Một tháng sau,
Hôn lễ giữa Thẩm Hạo Khanh và Khiết Băng diễn ra đúng như mong đợi của mọi người.
Trước giờ làm lễ, hắn cứ đi đi lại lại quanh căn phòng lớn, không chịu ngồi yên giây phút nào.
“Được rồi, sao lại nôn nóng như thế? Đây cũng đâu phải là lần đầu tiên cậu cưới vợ.” Sở Trạch châm chọc.
Thẩm Hạo Khanh lườm anh, mắng:
“Giống nhau sao? Hôm nay là ngày vui của tôi, cậu bớt cà khịa vài câu đi.”
Sở Trạch khinh khỉnh nhìn hắn, buồn chán lấy một cái bánh ngọt trên bàn ăn rồi ra ngoài tiếp khách phụ Lâm lão gia.
Anh vừa đi được một lúc thì thư ký của Thẩm Hạo Khanh tìm đến, cầm theo một gói bưu phẩm.
Bên trong là bức thư tay của Cao Minh Viễn, còn có quà cưới cậu và Ninh Khiết Quỳnh gửi cho hai người kia.
Thẩm Hạo Khanh đem bức thư sang phòng chờ cô dâu, muốn cùng Khiết Băng đọc.
Nội dung chính của bức thư là muốn xin lỗi hai người.
Bởi vì Ninh Khiết Quỳnh không đủ dũng khí để đứng trước cô và hắn, nên mới lựa chọn cách này.
Cao Minh Viễn chân thành mong Thẩm Hạo Khanh và Khiết Băng có thể tha thứ, bỏ qua những tội lỗi của cô ta trong quá khứ.
“Hạo Khanh! Em rất yêu Khiết Quỳnh, nhiều như tình yêu anh dành cho Khiết Băng vậy.
Cho nên lần này, xin anh vì em mà tha thứ cho cô ấy được không?”
“Chúc hai người hạnh phúc! Chúng em cũng vậy, cũng sẽ sống thật hạnh phục…”
Sau khi Khiết Băng đọc xong bức thư kia đã mỉm cười.
Cô đang hạnh phúc, càng mong những người xung quanh mình cũng có được hạnh phúc.
Không thể phủ nhận Khiết Băng đã từng rất hận Ninh Khiết Quỳnh, nhưng tất cả chỉ là đã từng!
“Khiết Băng, em có hối hận không?”
Cô lắc đầu, rồi khẳng định chắc nịch với hắn:
“Em không hối hận.
Khiết Quỳnh là chị gái em, sao em có thể căm thù chị gái mình được chứ!”
Thẩm Hạo Khanh nở nụ cười ấm áp, rồi lấy khăn giấy thấm đi mồ hôi bịn rịn trên trán Khiết Băng.
Sở Trạch đi tìm hắn, hối người đàn ông này mau ra ngoài tiếp khách, hắn mới chịu rời đi.
“Hôm nay em gái của anh thật đẹp!”
“Vậy ý anh là bình thường em không đẹp sao?” Khiết Băng trêu đùa anh một chút.
Sở Trạch bật cười, vỗ nhẹ vào vai em gái rồi nói:
“Lúc nào Khiết Băng của anh cũng đẹp.”
Hai anh em ngồi nói chuyện với nhau một lúc, trước khi đến giờ cử hành hôn lễ.
…
Giờ lành đã đến, Lâm Hàn dắt tay Khiết Băng vào lễ đường, trước sự chúc phúc của tất cả mọi người.
Ông trao cô cho hắn, dặn dò Thẩm Hạo Khanh phải dùng cả phần đời còn lại, đối xử thật tốt với cháu gái mình.
Hai tiểu bảo bối ngồi bên dưới vỗ tay không ngớt, còn làm ra nhiều cử chỉ vô cùng đáng yêu.
Khách mời trong phòng cười vang, ai nấy đều cảm thán hai đứa trẻ thật dễ thương, lém lỉnh.
Bữa tiệc kéo dài suốt sáu tiếng đồng hồ, lúc này Khiết Băng đã mệt nhoài.
Đến khi về đến biệt thự nhà họ Thẩm, cô liền được Thẩm Hạo Khanh bế vào tận phòng.
