điện hạ trở về đi, Từ Phượng Bạch sẽ không đến thỉnh tội, thế này là tốt rồi."
Lý Thăng nhíu mày, lại nắm tay nàng: "Nhưng sau này......"
Không đợi hắn nói xong, Từ Phượng Bạch đã nở nụ cười: "Thân thể Hoàng phi có tốt không, Tiểu Điện hạ đã mấy tháng, đã nói bập bẹ được chưa?"
Hắn tức khắc chán nản, phất tay áo bỏ đi.
Bên cạnh chỉ còn lại Cố Thanh Thành, lúc này mới tiến đến: "Tướng quân cố gắng nghỉ ngơi, Nhị Điện hạ vừa rời đi, người trong nhà có thể đã đến."
Từ Phượng Bạch khẽ gật đầu, giương mắt nhìn hắn: "A Man đâu, con bé thế nào, có lớn hơn chút nào chưa?"
Thiếu niên khom người cung kính: "Không phụ sự nhờ cậy của Tướng quân, ta vẫn bảo hộ cho nàng, nàng ngoại trừ đọc sách cả ngày, thì ở Đông cung làm thư đồng, bây giờ đã cao lên một chút, đợi nàng từ Đông cung về, lập tức đưa nàng đến đây."
Nàng ừ một tiếng, nhắm mắt lại.
Sau khi Lý Thăng rời đi,[Httt][d.đ[email protected]đ] người Từ gia hốt hoảng chạy đến, Lão Thái gia tự mình đến xem, ngồi thở ngắn than dài một lúc, trên người Từ Cẩn Du toàn mùi rượu, đấm ngực dậm chân khóc một trận, Vương Phu nhân để Bình Nhi lại chăm sóc, tự mình căn dặn bên dưới, không để ai tiến lại gần đây.
Nàng lau nước mắt, khóc đến mắt đỏ bừng.
Tinh thần Từ Phượng Bạch mạnh mẽ, xua tay với nàng, để bên tai thanh tịnh một chút.
Vương Phu nhân dặn Bình Nhi chăm sóc cẩn thận, lúc này mới rời đi.
Trong phòng an tĩnh
//