“Nàng thì sao? Chẳng lẽ nàng không ấm ức?” Hạ Cẩn hỏi ngược lại nàng “Chắc hẳn nàng cũng biết lý do vì sao tỷ tỷ nàng không muốn gả cho ta, bị tính kế buộc phải gả cho ta, nàng thật sự không ấm ức?”
Trình Tuyết Nhàn chớp chớp mắt, nói: “Thiếp không cảm thấy ấm ức, dù sao thiếp cũng chỉ là một người bình thường, trông mặt mà bắt hình dong thôi.”
-- Không nói tới mỗi ngày, thỉnh thoảng có thể cho nàng ngắm nhìn loại vẻ đẹp thịnh thế như này, nàng cảm thấy vô cùng đáng giá.
Hạ Cẩn nghẹn họng, hắn ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không ngờ Trình Tuyết Nhàn sẽ cho hắn một câu trả lời như vậy.
Không thể không nói, mặc dù Trình Tuyết Nhàn là muội muội ruột của Trình Tuyết Y, nhưng tính tình của hai người có thể nói là khác nhau như trời với đất.
Ở trong mắt hắn, một người quá ngốc, một người lại quá mức thẳng thắn, không biết Trình phủ làm thế nào mà nuôi dạy được một cặp tỷ muội khác biệt lớn như thế.
Hạ Cẩn không khỏi nở nụ cười, hắn gọi về hướng cửa phòng: “Bích Châu.”
Giọng nói vừa rơi xuống, cánh cửa bị đẩy ra, một hàng tỳ nữ bước vào trong phòng, động tác nhã nhặn nhẹ nhàng đặt đĩa thức ăn lên bàn.
Cuối cùng ánh mắt của Trình Tuyết Nhàn cũng nỡ rời khỏi gương mặt Hạ Cẩn.
Không cần hắn nhiều lời, nàng tự giác ngồi xuống bên cạnh bàn, bày ra phong thái của một quý nữ, mỉm cười nói: “Đa tạ phu quân đã đau lòng cho thiếp thân.”
Hạ Cẩn gật đầu, nói: “Dùng bữa, Bích Châu chia thức ăn cho phu nhân.”
“Tuân lệnh.” Bích Châu không khỏi nhìn Trình Tuyết Nhàn thêm hai lần, ở trong lòng, sự cung kính dành cho nàng cũng sâu thêm hai phần.
Trình Tuyết Nhàn rất đói bụng, nhưng sự giáo dục của nữ tử quý tộc mười mấy năm đã sớm xâm nhập vào xương tủy, mặc dù vậy nàng cũng chưa từng thất lễ.
Tuy nhiên, nàng không phải quý nữ bị giáo dục cứng nhắc, trong cử chỉ có vài phần hào phóng hiếm thấy ở gia đình nữ nhi.
Hơn nữa nhìn nàng ăn uống rất ngon miệng và đẹp mắt, ngược lại kéo theo Hạ Cẩn cũng không nhịn được mà ăn thêm hai chén cơm.
Ăn xong, Hạ Cẩn hỏi nàng: “Nàng muốn xử lý những người đó như thế nào?”
Hắn đang nói tới đám nô bộc của hồi môn, lúc này tất cả bọn họ đều đang bị trói chặt tay chân, bịt kín miệng, quỳ ngoài cửa.
“Trước tiên cứ trói lại ném vào phòng chứa củi, không cần lãng phí lương thực, khoảng ba ngày sau lại mặt sẽ trả về.”
Câu trả lời của Trình Tuyết Nhàn có vẻ rất lạnh lùng vô tình, thậm chí còn có chút tàn nhẫn, nàng hoàn toàn không có ý định giấu giếm bất cứ chuyện gì trước mặt người phu quân Hạ Cẩn này -- Hoàn toàn không giống như mẫu thân của nàng, trước giờ làm loại chuyện này luôn lén lút, ngay cả khi trong lòng phụ thân biết rõ ràng, bà cũng không muốn thể hiện một khía cạnh như vậy trước mặt ông.
“Ồ, đúng rồi, chàng muốn hỏi chuyện gì cứ hỏi trong ba ngày này đi.”
Dù sao sau khi trở về cũng không thể trả lại những người đó cho Trình mẫu và Trình Tuyết Y, chắc chắn phải giao cho phụ thân nàng xử lý, với tính cách của Trình Khánh Chi, nhất định ông sẽ không giữ những người này lại.
Trình Tuyết Nhàn sẽ không có một chút đồng tình nào với bọn họ, loại nô bộc thấy chủ tử phạm sai lầm không những không ngăn cản hay khuyên can, ngược lại còn trợ Trụ vi ngược (*) thì cũng không cần thiết phải giữ lại.
(*):Nghĩa là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược.
Trình Tuyết Nhàn không quan tâm đám nô bộc đó có điều gì khó xử hay có lý do gì khó nói, chỉ riêng thái độ của lão ma ma đối với người bị hại là mình, nàng sẽ không phung phí lòng tốt như tỷ tỷ.
Hạ Cẩn nhướng mày mỉm cười, không bày tỏ ý kiến.
Nhưng trong lòng hắn lại suy nghĩ --
Vốn dĩ lựa chọn Trình Tuyết Y vì cảm thấy nàng ta vừa ngây thơ lại ngu ngốc, rất dễ khống chế, nhưng hiện tại xem ra, có một thê tử thông minh và quyết đoán cảm giác cũng không tệ lắm, mặc dù điều này sẽ làm tăng nguy cơ bại lộ những bí mật của mình.
Tuy nhiên rất nhanh thôi, hắn từ bỏ ý tưởng này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...