Trời mưa đến nửa đêm mới ngưng, Từ Oản vừa về liền vội vàng tắm nước nóng, Hoa Quế chỉ sợ nàng bị cảm lạnh nên cho nàng ăn ít súp nóng đến tê lưỡi. Ban đêm trời vẫn sấm sét đì đùng nên nàng kêu Hồng Châu đến ngủ cùng, thế mới biết Hồng châu còn nhát gan hơn cả nàng, người cứ run lẩy bẩy, miệng thì thào cầu xin trời đừng sấm sét nữa.
Từ Oản không ngủ được, liền lấy xúc xắc ra chơi cùng Hồng Châu.
Đơn giản là ném xuống rồi đếm, so lớn nhỏ, hai nguời cứ chơi rất lâu, đến lúc mưa tạnh hẳn, hết cả sấm sét, cả hai mới cùng ngả ra giường ngủ thiếp đi.
Từ Oản nằm mơ, trong mơ nàng không phân biệt được đâu là thực, chỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng hình ngồi ở bên giường nhìn nàng, hỏi nàng có thích vương phủ không? Nàng nói không thích. Lát sau, hắn lại ngồi ở phía trước cửa sổ làm công vụ, cũng không thèm nhìn nàng một cái, nàng nằm trên giường đọc sách, nhớ tới lại không kìm được. Ngày rồi lại đêm, vật đổi sao dời, cũng không biết từ khi nào lại thấy hắn từ bên ngoài mang đến một con mèo, nhỏ như nắm tuyết, nàng liền ôm vào lòng, rất thích thú. Là mộng sao?
"A Man, nàng thích vương phủ sao?"
"Thích."
Bên ngoài mặt trời lên cao rực rỡ, nàng đang đứng bên bờ ao.
Trong ao chỉ có đá, không có nước.
Hắn lặng lẽ đến gần, tiểu nha hoàn che miệng chạy đi, nàng nói: "Đáng tiếc nơi này không có nước, nếu là có nước, năm sau lúc nào ấm áp có thể nuôi cá, cho cá ăn."
Hắn tiến lên cúi đầu nhìn nàng: "Đơn giản thôi mà, dẫn nước vào là được thôi."
Từ Oản vừa cúi đầu, trong ao đột nhiên đầy nước, có một người nổi lên mặt nước, nàng lập tức cảm giác hít thở không thông, cả kinh chỉ chỉ vào trong ao: "Đây là cái gì?"
Giọng của nữ nhân tựa như ngay bên tai, giống như là An Bình công chúa, lại không giống: "Đó không phải là ngươi sao?"
Lời vừa thốt ra, Từ Oản liền rơi phịch một cái xuống nước, nàng kinh hoàng la lên, chân đạp giãy giụa rồi tỉnh lại.
Nàng mở mắt thì thấy Hoa Quế đang vỗ nàng cánh tay kêu nàng: "Tiểu thư mau tỉnh dậy!"
Hồng Châu đã ăn vận chỉnh tề, đang rửa mặt.
Từ Oản từ từ ngồi dậy, trong lòng vẫn còn sợ hãi, tim đập dồn dập.
Thể nào lại đột nhiên mơ thấy những chuyện như thế, quên mất quên mất, a di đà Phật a di đà Phật. . . . . .
Vừa nghe tiếng kêu meo meo, con mèo nhỏ liền nhảy vào lòng nàng, cảm giác mềm mại làm nàng bớt kinh hoảng, mèo con khẽ cạ móng vuốt vào nàng, thật đáng yêu, nàng ôm Miêu nhi xoay người bước xuống giường.
Rửa mặt, ăn điểm tâm xong thì Bình nhi truyền lời tới.
Nói là trong kinh thành mở học viện cho nữ học, trong phủ đang gọi các tiểu thư cùng đi học.
Trước khi đi, phủ viện sẽ tìm một tiên sinh dạy trước chút chữ nghía, nghe nói đang ở Tây Sương Phòng, thư phòng bên cạnh Liễu gia Cái..., tất cả đều đi qua đấy.
