Người mà Sở Trạch sắp xếp đến chăm sóc cho Lâm lão gia không ai khác ngoài Ninh Khiết Quỳnh.
Tất cả mọi thứ đều nằm trong âm mưu của Trình Kiên, mục đích muốn tách Lâm Hàn ra khỏi Thẩm Hạo Khanh và Khiết Băng để dễ dàng hành động.
Lâm lão gia hôn mê hai ngày đã tỉnh.
Ninh Khiết Quỳnh nhân lúc vệ sĩ không có ở đây đã mặc đồ y tá, bịt khẩu trang kín mít đi vào trong phòng bệnh.
“Lâm lão gia, ông dậy rồi, mau uống thuốc đi.”
Cô ta đỡ Lâm Hàn ngồi dậy, đưa ly nước và thuốc đã chuẩn bị sẵn cho ông.
Lâm Hàn nhìn Ninh Khiết Quỳnh, chân mày già nua hơi nhíu lại:
“Cô là ai? Đình Khả, Sở Trạch và bọn trẻ đang ở đâu?”
“Thiếu gia và tiểu thư đã lên chuyến bay vào hai ngày trước.
Tôi là người do Sở thiếu thuê đến để chăm sóc cho ông.
Lâm lão gia, đã đến giờ ông phải uống thuốc rồi.”
Lâm Hàn bảo cô ta đặt nước và thuốc lên bàn, sau đó đi gọi bác sĩ giúp mình.
Ninh Khiết Quỳnh chần chừ một hồi lâu, bị ông cáu gắt mới nén bực tức, rời khỏi phòng.
“Kỳ quái, sao tự nhiên lão già này lại tỉnh táo như vậy?” Cô ta nói thầm trong miệng.
Ninh Khiết Quỳnh ra ngoài, Tiêu Mạc mới từ trong tủ gỗ chui ra, lay nhẹ cánh tay Lâm Hàn.
“Này nhóc, sao cháu lại ở đây?”
Thằng bé kiên định chỉ vào ly nước, ánh mắt lóe lên tia cảnh giác nhìn về hướng cửa phòng.
Xác định Ninh Khiết Quỳnh thật sự đã đi xa, thằng bé liền nói:
“Lâm lão gia, ông nhất định phải cảnh giác với cô gái đó.”
Ông có chút ngờ ngợ, cũng cảm thấy biểu hiện của người phụ nữ kia có chút kỳ lạ, song vẫn hỏi lại Tiêu Mạc:
“Sao cháu lại nói như vậy?”
Thằng bé liền cầm cốc nước và thuốc lên, đổ hết vào trong sọt rác.
“Thuốc này không uống được.
Cô ta là người xấu muốn đến đây hãm hại ông đó!”
Tiêu Mạc bèn kể cho Lâm lão gia nghe về những chuyện đã xảy ra và những lời Thẩm Hạo Khanh căn dặn mình trước khi rời khỏi nơi này.
Thằng bé tuy còn nhỏ nhưng rất nhanh nhạy, trong những ngày ở đây quan sát và nhận thấy Ninh Khiết Quỳnh có điểm bất thường nên mới cảnh báo cho Lâm Hàn được biết.
Ông liền hiểu ra mọi chuyện, sợ rằng người kia không chỉ nhắm đến mình mà hai tiểu bảo bối của Khiết Băng cũng đang gặp nguy hiểm.
Ông vội nhờ Tiêu Mạc đi tìm bác sĩ, yêu cầu được xuất viện, trở về điều trị tại nhà.
…
Thẩm Hạo Khanh vừa xuống sân bay đã trở về công ty.
Khiết Băng đi theo hắn, chủ yếu muốn tìm hiểu tin tức mà hắn thu thập được liên quan đến JR.
Nhân viên trong công ty vẫn nhận ra cô, còn cung kính cúi chào:
“Chào phu nhân chủ tịch!”
“Đừng gọi linh tinh.” Khiết Băng lên tiếng nhắc nhở.
