Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử
Bắt đầu vào đông, hôm nay lại lạnh hơn hôm trước.
Liên tục hai trận tuyết rơi, mặt đất bao phủ một tầng tuyết trắng thật dày, Từ Oản rất sợ lạnh, cả ngày ngu ngơ quấn mình thành một nắm, phụ thân nàng nói nàng giống nắm tuyết, mua thêm cho nàng mấy chiếc áo choàng lông thỏ, khoác trên người, lại càng trắng như ngọc.
Đông cung không có lạnh như vậy, vừa vào đông đã bắt đầu đốt Địa Long, suốt ngày không thấy bóng dáng Triệu Lan Chi, cố ý để Hoa Quế đến bồi nàng.[Httt][[email protected]đ[email protected]đ] Nghe Thục Nhàn cô cô và Lý Hiển nói linh tinh khi rãnh rỗi, nói là sau Xuân Tế, sẽ khôi phục vị trí Thái tử. Trước đó, Thái tử thành thân với nữ nhi Chu gia, vì vậy mà Lý Hiển ầm ĩ hai ngày, bị đánh một trận nên rất đau lòng nhưng cũng yên tĩnh lại.
Người này đột nhiên bị đánh nên Từ Oản được nghỉ.
Trong viện đều là tuyết, sáng sớm thức dậy gã sai vặt chưa có thời gian để dọn dẹp, Hồng Châu cố ý lăn cầu tuyết, lấy y phục và trang sức cũ đến, làm một người tuyết nhỏ, chuyện này, Từ Vân cũng rất thích làm, thoáng một cái đã hai tháng chưa trở về, trong lòng cũng có chút nhớ Tiểu Biểu tỷ.
Trên xích đu mà Lý Hiển tặng nàng ở tầng năm Đình Lâu, Từ Oản đang ngồi đọc sách.
Bên ngoài gió bắc lạnh lẽo, trong phòng lại ấm áp vui vẻ, thời tiết thế này, thật sự không muốn ra khỏi nhà.
Hồng Châu vui đùa ầm ĩ một hồi trong sân, quay trở lại: "Tiểu thư, người thật sự không muốn xem người tuyết của ta ư? Ta còn cố ý mặc váy cho người tuyết, lát nữa sẽ làm thêm một người tuyết nam, để bọn nó thành một đôi!"
Từ Oản lật trang sách, bị nàng chọc cười: "Ngươi còn nhỏ tuổi, đã muốn thành đôi, ngươi muốn làm bà mối à?!"
Hồng Châu cười hì hì, kéo nàng, bảo nàng qua xem người tuyết.
Bị ầm ĩ đến không còn cách nào, Từ Oản xuống dưới.
Hoa Quế chuẩn bị lò sưỡi cho nàng ôm vào trong ngực, khoác thêm áo choàng lông, cẩn thận đội mũ lông thỏ lên, lúc này mới ra ngoài. Trong viện có hai gã sai vặt đang dọn tuyết, người tuyết của Hồng Châu ở cửa sổ, trong lòng tiểu nha đầu này rất đắc ý, dùng nhánh cây làm hai tay, mũi miệng đều được dán lên, từ cổ đi xuống dùng y phục cũ làm thành váy, thật sự có chút giống dáng vẻ nữ oa nhi.
Hồng Châu cực kỳ đắc ý: "Tiểu thư mau nhìn xem, người tuyết này có giống ta không?"
Từ Oản bị nàng chọc cười, đi hai vòng quanh người tuyết: "Đúng là có chút giống, ta sẽ để nó thành người của ngươi, vậy ngươi không cần làm một người tuyết nam nữa, ngươi cũng có một đôi, thế nào?"
Hồng Châu dậm chân: "Ai nha, tiểu thư người thật xấu!"
Từ Oản cười: "Không phải chính ngươi nói, muốn có đôi có cặp à?"
Hồng Châu nắm tuyết trên mặt đất thành hình tròn, tiếp tục làm cầu tuyết: "Không nói với người nữa, ta sẽ làm Hồng Phúc!"
Dưới chân toàn là tuyết, đạp lên liền phát ra âm thanh: "Trước giờ ta luôn không thích mùa đông, lạnh đến tận tim, bây giờ lại không thấy gì, cảm giác thật ấm áp, còn có tuyết, mặt đất đều là tuyết, đắp người tuyết cũng không tệ."
Đương nhiên Hồng Châu nghe không hiểu, vẫn đang hào hứng làm cầu tuyết.
Đang nhốn nháo, Đào Nhi vội trở lại từ bên ngoài, tiểu nha đầu chạy thẳng đến trước mặt nàng vén áo thi lễ: "Tiểu thư, Lý Tiểu thư muốn rời đi, tặng cái này cho người."
Nói xong đưa túi gấm cho nàng, Từ Oản vươn tay nhận lấy, nhìn một chút, thêu rất tinh xảo.
Kỳ thực có một khoảng thời gian Lý Thanh không đến, nói là bị phong hàn.
Đáy lòng Từ Oản thổn thức, cô nương người ta ngày ngày theo đuổi, lại không lấy được một nụ cười,chắc cũng chịu không nổi rồi, phụ thân nàng thật
//