Từ Oản rất vui mừng, đặc biệt vận thanh sam, bên trong quần áo dễ dàng đi lại, giờ nàng trở thành tiểu Học sĩ rồi, Hoa Quế trước sau như một vẫn búi tóc cho nàng như mọi khi, nàng soi mình trong gương, đưa tay day ấn đường rồi mỉm cười.
Khi bước ra cửa, Tiểu Bạch lại chạy theo.
Mèo nhỏ theo sát phía sau nàng, Từ Oản không thể die,n; da.nlze.qu;ydo/nn mang nó theo được nên bảo Hoa Quế ôm vào trong nhà.
Đêm qua mưa thu, mặt đất còn ẩm ướt, nàng cẩn thận đi đến thanh chuyên đường, mới đi ra khỏi viện thì nhìn thấy Từ Vân đang đứng tựa vào người Hồng Liễu, dáng vẻ không được nghiêm chỉnh, ngước mắt nhìn thấy nàng, liền đứng thẳng bước nhanh tới.
Tỷ muội ta cùng đi đi, Từ Vân kéo tay Từ Oản: "A Man, ta phiền quá à!"
Đi được hai bước, bỏ đám nha hoàn lại đằng sau: "Phiền cái gì?"
Từ Vân than thở, kề tai Từ Oản nói nhỏ: "Tối hôm qua phụ mẫu ta bàn đến hôn sự của ta rồi, ta chỉ mới lớn, làm gì phải định hôn gấp gáp như vậy, còn nói cái gì mà trời ban cơ hội tốt, phiền chết đi được ~"
Từ Oản không rõ chân tướng, chỉ nhắm đến trọng điểm: "Trời ban cơ hội tốt là sao?"
Từ Vân lại thở dài: "Hôm qua sắp tối thì trời mưa, phụ thân ta nói với a nương, có một công tử tên là Vệ Hành đến chỗ tiểu trạch, kết cục là bị mắc mưa nên ở lại, chưa có đi về, a nương ta mới nói nhi tử của công chúa từ nhỏ số mệnh đã không tốt, nói không chừng khắc hôn, còn bảo Vệ Hành bộ dáng không tệ, gia thế cũng tốt, có thể thừa dịp này ta nên thân cận một chút."
Từ Oản vừa định nói thì thấy Từ Xúc cùng Từ Họa cũng đang trên đường đi tới.
Từ Vân vội vàng véo tay nàng, ra hiệu im lặng.
Cả hai cùng đứng lại, hai nha hoàn cách xa xa phía sau cũng đang vừa đi vừa nói chuyện.
Từ Họa cất giọng vẻ bi phẫn: "Tỷ tỷ ta thật là tốt số, a nương nói rồi, Vệ Hành là Nhiếp Chính vương mồ côi từ trong bụng mẹ, được nuôi dưỡng ở trong cung, ngay cả hoàng thượng cũng cưng chiều từ nhỏ, nếu là. . . . . ."
Vừa ngẩng đầu nhìn thấy tỷ tỷ Từ Vân đang đứng bên này, Từ Họa vội vàng đem lời còn lại nuốt vào trong bụng.
Từ Vân nghe hiểu, kéo kéo tay Từ Oản.
Từ Oản cười thầm, kiếp trước nàng không hề để tâm đến hôn sự của người khác, thì ra là từ nhỏ đều đã được tính toán, chắc hẳn tất cả các phòng đều đã có ý định, bắt đầu quan sát những tiểu tử bên ngoài kia, gặp được người thích hợp tựa như bắt được thỏ ~
Có điều, theo ấn tượng của nàng, chân Từ Vân có tật, hôn sự về sau của Từ Xúc và Từ Họa cũng không tệ.
Chỉ là năm đó nàng cũng không để ý, người đó là ai.
Từ Vân nặng nề tằng hắng một cái, xua tay, cười hì hì nói: "Ôi chao Nhị muội muội đã gấp gáp tìm người ta rồi sao? Muốn thì để ta quay về bẩm phụ thân một tiếng, để muội có thể tìm hiểu hắn kỹ một chút, ta nghe nói tên tiểu tử hôm qua tới nhà chúng ta là cái gì Nhiếp Chính vương mồ côi từ trong bụng mẹ, hoàng đế đương triều cũng rất thương cảm, để ta xem các ngươi ai thì hợp nhất, hắc hắc ~"
Nàng cười cười, Từ Xúc đỏ mặt: "Tỷ tỷ chê cười Xúc nhi rồi."