“Mau bỏ em xuống! An An và Ân Ân thấy sẽ cười em mất.”
“Mặc kệ! Vợ anh, anh bế.
Hai đứa nhóc dám cười, anh tét mông từng đứa.”
Khiết Băng phì cười, chịu thua trước Thẩm Hạo Khanh.
Hai tiểu bảo bối còn ngồi ngoài xe được dì Lý dẫn vào trong nhà, rồi cho đi tắm rửa.
Cô thay chiếc váy cưới rườm rà ra khỏi người, mặc lên bộ đồ ngủ thoải mái.
Tối hôm đó bởi vì rất mệt, nên Thẩm Hạo Khanh chỉ ôm Khiết Băng và ngủ.
…
Thoáng chốc đã một năm trôi qua, Trình Kiên nhận bản án tử hình.
Anh ta phạm nhiều tội ác, là ác giả ác báo!
Sở Trạch thay Lâm Hàn từ từ đảm nhận công việc của JR ở trụ sở chính.
Tiêu Mạc sống ở Lâm gia, được anh nhận làm con nuôi.
Khiết Băng trở về nước sống hẳn, quản lý công ty con của tập đoàn, sáp nhập với Sở thị.
Thỉnh thoảng cô vẫn đưa gia đình nhỏ của mình sang Pháp thăm Lâm lão gia, anh và cậu nhóc Tiêu Mạc.
Khiết Băng mang thai được năm tháng, bởi vì được Thẩm Hạo Khanh chăm bẵm tốt nên đã tăng cân không ít.
Hôm nay là chủ nhật, cô lười biếng nằm ở ghế sofa nghỉ ngơi, để mặc cho ba cha con tự chơi cùng nhau.
“Ba, An An muốn mua váy cho búp bê công chúa!”
“Ba, Ân Ân muốn có mô hình xe hơi điều khiển từ xa!”
“Được, được! Đợi ba một lát, các con muốn gì ba đều mua cho.”
Dì Lý đi chợ từ sáng vẫn chưa về.
Thẩm Hạo Khanh nghe Khiết Băng thèm trái cây nên đang lúi húi ở trong bếp, gọt xoài, cóc và ổi cho cô.
Vốn dĩ công việc này không thể làm khó được hắn, nhưng cứ bị hai cục cưng bám quanh chân, nên làm mãi vẫn chưa xong.
Hí hoáy một lúc lâu, cuối cùng cũng thu được thành phẩm là một dĩa trái cây đầy ắp.
“Vợ yêu của anh, em mau dậy ăn trái cây đi!”
Khiết Băng đang ngái ngủ, bị Thẩm Hạo Khanh đánh thức liền nheo mày khó chịu.
Nhưng mà vừa nhìn sang dĩa trái cây bên cạnh, biết được tâm ý của hắn liền vui vẻ trở lại.
Khiết Băng đang ngái ngủ, bị Thẩm Hạo Khanh đánh thức liền nheo mày khó chịu.
Nhưng mà vừa nhìn sang dĩa trái cây bên cạnh, biết được tâm ý của hắn liền vui vẻ trở lại.
Thẩm Hạo Khanh nhìn Khiết Băng ăn được, ngủ được, hắn thấy hạnh phúc biết bao.
Hắn bế hai tiểu bảo bối ngồi xuống bên cạnh mình, rồi cùng nhau làm quen với đứa trẻ trong bụng cô.
“Sau này chúng ta sẽ có em sao? Thích quá đi!”
“Đúng rồi.
Sau này An An và Ân Ân phải thương yêu em nhé!” Thẩm Hạo Khanh dặn dò hai đứa trẻ.
Cái gật đầu chắc nịch ra dáng đàn anh, chị này thật khiến hắn an tâm.
Khiết Băng cưng chiều thơm lên má hai con, liền bị Thẩm Hạo Khanh so bì:
“Vợ yêu, thơm cả anh nữa!”
“Hừm, anh bao nhiêu tuổi rồi còn trẻ con thế chứ!”
“Ngốc, anh chỉ làm nũng với vợ yêu thôi.” Hắn cười đáp.
HOÀN.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...