Cô theo Thẩm Hạo Khanh vào trong phòng làm việc.
Báo cáo từ phòng tài vụ của JR cũng vừa được gửi đến.
Theo số liệu nhận được thì tập đoàn đã thất thoát hơn ba trăm triệu USD, một con số không hề nhỏ!
“Sao lại nhiều như vậy?” Cô nhìn vào bản báo cáo, thật không dám tin vào mắt mình nữa.
Phó tổng Uông vốn là người thật thà, Khiết Băng ngàn vạn lần cũng không ngờ ông ấy lại phản bội cậu của cô, làm ra chuyện đáng trách này.
Thẩm Hạo Khanh bèn sai người đi điều tra tung tích của phó tổng Uông và số tiền bị thất thoát kia.
Khiết Băng chỉ đành nghe theo sự sắp xếp của hắn.
Dù sao ở trong nước, thế lực của Thẩm thị cũng mạnh hơn JR rất nhiều.
“Trông cậy vào anh.”
“Khiết Băng, em đừng khách sáo!”
Thẩm Hạo Khanh làm việc rất năng suất.
Một mặt giải quyết vấn đề chậm giao hàng bên phía đối tác của Thẩm thị, một mặt giúp Khiết Băng tìm người.
Ba ngày trôi qua, hắn đã nắm bắt trong tay thông tin quan trọng, chỉ là chưa nói cho cô biết.
“Xem ra Thẩm chủ tịch rất bận, e rằng không giúp được gì cho chúng ta rồi.
Đình Khả, hay là không cần đợi cậu ta nữa vậy.” Sở Trạch nói một câu khích bác.
Thẩm Hạo Khanh nhếch môi đầy châm biếm.
Đúng là tính cách của Sở Trạch vẫn không thay đổi, luôn thích móc mỉa người khác.
Hắn nhìn vào đồng hồ, rồi nói:
“Nếu tôi đoán không sai thì tối nay người của tôi sẽ gửi tin tức về biệt thự nhà họ Thẩm.
Thế nào? Hai người thật sự không muốn biết kết quả sao?”
Khiết Băng hơi do dự, dù sao cũng chờ đợi ba ngày rồi, chờ thêm một chút cũng không sao.
Thẩm Hạo Khanh bèn đề nghị hai người tối nay đến Thẩm gia dùng bữa, sau đó ở lại một đêm.
“Thật không dám làm phiền anh.
Ngày mai chúng tôi quay lại đây cũng được.” Cô từ chối.
Thẩm Hạo Khanh liền giữ Khiết Băng lại, thuyết phục:
“Chỉ là một bữa cơm tối, em đâu cần căng thẳng đến vậy.”
Cuối cùng Sở Trạch đã đồng ý với hắn.
Cô không còn cách nào khác đành nghe theo, đến nhà họ Thẩm một chuyến.
Quản gia Lý nhìn thấy Khiết Băng, xúc động không nói nên lời.
Bà ôm chầm lấy cô, cứ tưởng Thẩm Hạo Khanh đã khiến cô xiêu lòng mà quay về bên hắn.
“Thiếu phu nhân, cô quay trở về rồi thật tốt!”
“Dì Lý à, tôi chỉ ở lại đây một ngày thôi.” Cô liền giải thích.
Gương mặt bà thoáng thất vọng, nhưng không nói thêm câu nào.
Bà đi chuẩn bị bữa tối cho ba người bọn họ, bày ra cả một bàn thức ăn thịnh soạn.
Buổi tối Khiết Băng ngủ trong phòng dành cho khách, còn Sở Trạch ngủ cùng phòng với Thẩm Hạo Khanh.
Cả ngày phải lo nghĩ nhiều chuyện, cô mệt đến mức vừa trèo lên giường đã yên giấc.
Năm giờ sáng, gió thổi hiu hiu phảng phất lên da mặt.
Khiết Băng giật mình tỉnh dậy, mắt lờ mờ nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ở trên cao, có thể nhìn ra bầu trời của toàn thành phố.
“Đây là đâu?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...