Nói rồi bước nhanh hơn, đi trước, Từ Họa không dám mạnh miệng, liền vội bước theo.
Từ Vân ở phía sau cười ha ha, kéo Từ Oản đụng đầu vai của nàng: "Đồ con nít, làm như ta muốn lắm, Từ Xúc muốn gả thì gả đi, ta đây không cần phu quân như vậy!"
Từ Oản cả ngày ở cạnh Từ Vân, cũng bị ảnh hưởng tâm tình của nàng: "Vậy tỉ muốn tìm người như thế nào?"
Từ Vân nhướng mày, đá chân vào tảng đá: "Ta muốn tìm người đọc sách, để về sau hắn ngày ngày kể chuyện xưa cho ta nghe, gia thế không cần cầu kỳ, cứ nương tựa nhau mà sống, mỗi ngày đều dỗ ngọt ta, không nghe lời là ta đánh hắn tám lần một ngày...."
Từ Oản trợn mắt há mồm, sau đó cười đến không nhịn được: "Người như vậy kiếm đâu ra, tỉ có biết ai mà có thể kể chuyện xưa?"
Từ Vân không để cho nàng cười, đi thẳng tới bịt miệng nàng: "Biểu ca ta nói, những người đọc sách tay không thể xách vai không thể gánh, như vậy ta mới có thể đánh tám mười cái."
Biểu ca của Từ Vân là huynh đệ nhà Vương phu nhân, thỉnh thoảng có gặp.
Từ Oản đối với người này cũng có chút ấn tượng, hắn và Từ Vân từ nhỏ đã không hợp nhau, lúc nào cũng bảo biểu muội chanh chua hung hãn, tuy hắn không có ý đó, nhưng Từ Vân không nghe thấy, nên cũng không phản bác.
Từ Oản không để mình bị lung lạc: "Tỉ suy nghĩ kỹ đi, nam nhân trong mấy vở kịch thường ngâm thơ làm phú, ngày ngày lưu luyến chốn thanh lâu ngõ tối trong đám nữ nhân, không phải đều là người đọc sách sao? Cho nên hắn là ai không quan trọng, nếu là hắn thích tỉ, tự nhiên sẽ đối đãi tốt với tỉ, không cần phải tìm kiếm".
Từ Vân cười: "Muội hiểu biết thêm nhiều đó, vậy sau này muội muốn người như thế nào?"
Từ xưa tới nay, hôn sự của nữ nhân đều không được tự mình làm chủ, Từ Oản nhớ tới kiếp trước với người kia, buông xuôi: "Muội ư, muội không tìm, có nhà nào tốt thì cứ gả đi thôi’’.
"Sao giọng điệu của muội nghe giống a nương ta thế!"
"Có không?"
"Có."
". . . . . ."
Hai tỉ muội cười cười nói nói đi đến tiền viện, cửa mở ra, có thể nhìn thấy bên trong bày ba hàng văn án thấp, không biết đã đặt mua từ lúc nào, bọn nha hoàn cũng đứng ở cửa ra vào, Từ Phượng Bạch ở trong phòng đang nói chuyện cùng một vị lão tiên sinh.
Hôm nay trông khí sắc hắn đã tốt hơn nhiều, hai bên trán tóc vuốt cao, dung mạo tuấn tú, anh mỹ hết sức.
Kể từ lúc tỉnh lại, Từ Oản đã thân thiết với hắn hơn nhiều, tự nhiên để ý đến hắn hơn.
Kêu hết mấy tỷ muội cùng tới đây bái sư, Từ Phượng Bạch lệnh cho đám nha hoàn đi phát văn thư xuống, chỉ mới ngày đầu tiên nên cũng nhẹ nhõm, đơn giản là dạy chút lễ nghi sư đồ, cùng vài vấn đề lớn khác.
Ngồi trong phòng gần nửa ngày mới cho về, những thứ này đối với Từ Oản mà nói đều rất dễ dàng, nàng cố ý oai hữu viết chữ, mừng rỡ ngồi lâu hơn. Đến trưa, nha hoàn tới đón tất cả chủ tử của các phòng đi hết, mặt trời lên cao, cơn mưa vào lúc này ngày hôm qua không còn một chút dấu tích.
Từ Oản mới đi xuống thềm đá thì Hoa Quế vội vàng chạy tới, áy náy nhìn nàng.
"Tiểu thư, Miêu nhi bị người ta bắt đi rồi."
Chỉ là một con mèo nhỏ, ai lại cố ý bắt đi từ trong viện của nàng, Từ Oản liền vội vàng hỏi chuyện gì đã xảy ra. Hoa Quế nói khi mặt trời lên cao, nàng liền ôm Tiểu Bạch ra ngoài phơi nắng, đang ở ngoài sân thì bắt gặp hai vị tiểu công tử đến từ phía tiểu trạch, nàng khom lưng thi lễ thì Tiểu Bạch lập tức nhảy ra khỏi tay nàng, kết quả, bị người tên Vệ Hành ôm đi.
Hoa Quế mới nói xong thì thấy Vệ Hành cùng Cố Thanh Thành cùng nhau từ đầu vườn bên kia đi tới.
Một đoàn người đi theo đằng sau đều là thị vệ của bọn hắn.
Theo lời của Từ Vân, Từ Oản biết thân phận hai người bọn họ, không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng Miêu nhi của nàng, cứ thế bị Vệ Hành bắt lấy, thế nhưng cũng ngoan ngoãn nằm yên không nhúc nhích, nàng buộc lòng tiến lên hỏi, cố tình phớt lờ ánh mắt của Cố Thanh Thành, không lại e sợ không dám bước.
Hai nam nhân đi tới, đều nhìn thấy nàng.
Vệ Hành càng thêm nhướng mày, cúi người nhìn Miêu nhi cười: "Nhìn cái gì, ta lượm được con mèo con."
Từ Oản tức giận vô cùng: "Đó là mèo của ta!"
Hắn không để ý tới nàng, càng cười lớn.
Từ Oản xoay người, theo bản năng đi tìm Từ Phượng Bạch.
Hỏi Hồng châu thì nghe nói là nhìn thấy cữu cữu dieendaanleequuydonn trong thư phòng, nàng đi nhanh qua ngọn núi giả tiến vào thì phát hiện cửa thư phòng đang mở, Tiểu Cữu Cữu đứng ở tại cửa ra vào, nhị hoàng tử Lý Thăng đứng trước mặt hắn.
Thị vệ đứng hai bên, đưa lưng về phía bọn họ, cũng không biết đầu đuôi ra sao, thấy Lý thăng giơ tay lên như muốn chạm vào mặt Tiểu Cữu Cữu thì liền bị tránh né.
"Điện hạ xin tự trọng."
"Tự trọng như thế nào, không tự trọng thì như thế nào? Hả? Thanh sơ?"
Thanh sơ là ai ?
Vạt áo Từ Oản như vừa bị lộ nên nàng lập tức d’đ/l/q’d lui về phía sau, nàng nghiêng đầu dò xét, lặng lẽ nhìn sang thấy Từ Phượng Bạch đột nhiên quỳ xuống: "Điện hạ nếu là tới đón Vệ Hành, kính xin người về sớm một chút, hoàng phi sắp lâm bồn, càng cần Điện hạ quan tâm hơn, Phượng bạch cung tiễn Điện hạ."
Lý thăng tức giận, hắn khom lưng xuống.
Hắn dùng tay kềm chặt cằm người trước mặt, bốn mắt nhìn nhau: "Ngươi biết rõ, ta chỉ muốn ngươi."
"Điện hạ!"
Từ Phượng Bạch thẹn quá hóa giận, lập tức thoát ra đứng lên, hắn không để ý đến thân phận mà đẩy Lý thăng ra, xoay người đi vào thư phòng.
Chỉ nghe rầm một tiếng, cửa phòng ngay trước mặt Lý thăng khép lại.
Từ Oản vẫn dán chặt thân chỗ núi giả, không dám nhìn nữa, thất kinh tay bịt chặt mũi miệng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...